Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 1 - Chương 37: Gió tanh mưa máu




Bảy ngày đã kết thúc, rốt cuộc Đại Nhi hăng hái bước ra khỏi biển hoa, cả người dính đầy mồ hôi trộn lẫn mùi đan dược kỳ quái, lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét trở lại nội thất, Thiển Hạ đã sớm ở trong nội thất xả nước vào bồn tắm to lớn, trải đầy cánh hoa đào. Khi Đại Nhi thư thái ngâm mình ở trong bồn tắm thì một lần nữa hài lòng cảm thán làm Hoàng hậu thật tốt.

Đây quả thực là cuộc sống mà trạch nữ tha thiết mơ ước a.

Nắm lên cánh hoa đào bồng bềnh, trong lòng ấm áp. Đây là Thái hậu mệnh lệnh cho Bách Phi Thần đặc biệt kiến tạo chốn đào nguyên cho Đại Nhi, tuy nói rằng bị ép buộc làm nhưng tốn không ít tâm tư, sâu trong lòng đất chôn gần một khu vườn độ ẩm, ít nhất có thể để cho những gốc hoa đào nở rộ chừng hai tháng. Hôm nay là trung tuần tháng tư mùa hoa đào tàn lụi, nhưng biển hoa của nàng vẫn hoa lá bay đầy trời.

"Thiển Thiển, gần đây trong cung có động tĩnh gì không."

Thiển Hạ tự động đem lời nói của Đại Nhi lọc thành: gần đây Bách Phi Thần có động tĩnh gì không. Nhẹ nhàng vẩy nước vuốt ve bả vai Đại Nhi, nhẹ giọng nói: "Hồi nương nương, mấy ngày nay Hoàng thượng ở Ngự Thư Phòng rất ít ra ngoài, dường như nghe nói trên triều gây ra chút động tĩnh gì đó. Ngược lại mấy ngày nay cái vị ở Thúc Tuyết Các rất ân cần."

Nàng không ân cần sao được.

Xem ra Bách Phi Thần đối với Hinh Tuyết cũng thật tốt a, cho nên những người trong hậu cung tình nguyện làm quả phụ cũng không dám trêu chọc nàng? Nếu không phải lần này mình xuống mệnh lệnh, họ sẽ phải cô đơn tới già rồi. Trước kia chuyện này vẫn khiến cho Đại Nhi buồn bực nhưng bất quá khẳng định một thời gian nữa Bách Phi Thần sẽ hiểu ra. Cả một đám nữ nhân ở hậu cung, Bách Phi Thần cũng không đụng tới, cho dù tư cách tranh giành tình nhân cũng không có, làm sao có ý định ngươi lừa, ta gạt. Trước kia Bách Phi Thần luôn nghĩ đến Hinh Tuyết cho nên không có chú ý đến nàng, hôm nay mình đuổi Hinh Tuyết ra ngoài, xem như một lần nữa khơi dậy đấu chí cho các nàng. Nói như vậy hậu cung thái bình như thế còn phải cảm tạ Hinh Tuyết đấy.

Nhưng bây giờ xem ra, tình cảm của Bách Phi Thần đối với Hinh Tuyết cũng chỉ có như vậy. Ba năm mến nhau không bù đắp được giang sơn như họa. Đây chính là Đế Vương.

"Thân thể của Thái hậu như thế nào?" Đại Nhi vừa nghĩ tới, trong lòng thoáng qua chút khổ sở, khẽ mở môi anh đào thản nhiên nói.

"Vẫn như cũ nhưng nghe nói Y Tiên Cổ Thiên Hồn đang trên đường đến kinh thành, qua mấy ngày nữa sẽ đến." Thiển Hạ đi theo Đại Nhi chưa bao lâu, mặc dù biết Đại Nhi hiền hòa nhưng cũng không dám nói nhiều lời khác, chỉ đành phải chờ Đại Nhi hỏi cái gì mình đáp cái đó.

"Ừm." Phất tay một cái ý bảo Thiển Hạ lui xuống, nín thở vùi sâu cả người vào trong nước. Ngồi xổm xuống tay ôm lấy hai đầu gối, cằm gác trên đầu gối nhắm mắt thật chặt. Mái tóc dài tán lạc bồng bềnh trong nước.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Mặc dù dáng dấp Bách Phi Thần không tệ, nhưng vẫn không phù hợp thẩm mỹ quan của mình a, căn bản cũng không phải là món ăn của mình. Huống chi mặc dù mình lười, nhưng cũng không muốn cả đời chết già ở trong hoàng cung, mặc dù mình nhạy bén, thông minh tuyệt đỉnh nhưng phải cả đời cuộc sống ở trong cung đấu như vậy nhàm chán chết a. Quả thật nhân tài không được trọng dụng! Hơn nữa Bách Phi Thần sẽ không vì mình mà buông tha giang sơn, cho dù vì mình buông tha giang sơn cũng có người không cho hắn bỏ a. Nếu để cho Bách Luyến U làm Hoàng đế thì Bách vương triều có thể bị nguy hiểm.

Thôi đi, vì tự do vĩ đại của ta, Tiểu Nương vẫn phải hai quyền nhẹ nhàng đấu với chúng.

Một hồi lâu không thấy Đại Nhi từ trong nước nhô ra, Cẩn có chút không yên lòng, không phải chết ngạt chứ. . . . . . Rồi từ trong chỗ tối hiện thân, chân còn chưa đứng vững liền có cảm giác một cây ngân châm xé gió đâm về phía mắt của hắn. Dưới chân đạp vào khoảng không, thân thể ngửa ra sau, gương mặt tuấn tú khẽ nghiêng đi, cây ngân châm mang theo mùi hương hoa đào xẹt qua lông mi của Cẩn. Theo quán tính lộn mèo, thân khó khăn lắm mới đứng vững, giương mắt lên liền nhìn thấy Đại Nhi quấn y phục màu xanh ngọc, đi chân trần, khuôn mặt nở nụ cười hài hước nhìn hắn.

Đại Nhi chỉ cười không nói, vẻ mặt Cẩn cũng không thay đổi nhìn Đại Nhi, im lặng.

Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, tiếng nước chảy từ trên mái tóc dài trợt xuống, từng giọt từng giọt rơi trên áo choàng màu xanh.

"Bách Phi Thần cho ngươi đến sao?" Đại Nhi nhíu mày, một hồi lâu mới cất giọng.

"Vâng" Mặc dù Cẩn kinh ngạc kỹ thuật bắn ám khí của Đại Nhi, nhưng vẻ mặt vẫn cứng ngắc.

"Hắn nói như thế nào."

"Đi Phượng Tê cung báo cáo, về sau ngươi theo Hoàng hậu." Cẩn lặp lại nguyên lời của Bách Phi Thần.

"Rình coi Bổn cung tắm là tội gì?" Đại Nhi nhìn thấy vẻ mặt Cẩn như thế, rất hài lòng bởi vì nàng rất thích nhìn khuôn mặt như người chết bị phá vỡ. Tuyệt đối là hứng thú tệ hại.

"Chức trách của ám vệ là luôn luôn chú ý an toàn cho chủ tử." Ngay cả mí mắt Cẩn cũng không chớp, xem ra tình huống như thế hắn đã dự liệu rồi.

"Dao Dao." Đại Nhi không để ý tới hắn, hơi cao giọng gọi Dao Kỳ.

"Nương nương." Dao Kỳ mặc y phục cung nữ màu hồng đào, búi tóc như cung nữ cận thân. Chậm rãi đi vào.

"Đi tìm một bộ y phục thái giám cận thân cho hắn thay, hôm nay xoá tên ám vệ, Bổn cung ban cho hắn cái tên: Mặt Than."

Quả nhiên không phụ mong mỏi của Đại Nhi, sau khi Cẩn nghe xong, cả khuôn mặt than trở thành màu gan heo, khóe miệng không nhịn được run rẩy, cuối cùng không biết làm sao ngã xuống đất ngất đi. . . . . .

"Nương nương. . . . . ." Tuy rằng Dao Kỳ có chút hả hê nhưng nhìn thấy Cẩn luôn đối đãi với mình như thân muội muội lại bị Đại Nhi chỉnh thành bộ dáng này vẫn có chút không đành lòng. Mặc dù hiểu rõ chỉ là mới bắt đầu.

"Biển hoa thiếu một người giữ cửa."

"Nô tỳ đi ngay." Cẩn a, không phải ta không muốn cứu ngươi, thật sự là thương mà không giúp gì được. Ai bảo ngươi đắc tội với Hoàng thượng, nếu không làm sao để cho ngươi tới bên nương nương chịu tội.

Cẩn có nằm mơ cũng chẳng ngờ mình gặp gỡ một người so với mình còn cực phẩm hơn, thế này mới ý thức được núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn nữa, hối hận cũng không kịp rồi, bởi vì mình đã bị mặc y phục thái giám ngoan ngoãn đứng ở cửa biển hoa. . . . . .

Mặc dù hắn bi ai nhưng thua tâm phục khẩu phục. Nếu không phải Đại Nhi xuống tay lưu tình, bắn ra không chỉ một cây ngân châm, hơn nữa còn dự liệu hắn có thể tránh thoát cho nên tăng thêm thuốc ở trên ngân châm nhưng hắn không phát giác gì. Cho đến khi trước 1 giây ngất xỉu mới phản ứng được, xem ra quen với cuộc sống an ổn đã quên mất đạo lý sinh tồn rồi.

Nhưng việc giữ cửa này. . . . . . Thật sự là tài lớn dùng việc nhỏ rồi.

"Nương nương, cuối tháng Hoàng thượng muốn cử hành quốc yến ở Tây Cống Các, tất cả các quan viên lớn nhỏ trong triều và gia quyến đều phải tham gia. Thân thể của Thái hậu nương nương không an, lần này chỉ có thể do nương nương chủ trì." Dao Kỳ liếc mắt nhìn Cẩn giống như quả dưa chuột phờ phạc rũ rượi nhận mệnh . . . Hiện tại mất hết mặt mũi, đáy lòng mặc niệm một giây đồng hồ sau đó làm tròn bổn phận nói đến chuyện Đại Nhi sẽ phải đối mặt.

"Lúc này?" Đại Nhi thản nhiên tựa vào trên giường quý phi ôm quyển sách kỳ môn bát quái lật nhanh, nghe Dao Kỳ nói bốn chữ kia chỉ bật thốt lên.

"Vâng, hàng năm sẽ cử hành hai ba lần quốc yến để giữ vững hòa khí triều đình, sau đó phải mời một số tài tử nổi danh, phú thương, nhân tài … tham gia hệ thống. Cũng xem như là một cuộc ra mắt khác mà thôi." Mặc dù Dao Kỳ không hiểu nhiều hơn so với Đại Nhi nhưng dù sao Đại Nhi tiến cung, lần đầu tiên tham gia quốc yến lớn như thế.

Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.

Bách Phi Thần tức giận a, xem ra có một cuộc gió tanh mưa máu rồi.