Đẻ Mướn

Chương 13




Trong cuộc sống ngổn ngang điều bất ngờ, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa.

***

Buổi sáng Tân Đồng đi làm, nhìn thấy trên bàn của mình đặt thứ gì đó.

“Đồng Đồng, là bưu kiện của em, được đưa đến tối qua, em không ở đây nên chị giúp em ký nhận.” Chị Vương thấy cô ngẩn ngơ nhìn cái bàn, liền nói.

Tân Đồng nói cám ơn với chị, gật đầu, ngồi vào bàn, kéo ngăn kéo, lấy dao rọc giấy, mở từng lớp băng dán ra.

Điện thoại, ví tiền của cô đều ở bên trong.

Mà xâu chìa khóa một chiếc lẻ kia không có ở đây.

Chắc là Lệ Thịnh gửi đến.

Không cần nói cũng biết, xâu chìa khóa và đoạn thời gian đó cùng bị lấy về, có thể sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nữa.

Tân Đồng cúi đầu thu dọn lại mấy thứ này, cầm sổ, kiểm tra đối chiếu sách mới giao của ngày hôm nay.

Chị Vương thấy tâm trạng của cô có vẻ không tốt, liền đến vỗ vai cô.

Người trẻ tuổi, tình cảm trắc trở là chuyện khó tránh khỏi, nhưng mà, chị rất xem trọng Tân Đồng.

Nếu không phải Tân Đồng đã có bạn trai, chị còn định giới thiệu đứa cháu họ xa cho cô nữa chứ?! Cậu đó diện mạo cũng lịch sự tuấn tú, chị Vương nghĩ đến chuyện này, thở dài, để hụt mất cơ hội làm bà mai đúng là rất đáng tiếc.

Tân Đồng làm sao đoán được bản thân đang bị chị Vương vẽ vời đủ thứ, thiếu điều muốn cô và đứa cháu họ xa kia nhất kiến chung tình, dắt nhau đi đăng ký kết hôn, đưa nhau về dinh.

“Chị Vương?” Tân Đồng kẹp cây bút vào bìa da, “Số lượng đúng hết, cũng không có gì hư hao, em đi ký xác nhận, có thể cho tài xế đi rồi.”

“Ừ, được, để chị.” Chị Vương giật mình, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ.

Buổi sáng có hơi bận, xuống ca cũng muộn hơn.

Tân Đồng dứt khoát ở lại đảm nhiệm trực ban.

Buổi trưa nhà trẻ có cung cấp cơm, còn có phòng và giường nhỏ cho mấy bạn nhỏ nghỉ trưa, nên Tân Đồng không lo cho Nam Hợp.

Giữa trưa, người đến không nhiều lắm, chỉ có hai người ngồi im lặng đọc sách, tuổi không lớn lắm, có lẽ là sinh viên.

Tân Đồng thu dọn mấy thứ trên bàn lại, kiểm tra đối chiếu số liệu trong máy tính một lượt, cơn buồn ngủ kéo đến, cô đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, mới tỉnh táo lại chút ít.

Khi cô trở ra, đã có người đứng đợi ở bàn.

“Tôi muốn mượn sách.” Người nọ quơ quơ cuốn sách trong tay, đặt xuống trước mặt Tân Đồng.

“Cô có thẻ mượn sách không?” Tân Đồng ngẩng đầu, nhìn lướt qua cô, mỉm cười lên tiếng.

Người nọ lắc đầu, “Không có, đây là lần đầu tiên tôi mượn.”

“Có thể cho tôi mượn chứng minh thư một chút chứ, rồi hãy điền vào tờ giấy này,” Tân Đồng mở ngăn kéo, đưa tờ giấy cho cô, “Đăng kí thông tin xong là mượn được rồi.”

Người nọ ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện, đưa chứng minh thư cho Tân Đồng.

Tân Đồng theo tên ghi thông tin, “Cô Hứa, được rồi.” Tân Đồng đưa thẻ mượn sách mới ra lò và sách cho cô.

“Cám ơn.”

Tân Đồng cúi đầu, cảm nhận có ánh mắt kỳ lạ dán trên người cô, ngẩng đầu, nhìn cô gái mặc áo khoát màu tím đã đi khá xa. Cô lắc đầu, điện thoại ở bên cạnh rung lên, cô lấy qua, mở ra.

Một tin nhắn hình mới.

Là Niên Niên, còn có một nam sinh, hai đứa chụm đầu vào nhau, mỉm cười khá ngọt ngào.

Tân Đồng còn chưa kịp nghĩ sâu xa, thì điện thoại có cuộc gọi đến.

Cô vội vàng đi đến phòng nghỉ kế bên cửa.

“Chị, nhớ em không?” Điên thoại vừa thông, tiếng Niên Niên truyền đến rõ ràng.

Tân Đồng để điện thoại xa lỗ tai một chút, để tránh phải chịu sự độc hại do nó lớn tiếng gây ra, “Chị thấy cưng nên giải thích chuyện tấm ảnh trước.”

Tân Niên Niên cười lớn, “Không phải chị thấy rồi sao, diện mạo thế nào?”

“Cũng không tồi.” Thật ra Tân Đồng vẫn chưa xem kỹ.

“Thế nào là không tồi, là quá được ấy chứ!” Tân Niên Niên nũng nịu tỏ ra bất mãn, “Chị, chị hà khắc thái quá rồi, đến lúc đó anh ấy không dám đến nhà chúng ta thì sao?”

“Em nói với ba chưa?” Tân Đồng không trả lời cô.

“Ơ kìa, chị giúp em đả thông tư tưởng của ba trước đi,” Tân Niên Niên cười hố hố, “Để cho ba chuẩn bị tâm lý.”

Trong điện thoại hình như còn có giọng nam, không biết đang nói gì, Tân Niên Niên để cô đợi mộ chút, giọng nói nhỏ đi nhiều, hình như điện thoại đã bị để xuống.

Lát sau, Tân Niên Niên mới nói, “Chị, em có chút chuyện, đợi lát nữa sẽ nói tiếp với chị nha.”

Tân Đồng liền nhắc nhở cô chú ý sức khỏe, Niên Niên vội nói, “Mau mau tìm một ông anh rể cho em!” Liền cúp máy.

Con bé hâm! Tân Đồng lắc đầu, nhìn tấm ảnh Niên Niên gửi đến lần nữa, vừa rồi không xem kỹ, lúc này quan sát một chút, dáng vẻ của cậu nam kia rất đứng đắn, thật sự không tệ.

Không biết là người ở đâu, cha mẹ làm nghề gì? Tân Đồng lắc đầu, chớp chớp mắt, nghĩ nhiều như thế để làm gì?

Trong cuộc sống ngổn ngang điều bất ngờ, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa.

Mà cô chính là một ví dụ.

Tập thích nghi trong mọi hoàn cảnh thôi.

Buổi chiều, Tân Đồng tan ca sớm, đi đón Nam Hợp.

Nam Hợp vẫn chưa tan học, cổng nhà trẻ đã có không ít cha mẹ đứng đông nghẹt.

Tân Đồng đi tìm một chỗ ít người, ngồi xuống trước cửa một tiệm trà sữa.

“Chỗ này có người ngồi chưa?”

Tân Đồng mới ngồi xuống chưa được mấy phút, đã có người đi tới chỗ đối diện hỏi.

“Là cô?” Tân Đồng nhớ chính là người lúc trưa đến thư viện mượn sách, đã thay chiếc áo khoát màu tím, phía trên mặc chiếc áo bông màu đen, phần dưới là chiếc quần jean bó sát sáng màu, để lộ dáng người cao ráo, “Ngồi đi, chỗ này không có ai.”

Tân Đồng đối với cái đẹp luôn nhớ rất sâu, cô gái này, nói thật, khí chất hơn người, vô cùng xinh đẹp.

Cô còn nhớ cô ấy họ Hứa, mượn một cuốn The Psychology of Time, là một cuốn sách phổ cập khoa học tốt nhất của Anh năm 2011.

“Cám ơn.” Cô ấy ngồi xuống, gọi một ly trà sữa, nhưng không động đến.

Tân Đồng lấy điện thoại ra, chơi mấy trò đơn giản trong điện thoại, có đôi lúc Nam Hợp cũng thích chơi. Lúc này không có chuyện gì khác, cô đơn giản chọn một trò để chơi, để giết thời gian.

“Cô đến đón con sao?”

Tân Đồng ngẩng đầu, xác định cô Hứa ở đối diện đang hỏi chính mình.

“Vâng.” Tân Đồng gật đầu, người hỏi hình như có hứng thú trò chuyện sâu hơn, xuất phát từ phép lịch sự, cô đành dừng chơi game, cất điện thoại vào.

“Trông cô cũng không lớn lắm, con cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Y như cô nghĩ.

Nhắc đến Nam Hợp, tâm tình cô tốt đến nỗi không thể đè nén, ánh mắt lấp lánh, “Bốn tuổi.”

“Thật sự nhìn không ra.” Cô ấy mỉm cười với Tân Đồng, lúc cười cô che miệng lại, mỗi động tác đều mang theo vẻ cuốn hút.

Thật đúng là mỹ nhân, Tân Đồng ngẩn ngơ, trong lòng khẽ than.

“Cô cũng đến đón con à?” Tân Đồng đột nhiên nảy sinh hứng thú với cô ấy.

Cô gái như vậy, đứa trẻ nhất định cũng rất đáng yêu.

“Đừng nhắc nữa,” Trong mắt cô ấy hình như hiện lên vẻ đau thương, “Tôi ly hôn với chồng, con theo anh ấy, tôi, hôm nay tôi đến chỉ để nhìn nó thôi.”

Tân Đồng bụm miệng, “Xin lỗi, xin lỗi cô.”

Không phải cô cố ý nhắc đến chuyện thương tâm của cô ấy.

Hiện giờ cô cũng làm mẹ, suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được nỗi đau của cô ấy.

“Cũng không có gì,” cô Hứa cười cười, đưa tay vuốt lại mái tóc xoăn bị gió thổi loạn, “Tôi chỉ đứng ở xa xa nhìn một cái là được rồi.”

Khi nói chuyện, cổng nhà trẻ đã mở, có mấy đứa trẻ không đợi cô giáo dẫn đã chạy ra ngoài.

“Ngại quá,” Tân Đồng nhanh chóng đứng dậy, lấy túi, “Tôi phải đi trước rồi.”

Chuyện lần trước khiến trong lòng Tân Đồng vẫn còn sợ hãi, không kịp nhìn vẻ mặt của cô ấy, Tân Đồng đứng dậy bước nhanh đến cổng Thị Nhất Ấu.

“Mẹ ơi.”

Tân Đồng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, xoay người, đầu Nam Hợp đã như quả bóng cao su nhanh chóng vùi vào lòng cô.

Tân Đồng kéo Nam Hợp ra, cẩn thận xem xét cậu.

Hôm nay cô cho cậu mặc rất nhiều, trùm đến thân người tròn vo. Một là sợ cậu lạnh, hai là sợ cậu cởi lung tung, nhưng quần áo vẫn mặc đủ trên người.

“Mẹ, hôm nay con rất ngoan.” Tuy rằng cậu không thích ăn mặc như gấu bông, nhưng vẫn kiên trì không cởi ra.

“Ừ, ngoan lắm!” Tân Đồng khẽ hôn chụt lên mặt cậu, làm quà cho cậu.

“Mẹ, hôm nay mẹ cũng rất ngoan.” Nam Hợp cũng hôn trả lại Tân Đồng.

Cậu lo lắng suốt buổi chiều, sợ mẹ không đến đón cậu.

“Về thôi.” Tân Đồng nắm bàn tay nhỏ xíu của Nam Hợp.

Trạm xe buýt cách cổng Thị Nhất Ấu khoảng hai ba trăm thước, tâm tình Nam Hợp rất tốt, bước chân cũng đặc biệt nhanh hơn.

Đến trạm xe, tinh thần Nam Hợp vẫn phấn chấn như cũ, ngoại trừ cái bụng lép xẹp, kêu ọc ọc.

“Con đói à?” Tân Đồng giúp cậu quấn chặt khăn choàng lần nữa.

Nam Hợp gật đầu.

Trời đã khá tối, về nhà nấu cơm xong cũng mất không ít thời gian.

Tân Đồng nhìn xung quanh, không ít tiệm ăn vặt đã bắt đầu mở cửa buôn bán, đèn điện sáng choang, kèm theo mùi hương tỏa ra khắp nơi.

“Nào, nhìn xem con muốn ăn gì?” Tân Đồng chọn một tiệm thoạt nhìn hợp vệ sinh và sạch sẽ.

Nam Hợp được Tân Đồng bế lên, chọn vài thứ, động tác ông chủ nhanh chóng làm xong, rưới sốt cà chua, đưa đến trong tay Nam Hợp.

“Mẹ,” Nam Hợp nuốt nước miếng, cầm một xâu, đưa đến bên miệng Tân Đồng, “Mẹ ăn trước đi.”

Tân Đồng không từ chối, cầm tay cậu, thổi thổi, chắc chắn không nóng mới cắn một miếng, nhai mấy cái, lớn tiếng khoa trương, “Ngon lắm.”

Nam Hợp ăn theo Tân Đồng, dáng vẻ tin tưởng vững chắc không hề nghi ngờ, học theo Tân Đồng, há miệng cắn một miếng rõ to.

“Ăn ngon không?” Tân Đồng thấy mắt Nam Hợp híp lại.

“Ngon ạ.”

Nam Hợp ra sức gật đầu, “Mẹ, lần đầu tiên con ăn cái này đó, sau này còn được ăn nữa không?”

“Tất nhiên là được rồi!” Tân Đồng vui vẻ đồng ý, điều kiện tiên quyết là cậu không bị tiêu chảy, hơn nữa, “Phải chừa bụng để ăn cơm.”

Lệ Đông Nhất đang giải quyết cơm tối ở văn phòng, anh ăn không nhiều lắm, sau khi ăn xong, trợ lý Từ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, pha cho anh một ly cà phê.

Lệ Đông Nhất nhận lấy, nhấp một ngụm, “Cậu về nghỉ ngơi trước đi.”

“Hôm nay anh không về sao?”

“Không,” Lệ Đông Nhất biết anh ta đang nói chỗ nào, thật ra anh rất muốn về, căn phòng nho nhỏ nhưng rất ấm áp, thức ăn đơn giản lại ngon miệng, còn có Nam Hợp, nghĩ đến đây, sắc mặt anh dịu đi rất nhiều.

Nhưng công việc thật sự bù đầu, làm xong cũng phải đến khuya, ngủ lại phòng nghỉ trong văn phòng cũng được.

Trợ lý Từ gật đầu, đi ra ngoài, đóng cửa, không bao lâu lại đi vào.

“Tổng giám Lệ?” Trợ lý Từ đưa điện thoại cho Lệ Đông Nhất, “Có người tìm anh.”

Lệ Đông Nhất buông cây bút trong tay, nhận lấy, “Xin chào.”

“Đông Nhất, là em.”

“Hứa Úy Nhiên?” Lệ Đông Nhất vừa nghe tiếng, tay cầm điện thoại liền tăng thêm vài phần sức.

Trợ lý Từ chú ý thấy vẻ thay đổi trên mặt Lệ Đông Nhất, lặng lẽ lui ra ngoài.

“Đúng, em đã về.”