Đế Hồn Lạc

Quyển 1 - Chương 7




Vân thường khốn hạ kiến mị sắc, mẫu đơn hoa hạ quỷ phong lưu

(Vân thường rơi xuống thấy mị màu, quỷ phong lưu dưới mẫu đơn hoa)

—-

“Tụ hồn đăng?”

Tống Đế Vương nghe vậy không khỏi giật mình, nhíu mày nói, “Tiểu thần nhớ rõ từng cùng tinh quân nói qua, tụ hồn đăng này vốn là thần vật trấn điện ta, không phải vật tầm thường, sao có thể dễ dàng cho mượn?”

Nói đến tụ hồn đăng, tuy không phải thượng cổ thần vật, nhưng lại có kỳ năng. Phàm nhân có ba hồn bảy vía, tiên yêu cũng có luyện hóa tinh hồn, thân thể trong mắt tiên yêu bất quá chỉ là túi da, nhưng tinh hồn luyện thành lại cần mạn trường tuế nguyệt (năm tháng lâu dài), một khi bị đánh tan, vậy khó có thể trùng sinh. Thiên địa trong lúc đó, chỉ có trản tụ hồn đăng này có thể luyện hóa một lần nữa, khiến hồn phách trùng sinh. Cho nên đăng này vẫn luôn bị yêu tà ma tộc ngấp nghé, hiện giờ nằm ở địa ngục đệ tam điện, do Tống Đế Vương trông giữ, đó là vì tránh đăng rơi vào tay yêu tà, gây họa sinh linh.

Tống Đế Vương tâm tư mẫn tuệ, nghe thấy Diêu Quang muốn mượn tụ hồn đăng, ý niệm vừa chuyển đã phát hiện ẩn tình trong đó.

“Đăng này, cũng không phải ngươi muốn dùng đúng không?”

Sắc mặt Diêu Quang trắng nhợt, Tống Đế Vương lại càng khẳng định, cóthể khiến sát tinh cô cao tự ngạo này động đậy, lên trời dưới đất, e rằng chỉ có một người.

“Nói vậy, là Tham Lang tinh quân phân phó?”

Bị nói toạc ra chân tướng, Diêu Quang có chút thẹn quá thành giận, hừ nói: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?! Rốt cuộc cho mượn hay không?”

Sắc mặt Tống Đế Vương trầm xuống: “Nếu tiểu thần không muốn cho mượn, hay là tinh quân tính toán mạnh mẽ cướp đi?” Lạnh lùng cười, “Tiểu thần tuy rằng bất tài, nhưng tốt xấu gì cũng đứng đầu một điện. Chuyện mượn đăng, không cần nhắc lại.”

“Ngươi ──”

“Nếu không còn chuyện gì quan trọng, thỉnh tinh quân trở về đi.”

Hắn đứng dậy đi đến cạnh cửa, làm như phải mở cửa tiễn khách.

Diêu Quang cũng nóng nảy, quả thật đúng như lời Tống Đế Vương nói, tụ hồn đăng vốn là bảo vật trong đệ tam điện, cho mượn hay không, bất quá là ở một ý niệm của Tống Đế Vương, nếu y thật sự không chịu cho mượn, cho dù hắn đánh sập Diêm La điện thêm lần nữa, cũng là chuyện chẳng nề hà.

Lúc này nhất định Thiên Xu đang đợi tin tức của mình, nhưng Diêm La vương ngày thường đối với mình dung túng trăm điều, tại sao vào lúc quan trọng này lại đối chọi cùng hắn, thế này bảo hắn làm sao không vội?

Hắn theo sau một phen ngăn lại Tống Đế Vương, khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Chỉ vì Khai Dương gây ra đại họa, không biết đã đánh tan hồn phách của ai, Thiên Xu có tâm trợ hắn, cố mượn tụ hồn đăng dùng một chút, dùng xong lập tức trả lại cho ngươi...... Chẳng lẽ không thể dàn xếp một chút sao?”

Nghe thấy thiếu niên tâm tính cao ngạo vì muốn mượn đăng mà ăn nói khép nép, Tống Đế Vương cảm giác vị trí trong lồng ngực từng phi thường ấm áp càng ngày càng lạnh. Y hao hết tâm tư, vẫn không đổi được thiếu niên quay đầu lại một lần, nhưng mà hắn lại chịu vì một người khác chăm lo mọi bề, thậm chí không tiếc vứt bỏ kiêu ngạo, thấp giọng cầu người!

“Xin thứ cho tiểu thần bất lực.”

Lãnh ngạnh cự tuyệt, y có tôn uy điện chủ của mình, cũng có chức trách bảo hộ thần vật, vốn không phải cố ý gây khó dễ, tụ hồn đăng, xác thực không thể dễ dàng cho mượn.

Nhưng mà Diêu Quang không chịu dễ dàng buông tha, ngăn trước cửa không để y rời đi.

Tống Đế Vương lui ra sau, ôm cánh tay trước ngực: “Vậy nếu hôm nay không giao ra tụ hồn đăng, tinh quân sẽ không buông tha tiểu thần?”

Diêu Quang không nói, chỉ kiên định đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn Tống Đế Vương.

Hai người giằng co không dứt.

Thật lâu sau, thanh âm Tống Đế Vương bỗng nhiên chìm xuống, hỏi: “Hắn thật sự đáng giá để ngươi không tiếc hết thảy như vậy sao?”

Diêu Quang sửng sốt, nhớ tới trên Thiên Phong, nam nhân kia vì Khai Dương gặp rắc rối mà phí sát tâm thần, tuy rằng đối với mình nghiêm ngôn quát mắng, nhưng vẫn phân phó tọa kỵ Thanh Loạn ang mình đi một đoạn, ngôn ngữ trong lúc lơ đãng luôn biểu lộ quan tâm, làm cho hắn thủy chung không thể buông tha tư mộ cùng tưởng niệm đối với Tham Lang.

Nhìn đến Diêu Quang vẻ mặt mê mang, trong mắt lộ ra tình ý miên miên, không nói gì, đã là trả lời vấn đề vừa rồi.

Tống Đế Vương chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, trên mặt ý cười càng sâu, nhưng hàn ý trong đáy mắt cũng càng thịnh.

“Tiểu thần cũng không phải chẳng hiểu nhân tình, nếu tinh quân kiên trì muốn mượn tụ hồn đăng, tiểu thần dĩ nhiên cũng có thể lấy ra.”

Diêu Quang mặc dù không biết y vì sao đột nhiên chuyển biến thái độ, bất quá nghe y nguyện ý cho mượn tụ hồn đăng, nhất thời vui mừng nhướng mày: “Thật tốt quá, ngươi mau lấy ra đi, Thiên Xu nhất định đang sốt ruột chờ ta về!”

“Chậm đã.” Tống Đế Vương thản nhiên nói, “Trản tụ hồn đăng này tuy nói không phải bảo bối quá ghê gớm, nhưng tốt xấu gì cũng là vật trấn điện của đệ tam điện.”

“Ý của ngươi là?”

“Có thể cho mượn, nhưng dù sao cũng phải trả giá chút đại giới.”

Diêu Quang không thể tưởng được y trong thời điểm mấu chốt lại ra nan đề, trên khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ phủ một tầng tức giận: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?!”

Trong mắt Tống Đế Vương xẹt qua một tia âm ngoan, nhưng lập tức liễm đi, lạnh nhạt cười nói: “Điều tiểu thần muốn, tinh quân nhất định trả nổi!” Y thản nhiên vỗ vỗ áo choàng, ngồi xuống bên cạnh bàn, “Tinh quân cũng biết, vì sao địa phủ Diêm La không thích lưu lại nhân gian, luôn ở trong địa ngục thuộc mình sở hạt?”

Diêu Quang không biết vì sao y lại hỏi điều này, chỉ lắc đầu: “Không biết.”

Tống Đế Vương lấy ngón tay điểm một chút nước trà thừa trong chén, giống như không yên lòng tùy ý vẽ gì đó lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Đó là bởi vì Diêm La vốn là Quỷ Vương âm phủ, lấy âm khí vong hồn làm thức ăn. Âm khí càng thịnh, pháp lực tất nhiên là càng cao. Địa ngục vốn là nơi ở của bách quỷ, Diêm La điện lại là chỗ cực âm, Diêm La vương chỉ cần đang ở trong quỷ âm điện, có thể nói là pháp lực vô biên, cho dù là thần nhân thiên thượng cũng khó lòng chống lại.”

Diêu Quang nhíu mày: “Vậy thì sao?”

“Đó là nói…” Tống Đế Vương mỉm cười đứng dậy, rồi mới nhẹ nhàng lấy ngón tay điểm lên bàn, bỗng nhiên, chỉ thấy bức tranh y dùng nước trà vẽ lên mặt bàn hóa thành phù chú, một trận âm khí từ khoảng hư không trên mặt bàn phun trào ra ngoài, đem cả căn phòng bao phủ trong đó “Chỉ cần ở trong này, bất luận thế nào ngươi cũng đánh không lại ta.”

Diêu Quang chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, tiên lực trong cơ thể giống như bị một cỗ khí âm hàn bao vây, không thể phóng thích, tứ chi vô lực cơ hồ phải té ngã trên mặt đất, hắn kinh hãi xoay người muốn đẩy cửa rời đi, cũng không ngờ hai phiến cửa vốn chẳng kiên cố lại kín kẽ chẳng có một khe hở, giống như vách tường vững chắc không gì phá nổi.

“Vô ích thôi.” Tiếng nói dễ nghe truyền tới sát bên tai, một bàn tay thon dài từ phía sau vươn ra, đặt lên lưng bàn tay hắn, tay kia thì mềm nhẹ mà không cường ngạnh ôm lấy thắt lưng, “Ta đã nói rồi, Diêm Vương trong điện, duy ngã độc tôn.”

“Ngươi…R ốt cuộc...Diêu Quang phát giác mình không có khí lực đẩy Tống Đế Vương ra, thậm chí ngay cả nhấc một ngón tay cũng là cực kỳ cố sức.

Tống Đế Vương xoay thân thể thiếu niên lại, nhẹ nhàng đặt ở trên cửa, khẽ cười, càn rỡ đánh giá con người làm cho mình ngày đêm nhớ mong, yêu hận khó phân.

“Ta vốn nghĩ còn có thể đợi thêm một chút,” Nhẹ nhàng nói, giống như nỉ non kể ra lời tâm tình, “Đáng tiếc, tự chủ của ta cũng không tốt như tưởng tượng.”

Y sờ qua khuôn mặt hắn, làn da so với trong tưởng tượng càng thêm mềm mại tinh tế, như là có thể hấp thụ ngón tay khiến y không thể rời đi.

“….. Ngươi là có ý gì?….”

“Ta thích ngươi.”

Tống Đế Vương thẳng thắn làm cho Diêu Quang cả người chấn động.

Bên nói, bên cúi người xuống, bế ngang Diêu Quang vào lòng mình, bên bức tường, không biết khi nào đã biến ra một chiếc giường, “Nếu nói, ngươi đối với Tham Lang tinh quân là một lòng tư mộ, như vậy ở ta đối với ngươi, đó là gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.” Hắn đem Diêu Quang đặt xuống đệm giường mềm mại.

“Ngươi...... Sao có thể?!......” Thiếu niên khó tin địa nhìn nam tử trước mặt dường như thay đổi thành một người khác, mấy trăm năm qua, này nhân vẫn trăm bề dung túng giữ gìn hắn, làm cho hắn dần dần bỏ xuống tâm phòng bị, hoàn toàn tín nhiệm y, không thể tưởng được y cư nhiên lại ôm tâm tư khác. Diêu Quang vừa thẹn vừa giận, nếu như là ngày thường, đã sớm nhảy lên đến đem tên gia hỏa làm càn kia hung hăng giáo huấn, nhưng hiện giờ bị pháp thuật sở chế, tứ chi vô lực không thể nhúc nhích, chỉ có thể tức giận đến mặt đỏ bừng lên, ánh mắt gắt gao trừng Tống Đế Vương, giống như phải ăn tươi nuốt sống y.

Tống Đế Vương lại không chút sợ hãi ánh mắt giết người kia, ngồi vào bên giường, chậm rãi cởi bỏ dây thắt lưng trên sa y tuyết bạch. Thiên y như mây, vân thường rút đi, lộ ra, là da thịt so với vân thường càng thêm mềm mại.

Y cúi người xuống, môi điểm ở bên gáy Diêu Quang, nhẹ nhàng duyện nhẹ lên trên làn da mềm quang hoạt như sữa, lưu lại ái ngân đỏ hồng.

“Ngươi mau buông ta ra!!...... Ngươi không thể làm như thế!! A......”

Diêu Quang đối với Tham Lang mặc dù mang tâm tư khác, nhưng dù sao tâm tôn trọng lớn hơn loại tình cảm ái mộ, ngày thường cũng không dám đối với nam nhân cao lớn kia có ý nghĩ gì kiều diễm, huống chi là loại khích thích ham muốn âu yếm này? Lúc này lại tâm hoảng ý loạn, hắn là một trong tam đại sát tinh, pháp lực vẫn vì tiên phàm sở cụ, nhưng một thân pháp lực không ai địch nổi hiện giờ lại giống như trâu đất xuống biển, vô tung vô ảnh! Hắn chưa bao giờ từng thử qua cảm giác bị quản chế, lại càng chưa từng như hôm nay, cá nằm trên thớt mặc người làm thịt!

Tống Đế Vương vùi đầu làm việc, hai ba lần xuống tay đã lột đi y sam trên người hắn, trên đệm là thân thể thiếu niên trắng tuyết kiều mị, cho dù là thánh nhân cũng khó có thể nhẫn nại, huống chi là người y tư mộ đã lâu, tình dục đã sớm bốc cao. Đột nhiên, chỉ cảm thấy cổ tay bị hung hăng khóa trụ, cúi đầu nhìn lại, nguyên lai là Diêu Quang một tay bắt lấy hắn, trong mắt hung quang đại thịnh: “Tống Đế Vương! Bây giờ nếu ngươi thả bổn quân, ta sẽ xem như không có chuyện gì từng phát sinh. Nếu không chờ bản quân lấy được tự do, nhất định sẽ bắt ngươi trả giá gấp bội!!”

Tống Đế Vương vẫn chưa động, ngay lúc Diêu Quang nghĩ y sẽ buông tha thì khóe miệng y nhếch lên thành một độ cong, đây là biểu tình y chưa bao giờ lộ ra trước mặt Diêu Quang.

Đẩy tay hắn ra, vô cùng dễ dàng, hiển nhiên Diêu Quang đã cố ngưng tụ một tia khí lực cuối cùng, y đem tay thiếu niên đặt lại trên giường, chăm chú nhìn đôi mắt sao xinh đẹp đang chờ đợi mình buông tha, tàn nhẫn đánh vỡ hy vọng của đối phương.

“Không phải chúng ta đã sớm thương lượng tốt sao? Ngươi muốn tụ hồn đăng, ta muốn ngươi. Đây là cuộc giao dịch rất công bằng.”

“Không, ta không có ── ân......”

Tống Đế Vương cũng không cho hắn cơ hội nói ra lời đổi ý, dùng môi chặn lại miệng hắn, cũng linh hoạt bắt giữ đôi môi cánh hoa muốn có ý đồ muốn thoát đi.

Tay phủ lên thân thể trơn mượt của thiếu niên, tinh tế vuốt ve. Bàn tay Tống Đế Vương không tính là quang hoạt, có một vết chai kéo dài suốt cả ngón trỏ, đó là bởi vì mỗi ngày đều phải thẩm tra xử lí ngàn vạn sinh linh, bút son lạc phán, làm sao không để lại vết chai? Nhưng mà ngón tay y cũng thon dài bóng loáng, thô ráp cùng nhẵn nhụi tương phản, khiến thân thể Diêu Quang một trận lại một trận run rẩy. Rõ ràng bàn tay rất lạnh, nhưng ở nơi nó đi qua đều mang đến những ngọn lửa nóng cháy.

Đầu ngón tay dừng ở trên nụ hoa nho nhỏ trước ngực, nhũ điểm khéo léo đáng yêu như thế, làm cho người ta nhịn không được muốn đi ngắt lấy, Tống Đế Vương quả thật cũng làm như thế, ly khai đôi môi bị y chà đạp đến sưng đỏ tỏa sáng, chuyển qua nhấm nháp nhũ điểm non mềm trước ngực. Bộ vị mẫn cảm bị đầu lưỡi ẩm ướt đầy kỹ xảo liếm lộng, Diêu Quang cảm thấy mình sắp phát điên mất rồi, trong đầu muốn đẩy y ra, nhưng thân thể lại mơ hồ kêu gào muốn càng nhiều.

Bàn tay rảnh rỗi không ngừng trượt xuống, lướt qua tiểu phúc bằng phẳng, ở mật tùng bắt được con mồi ngoan ngoãn bất đồng với vị chủ nhân cao ngạo của mình.

Từ ôn nhu vuốt ve, đến hơi hơi dùng lực xoa bóp, thiếu niên chưa từng trải qua tình dục tẩy lễ chịu không nổi bản năng thân thể, dễ dàng bị khơi mào tình dục, dưới bàn tay linh hoạt phân thân vốn mềm mại thư phục dần dần sung huyết, ngẩng đầu lên.

Tống Đế Vương vừa lòng ngẩng đầu, lại nhìn đến thiếu niên quật cường vì không cho chính mình phát ra một âm nửa tiếng rên rỉ, gắt gao cắn môi, ánh mắt xinh đẹp bởi vì khó có thể ức chế dục vọng dày vò trứ mà trở nên ẩm ướt, lưu quang mông lung, rõ ràng không có nửa điểm ý tứ, lại lơ đãng toát ra mị thái.

Tống Đế Vương dùng ngón tay khiêu mở răng hắn, ôn nhu sát qua môi dưới đã bị cắn chảy máu: “Đừng sợ, ta sẽ dạy ngươi từng chút từng chút, cho ngươi hiểu được khoái hoạt trong đó......”

Ngón tay chợt đau xót, Diêu Quang nhân cơ hội gắt gao cắn ngón tay y, dùng lực thật lớn, đã là phá da nhập thịt. Máu theo kẽ răng chảy ra hóa thành huyết tuyến chảy xuống ngón tay y, rồi mới chảy xuống cằm Diêu Quang.

Tống Đế Vương không giận, chỉ cười, cũng không rút ngón tay về, mặc hắn cắn, một tay khác kéo lấy y tụ thay hắn lau đi máu trên cằm: “Cẩn thận đừng uống xuống, máu của ta cực kỳ âm hàn, rất có hại với tiên nhân.”

Diêu Quang cắn tới hai má vô lực mới buông lỏng răng, ngón tay thon dài đã huyết nhục mơ hồ vô cùng thê thảm, nhưng mà Diêu Quang vẫn chưa giải được hận, trừng Tống Đế Vương, oán hận nói: “Ta nhất định sẽ giết ngươi!”

Tống Đế Vương nghe vậy sửng sốt, lại giống như sớm đã đoán trước, thản nhiên cười, trong nụ cười mang theo đau khổ, nhưng khó có thể khiến người phát hiện.

“Phàm nhân thường có câu, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Hôm nay cũng cho ta làm một hồi phong lưu quỷ cũng tốt!” Nói xong cũng không nhiều lời, chồm người lên, đem thiếu niên áp dưới thân.

—-

Hậu ngữ: phỏng chừng cũng có bạn cảm thấy kỳ quái ha, bình thường Live đều là đến lúc lưỡng tình tương duyệt mới có H, bất quá tình huống đôi này có điểm bất đồng, hiện tại tình huống này, là điểm mấu chốt của Tống Đế Vuơng bị đạp trúng rồi, bão nổi.. Diêm La vương bão nổt là rất khủng bố....