Đế Hoàng Tôn

Chương 13: Mộc Tinh?




Một tiếng gào từ sâu trong khu phế tích truyền ra khiến người ta sởn gai ốc, giống như có 1 con viễn cổ hồng hoang cự thú phá tan mặt đất, giãy giụa thoát ra khỏi phong ấn, tiếng gầm làm chấn động sơn hà, làm cho sao trăng phải biến sắc, khiến con người run sợ từ trong linh hồn.

Gã thanh niên gương mặt ngưng trọng, lập tức quay đầu chạy thẳng, phương vị chính là tòa tế đàn.

Tiếp theo đó, không gian lại vô cùng yên tĩnh, tiếng gầm gừ khủng khiếp cũng hoàn toàn biến mất, như thể chưa có gì xảy ra.

Bất quá hắn vẫn không hề giảm cước bộ, thậm chí còn chạy nhanh hơn. Trước cơn bão, trời quang mây tạnh, đạo lý này người dân những nước giáp biển đều biết đều hiểu.

Trong lòng hắn lúc này đang cuộn trào như sóng biển ngập trời. Nếu như suy đoán trở thành sự thật, thì tình cảnh của hắn cực kỳ đáng lo. Lạc Long thủy phủ biến thành tro bụi, không còn Việt Tổ, không còn có Thần nữa, nếu như hắn phải một mình đối mặt với những yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết, cảnh tượng tiếp theo thì mọi người cũng đã có thể tưởng tượng.

Không thể đoán trước số phận, khiến người ta sợ hãi và lo lắng!

Một tiếng động rất nhỏ từ lòng đất truyền tới, gã thanh niên không hề có một chút chần chừ nào, rút ra khẩu lục FN 57 được coi là súng lục tốt nhất thế giới, chĩa về phía dưới chân bóp cò.

Tiếng súng nổ xé tan không gian, một tiếng kêu đầy thê lương, oán độc cùng phẫn nộ vang lên, máu văng tung tóe trên không trung, rơi xuống và rất nhanh ngấm vào lòng đất.

Hắn không kịp nhìn rõ hình dáng yêu vật, chỉ biết rằng nó vẫn chưa chết, vì trong không khí thỉnh thoảng vẫn truyền đến tiếng kêu như Cửu U lệ quỷ đang gào khóc.

Từ những khe nứt, tử khí lạnh lẽo lên tục trào lên, như thể phía dưới lớp đất đá dày là những dòng dung nham băng.

"Ngao hống..."

Đột nhiên, tiếng kêu gào lần thứ 2 xuất hiện, như chấn nhiếp hồn phách của trời đất, cả phiến thiên địa trong nháy mắt yên tĩnh lại, không còn âm thanh nào khác nữa, chỉ có âm thanh kêu gào cuồn cuộn truyền tới.

Mặt đất không ngừng run rẩy, khí lạnh trào lên càng dữ dội.

Gã thanh niên không quay đầu, cũng không sững người, chỉ cắm đầu bỏ chạy. Hắn cảm giác được nguy hiểm rõ ràng đang đến rất gần.

Đột nhiên, mặt đất truyền đến một trận mãnh liệt lay động, sau đó ngàn mét ở ngoài đột nhiên truyền đến một cỗ cực kỳ thảm liệt khí tức, trên chống đỡ bầu trời, cho tới Hoàng Tuyền, lan truyền trong thiên địa!

Gã thanh niên bị chấn động hấy bay đi cả chục mét, khi rơi xuống đất rồi vẫn tiếp tục bị kéo lê đi mấy mét.

Ngay trong khoảnh khắc cơ thể bị lộn ngược, gã thanh niên nhìn thấy đôi mắt đáng sợ như hai cái đèn lớn, xuất hiện ở nơi sâu xa nhất của khu phế tích, nhìn như xuyên thấu không gian chiếu thẳng vào tim gã.

Nơi đó giống như có núi lửa phun trào, đất đá bay khắp trời, thanh thế kinh thiên động địa. Bóng dáng lờ mờ của một cây cổ thụ chọc trời đã trở nên rõ nét, từng cành cây vươn lên như cắn nuốt tinh thần.

“Thôi bỏ mẹ rồi!”

Suy nghĩ chỉ kịp lóe lên trong đầu, ngay khi hết bị dư chấn ảnh hưởng, hắn đã đứng dậy tiếp tục bỏ chạy. Bởi trong làn tử khí dày đặc, hắn nhìn thấy dường như yêu vật đã chuẩn bị động thân.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy gần tử thần như lúc này. Giữa làn tử khí lạnh lẽo mang đầy hương vị chết chóc, xung quanh lại không ngừng vang lên những tiếng kêu the thé oán độc, trông gã thanh niên lúc này đích thực là một vị phán quan đến từ địa ngục, mặc dù chính hắn lúc này mới là kẻ đang bị bắt xuống địa ngục.

Lại một tiếng rống giận dữ kinh hồn táng đởm vang lên, cùng với đó là những vết nứt rất lớn, đang từ phía khu phế tích lan ra với một tốc độ chóng mặt, khí lạnh đã trở nên dày đặc.

Một vết nứt lớn lan đến, gã thanh niên tung người lăn sang một bên, sau đó lại chạy, lúc này hắn đã không còn quan tâm đến việc đi hướng nào nữa rồi, mà chỉ biết phải chạy càng xa khu phế tích càng tốt.

"Rầm "

Nhưng chính vào lúc này, khí tức thảm liệt từ xa xa trong rừng rậm lại bùng lên, mặt đất hoàn toàn tan vỡ, bóng dáng to lớn của một cây cổ thụ xuất hiện, cành lá giăng ngang chấn động bầu trời!

Đôi mắt đỏ như máu, to như đèn lồng, bóng dáng to lớn cao như một ngọn núi che lấp cả trăng sao. Cành lá uyển chuyển như những cánh tay giăng ngang trời, như muốn bao trọn toàn bộ tinh thần.

Gã thanh niên gia tốc bỏ chạy, không hề quay đầu lại nhìn một tí nào, cuối cùng mười tám tấm bia đá khổng lồ đã xuất hiện trong tầm mắt, rốt cuộc cũng đi tới trước tòa tế đàn. Hắn không biết bút tích của các vị cổ nhân có thể ngăn chặn yêu vật hay không, nhưng lúc này cũng chỉ biết bấu víu vào đây mà thôi.

Chỉ thấy sát khí cuồn cuộn tỏa ra, rung động trời cao, khí tức thảm liệt phô thiên cái địa từ xa xa kéo đến, giống như sóng thần đang cuộn trào mãnh liệt, thế nhưng khi đến gần những tấm thạch bia thì vô thanh vô tức biến mất.

Khẽ thở ra một hơi, cuối cùng cũng có thể ngăn cản được. Đến tận lúc này hắn mới dám quay lại nhìn xem rốt cuộc thứ gì trồi lên từ khu phế tích.

Hai con mắt đỏ như máu trong bóng tối như hai chiếc đèn lồng nhìn chằm chằm tới tòa tế đàn.

Không thể nhìn rõ thân hình nó, bởi mây đen che kín, bao phủ cả trăng sao, bao phủ cả bầu trời. Chỉ có thể thấy bóng dáng những cành cây, những chiếc lá, mỗi lần chuyển động đều khiến bầu trời rung động theo.

Nhín bóng dáng đại thụ cự đại, gã thanh niên chợt nhớ đến một truyền thuyết thật xa xưa:

“Sau khi chém Hồ tinh, Lạc Long Quân đi ngược lên vùng rừng núi đến đất Phong Châu. Ở vùng này có một cây cổ thụ gọi là cây chiên đàn, cao hàng nghìn trượng, trước kia cành lá sum suê tươi tốt che kín cả một khoảng đất rộng, nhưng sau nhiều năm, cây khô héo, biến thành yêu tinh, người ta gọi là Mộc Tinh. Con yêu này hung ác và quỷ quyệt lạ thường. Chỗ ở của nó không nhất định, khi thì ở khu rừng này, khi thì ở khu rừng khác. Nó còn luôn luôn thay hình đổi hạng ẩn nấp khắp nơi, dồn bắt người để ăn thịt.

Ði đến đâu cũng nghe thấy tiếng khóc than thảm thiết, Lạc Long Quân quyết ra tay cứu dân diệt trừ loài yêu quái. Lạc Long quân phải luồn hết rừng này đến rừng kia và qua nhiều ngày gian khổ mới tìm thấy chỗ ở của con yêu. Lạc Long Quân giao chiến với nó trăm ngày đêm, làm cho cây long đá lở, trời đất mịt mù mà không giết được nó, cuối cùng đành phải trấn áp.”

Lẽ nào đây chính là Mộc Tinh Chiên Đàn trong truyền thuyết?

"Ngao hống..."

Ở xa xa, bóng đen khổng lồ phát ra một tiếng âm u, nó vô cùng bệ vệ, thở ra mây, gạt gió, chầm chậm tiến lên. Đôi mắt màu máu, to như chiếc đèn lồng, trong bóng đêm phát ra ánh sáng nhấp nháy, trông như 2 mặt trời lơ lửng trên không.

Khi nó đến gần, hắn cảm giác như sắp không đứng vững nổi nữa, khí tức thảm liệt này chắc chắn đã trải qua giết chóc cả ngàn vạn sinh mệnh mới tạo thành, dù là Đồ Tể cũng phải cảm thấy ba hồn bảy vía run rẩy.

Khoảng cách chỉ còn lại tầm 10m, nhưng vẫn không cách nào thấy rõ bản thể của nó, chỉ nhìn thấy đôi mắt màu máu nổi bật giữa bóng dáng mơ hồ của một cây đại thụ khổng lồ.

"Ô ô..."

Đột nhiên, một tiếng kêu lan truyền trong thiên địa, như quỷ khóc thần sầu, mãnh liệt hơn bão cát nhiều lần, giống như có vạn đạo sấm sét đang phá tan thiên địa.

Mặt đất mãnh liệt nứt ra, một bộ rễ cây khổng lồ lao lên, uyển chuyển như bàn tay của nhân loại, chỉ là kích thước lớn thái quá, bán kính đoạn rễ cũng phải lên đến cả trượng, quả thực đáng sợ.

Đây là cái thế đại yêu mà thủy tổ đất Việt tự mình trấn áp!

Kể cả khi nó đã bị trấn áp qua vô tận năm tháng, nhưng khi vừa xuất thế, vẫn kinh thiên động địa, uy thế không gì sánh được.

Gã thanh niên nâng khẩu lục lên liên tục nổ súng, chỉ thấy tia lửa tóe lên, nhưng không thể khiến bàn tay bằng rễ cây kia suy chuyển dù chỉ là một chút, vẫn ầm ầm cuộn tới, mang theo sát khí trùng thiên muốn giết người.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc bàn tay vượt qua mười tám tảng thạch bia quật tới trước mặt gã thanh niên, thì một tiếng trống trong trẻo mạnh mẽ vang lên, ngay lập tức bàn tay to lớn làm từ bộ rễ lập tức bị nghiền nát thành bột mịn.

Ngao hống!

Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, Mộc Tinh đã thực sự nổi giận, mặt đất xuất hiện những vết rạn, những bộ rễ khổng lồ vọt lên, như những con cự mãng khổng lồ quật về phía gã thanh niên.

Chiếc tiểu cổ trong tay rung động kịch liệt, tiếng trống đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng bùng lên, dường như muốn thoát khỏi tay hắn mà lao tới trấn áp yêu vật kia. Chỉ có điều chênh lệch khí thế giữa hai bên, quả thực trông rất đáng thương.

Giữa lúc khí thế hai bên đang giằng co, tòa tế đàn dưới chân bỗng rung động kịch liệt, gã thanh niên kinh hãi nhìn xuống, nhưng sau đó lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, bởi vì Ngũ sắc tế đàn đang lóng lánh, giống như khi ở Tổ sơn.

Đây là dấu hiệu khởi động!