Đẻ Mướn

Chương 31




“Mấy giờ rồi?” Tân Đồng thức dậy, mở mắt, liền thấy Lệ Đông Nhất đã ăn mặc chỉnh tế, nằm nghiêng qua một bên nhìn cô. “9h.”

“9h?!” rèm cửa chưa kéo ra, nhưng lại không tối lắm, Tân Đồng liền bật dậy, vội vàng tìm quần áo, “Sao anh không đánh thức em?”

“Đây nè.” Lệ Đông Nhất đưa bộ quần áo được gấp gọn gàng vào trong tay Tân Đồng.

Từ đồ lót đến quần áo mặc ngoài được xếp ngay ngắn từ trên xuống dưới, Tân Đồng đỏ mặt, cũng đành chịu vậy, cô ôm lấy chồng đồ.

“Chuyện đó… anh ra ngoài trước được không?” Đêm qua điên cuồng như vậy, nhưng khi thẳng thắn thành thật đối diện nhau, lại là ban ngày ban mặt, cô vẫn có chút không thích ứng với chuyện hai người đột nhiên phát sinh quan hệ thân mật.

Lệ Đông Nhất cười cười, hôn một cái lên mặt cô, “Anh đã đưa Nam Hợp đi học rồi, em thức dậy đánh răng rửa mặt đi, anh đi hâm nóng điểm tâm lại, ăn sáng xong anh sẽ dẫn em về nhà gặp ba mẹ.”

Mãi cho đến khi Tân Đồng mặc xong quần áo, đứng trước bồn rửa mặt đánh răng mới tiêu hóa hết lời Lệ Đông Nhất vừa nói, cô vội vàng rửa mặt sạch sẽ, đi về phía bếp.

Lệ Đông Nhất đang đưa lưng về phía cô, trong tay còn cầm vá, không biết đang nấu gì, nhưng mùi thơm rất nồng đậm.

Nghe thấy tiếng động, Lệ Đông Nhất xoay đầu nhìn Tân Đồng, “Có thể ăn ngay lập tức rồi.”

Lời nói vừa đến bên miệng Tân Đồng lại nuốt xuống, đi đến sau lưng anh, bỗng ôm lấy thắt lưng anh một cách không tự chủ.

“Sao vậy em?”

“Anh nấu khi nào vậy?”

Cô lén nhìn, cháo nấm hương thịt gà, trên bàn còn có bánh củ cải, trông khá hấp dẫn.

Lệ Đông Nhất: “… anh mua mà.”

Tân Đồng xụi lơ cụp mắt xuống, thả anh ra, ngồi vào bàn ăn.

“Thất vọng lắm hả?” Anh múc cho cô một chén.

“Không có,” Tân Đồng cẩn thận bưng lên húp, có hơi nóng, nên lại đặt xuống, “Anh làm tốt lắm.” Cô thấy anh vẫn còn nhìn cô liền bổ sung thêm một câu.

Hình như Lệ Đông Nhất bị lời nói đùa này chọc cười, khóe môi cong lên. “Làm tốt lắm, ừm…”

Tân Đồng nhanh chóng cúi đầu, thật muốn cắn rớt đầu lưỡi của chính mình cho rồi.

“Nam Hợp có ăn không?” Tân Đồng thổi thổi, rốt cuộc cũng thành công húp được ngụm cháo, mằn mặn, thơm thơm, nấu rất nhừ.

“Hai cái bánh củ cải, một chén cháo, còn có một chút đậu hủ.”

“Đậu hủ?” Tân Đồng nhìn trên bàn, đậu hủ ở chỗ nào?

Lệ Đông Nhất vừa nghĩ đến biểu hiện lúc sáng của anh bạn nhỏ liền muốn cười.

Không phải là mẹ gọi cậu thức dậy, đương nhiên cậu có hơi khó chịu một chút xíu.

Mới vừa mặc xong quần áo, cậu liền chạy đến phòng bên cạnh, bò lên giường, hôn mẹ đang ngủ say một cái. Chải răng, rửa mặt xong lại chạy vào lần nữa, thấy mẹ vẫn còn chưa thức dậy, cậu hậm hực đi ra. Ăn sáng xong, cậu lại chạy vào lần ba.

“Ba ơi, ba ơi.” Vẻ mặt Nam Hợp khẩn trương chạy đến trước mặt Lệ Đông Nhất dang dọn dẹp bàn ăn, túm tay anh đến phòng ngủ.

“Ba nhìn xem, hình như mẹ bị muỗi cắn.” Bạn tay nhỏ xíu của cậu khẽ chạm vào cần cổ trắng nõn của Tân Đồng lộ ra khỏi chăn, “Ba ơi, ba nhanh nhanh đi bôi thuốc cho mẹ đi.” Vẻ mặt cậu khá khẩn trương, còn không quên nhắc nhở Lệ Đồng Nhất đi bôi thuốc cho mẹ cậu.

Lúc cậu bị trầy da, mẹ cũng bôi thuốc cho cậu, khỏi rất nhanh.

Lệ Đông Nhất bế cậu ra ngoài, “Ba thấy rồi, không có vấn đề gì đâu.”

“Mẹ đánh nhau với mấy con muỗi nên mới mệt như vậy đúng không ba?” Nam Hợp ngửa mặt, hỏi ba cậu. Ba cậu nói mẹ cậu mệt mỏi lắm cho nên mới muốn ngủ nướng một lát.

Lệ Đông Nhất nhịn cười, mang giày cho cậu, “Đúng đó, đi thôi, hôm nay ba sẽ đưa con đến trường.”

Tân Đồng tỉnh ngộ ra, hèn chi lúc nãy thức dậy cô cảm thấy trên mặt hơi dính dính, hóa ra là nước miếng của cậu bé nào đó dính trên mặt.

Ăn xong, Lệ Đông Nhất lái xe đưa Tân Đồng đến nhà lớn họ Lệ.

Thím Cao đã sớm chuẩn bị trà nước, Lệ Biên Thành và Ôn Hinh thì ngồi ngay ngắn trên sô pha.

“Hồi hộp à?”

“Ừm, có chút chút.”

Lệ Đông Nhất vân vê lòng bàn tay cô, “Có anh đây.”

Sắc mặt Lệ Biên Thành đương nhiên là không tốt, trái lại, vẻ mặt Ôn Hinh lại hứng thú dạt dào, không biết là cô gái thế nào lại có thể thu phục được đứa con trai của bà.

“Ba, mẹ.” Lệ Đông Nhất nắm tay Tân Đồng đi đến trước mặt hai người.

Tân Đồng cảm thấy lòng bàn tay cô rịn đầy mồ hôi, còn tay Lệ Đông Nhất lại khô ráo ấm áp, nắm như vậy, không biết có cảm thấy khó chịu hay không, cô nghiêng mặt nhìn anh, tối qua không phải đã âm thầm hạ quyết tâm rồi sao? Bất kể khó khăn bao nhiêu, cô cũng nguyện theo anh.

Vì thế cô cũng ngẩng đầu lên, nhìn hai người ở trước mắt, kêu một tiếng theo Lệ Đông Nhất.

Lệ Biên Thành khụ khụ hai tiếng, đặt tách trà xuống, thầm giận đứa con trai càng lớn thì trong mắt càng không có người cha này, vốn còn trông mong vào chuyện nó có thể nối lại tình xưa với Hứa Úy Nhiên, cả nhà vui mừng. Kết quả lại cùng một đứa con gái không biết tên cũng chả biết họ làm giấy kết hôn, còn là vừa mới cầm giấy tờ, sợ không che đậy nổi mới nhớ đến chuyện thông báo một tiếng với ông.

“Con tên là Tân Đồng à?” Ôn Hinh thấy bộ dạng cô ngoan ngoãn, trái lại rất thích.

Lúc sáng Lệ Đông Nhất gọi điện thoại về nhà, nói là muốn dẫn cô đến, bà vẫn còn kinh ngạc, khi khổng khi không lại ầm thầm lấy giấy chứng nhận rồi. Vừa nói với Lệ Biên Thành, quả nhiên ông nổi trận lôi đình.

Không biết tuổi tác bao nhiêu hay làm gì, hiện giờ trong lòng bà rất bình thản, mọi chuyện đều lấy con trai làm chuẩn, chỉ cần Lệ Đông Nhất hạnh phúc, bà sẽ không có ý kiến.

Nhìn thấy cô gái này dịu dàng ít nói, giống như người thích sống giản dị.

Tân Đồng bước lên, “Dạ.”

“Đến đây ngồi đi.” Bà vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình, vẫy tay bảo Tân Đồng qua ngồi.

Tân Đồng gật đầu, chuẩn bị đi qua đó ngồi, lại bị Lệ Đông Nhất kéo ngồi xuống sô pha ở đối diện.

Ôn Hinh bật cười khanh khách, “Sao cục cưng của mẹ thành ra như vậy chứ? Mẹ sẽ không ăn thịt con bé đâu.”

Trên mặt Lệ Đông Nhất không biểu hiện gì, ánh mắt vẫn nghiêm túc nhìn mặt của Lệ Biên Thành, “Con biết mà.”

Có Ôn Hinh ở đây, nói chuyện cũng không ngượng ngùng.

Cũng không cần phải nói gì nhiều, đa số đều là Lệ Đông Nhất trả lời thay cô, Tân Đồng chỉ cần ngồi một bên, gật đầu phụ họa là được.

Cơm trưa là do Ôn Hinh cực lực yêu cầu, Lệ Đông Nhất và Tân Đồng mới ở lại ăn.

Trái lại, bầu không khí thật ra cũng không tồi.

Bình thường Tân Đồng đọc không ít sách trong thư viện, thêm chuyên ngành học lúc trước nữa, đối với mấy thứ mà Lệ Biên Thành cảm thấy hứng thú cô lại có thể trả lời không ít, vì thế sắc mặt Lệ Biên Thành thoáng tốt hơn một chút.

Ván đã đóng thuyền, nếu ông không đồng ý cũng không thể làm được gì.

Ăn cơm trưa xong, Lệ Biên Thành cũng biết mình không được hoanh nghênh cho lắm, nên ông dứt khoát quay về phòng sách.

Ôn Hinh lên lầu, lúc xuống tay tay cầm theo một chiếc hộp.

“Con kết hôn với Đông Nhất, cũng không thể không có gì hết, đây xem như là của gia bảo, đến lúc đó con hãy đeo cho con dâu của con.” Bà mở hộp, đưa chiếc vòng ngọc cho Tân Đồng.

Tân Đồng vốn muốn từ chối, kết quả chưa kịp nói câu nào, Lệ Đông Nhất đưa tay ra nhận giúp cô.

“Cám ơn mẹ.”

“Là mẹ cho Đồng Đồng, con chẳng những không tặng vợ con thứ gì mà còn cướp đồ của nó.” Ôn Hinh làm bộ tức giận.

Lệ Đông Nhất cười ầm lên, “Con biết rồi, biết rồi, con thương cô ấy còn không hết, sao mà làm thế được?”

Tân Đồng nhất thời đỏ mặt.

Biết Tân Đồng làm việc trong thư viện, thím Cao kéo tay cô, hỏi ý kiến cô xem đứa cháu gái lên 8 tuổi của bà có thể đọc sách gì cho tốt, vì sắp đến sinh nhật của nó, bà muốn mua cho nó mấy quyển.

Nhân lúc này, Ôn Hinh kéo tay Lệ Đông Nhất lên lầu nói chuyện.

“Con thật sự thích Đồng Đồng, hay chỉ bởi vì Nam Hợp?” Hình như hai đứa nó đã sống chung một thời gian, làm sao Ôn Hình lại nhìn không ra chứ, vừa thấy ánh mắt Lệ Đông Nhất nhìn Tân Đồng, thì biết ngay hai đứa nó đang rất nóng bỏng.

Lệ Đông Nhất đáp mà không cần thời gian suy nghĩ, “Con rất thích cô ấy.”

Hứa Úy Nhiên che dấu rất giỏi, anh từng nghĩ người nọ là ai? Bất luận là kẻ nào, anh cũng rất hận.

Nửa năm trước, anh đứng ở cuối cầu thang thật dài của thư viện, nhìn thấy Tân Đồng chậm rãi đến gần rồi đi lướt qua anh.

Anh đã nhận ra cô.

Cô sinh viên chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ, lanh chanh hấp tấp, hiện giờ nụ cười lại điềm tĩnh, ung dung không sợ hãi.

Là do đã từng mang thai hay vì lý do nào khác, khiến cô bây giờ lại tản ra loại khí chất thế này.

Những lời chất vấn anh đã chuẩn bị từ trước lúc này không nói ra miệng được.

Cô rất khác với những gì anh dự đoán, với tính cách của Hứa Úy Nhiên, tìm được cô cũng là chuyện nằm ngoài dự tính của anh.

Thay vì nói đó là chuyện ngoài ý muốn, chi bằng nói đây là chuyện kinh ngạc vui mừng trong cuộc đời anh.

Rồi sau đó, Lệ Thịnh đột ngột xuất hiện, anh nhìn thấy cô mỉm cười với Lệ Thịnh, nắm tay Lệ Thịnh cùng nhau tản bộ, chuyện đó đã hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch của anh, rốt cuộc anh lại cảm thấy tức giận, cực kỳ tức giận.

Tiếp đó nữa, anh đưa Nam Hợp đến trước mặt cô.

Cho đến ngày hôm nay.

“Nhưng mà Nam Hợp…” Tuy rằng Ôn Hinh rất vui vẻ, nhưng bà cũng nghĩ đến Nam Hợp.

Tuy rằng Nam Hợp là con của Hứa Úy Nhiên, nhưng bà vẫn rất yêu thương cậu, cậu ngoan ngoãn đáng yêu, đương nhiên ít nhiều gì bà cũng có chút đau lòng.

Cô gái dịu dàng xinh đẹp đến đâu, khi gánh cái danh mẹ kế, trước sau gì cũng không tốt.

Lệ Đông Nhất cười cười, “Mẹ à, chuyện này mẹ không cần lo đâu.”

Vì có lẽ, cô ấy chính là người yêu thương Nam Hợp nhất trên đời.

Trong đầu Ôn Hinh chợt sáng lên, bà không tin mở miệng, “Nam Hợp là con của con và Tân Đồng à? Thảo nào mẹ luôn thấy Nam Hợp và Tân Đồng có điểm nào đó rất giống nhau?”

“Mẹ, con không muốn giấu mẹ gì cả, tóm lại, mọi trách nhiệm đều ở con.” Lệ Đông Nhất chỉ nói lấp lửng.

“Thằng con hư hỏng này!” Ôn Hinh cầm lấy mắt kính, treo ở trước ngực, giả vờ muốn đánh anh, nhưng nửa chừng lại thu tay, “Thôi, vậy thì mẹ cũng yên tâm. Nhưng mà con định chừng nào nói với ổng?”

Ngón tay Ôn Hinh chỉ về phía phòng sách, bĩu môi.

“Cứ từ từ.” Ba anh tuổi tác đã cao, sợ rằng nhất thời không tiêu hóa được chuyện này.

Hơn nữa, trong lòng ông đã nhận định Hứa Úy Nhiên, tất nhiên có nói gì ông cũng không nghe lọt tai.

Còn có Hứa Úy Nhiên nữa, anh vẫn chưa giải quyết.

Ra cửa, Lệ Đông Nhất lấy xe.

Tân Đồng ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái, “Anh thật sự muốn đến thăm ba à?”

Buổi sáng bệnh viện phải kiểm tra phòng bệnh, phát thuốc, điều trị, không được vào thăm.

Lúc này đến bệnh viện, có lẽ đúng lúc có thể vào thăm.

Trong lòng Lệ Đông Nhất ít nhiều gì cũng có chút lo lắng, nhưng nhìn thế nào cũng thấy chút xấu xa pha lẫn trong nụ cười của cô, anh ra vẻ trấn tĩnh, “Đương nhiên muốn đi rồi.”

Tuy rằng rất có thể sẽ bị ném dép hay ném gối gì đó, nhưng nếu qua được ải này, chuyện cô thuộc về anh đương nhiên sẽ tăng thêm một phần đảm bảo.

Tân Đồng vẫn cười, lại bị người đàn ông nào đó hung dữ trừng phạt một trận, cho đến khi cô không ngừng xin tha, Lệ Đông Nhất mới buông cô ra.

“Đông Nhất, em cảm thấy hình như chúng ta tiến triển quá nhanh.”

Trước đêm qua, cô vẫn còn cố gắng duy trì khoảng cách an toàn với anh.

Anh cũng thật thà đứng ngoài giới hạn cô đặt ra.

Bỗng nhiên, cứ vậy mà thân mật.

“Sợ nhanh à?” Lệ Đông Nhất cố ý xuyên tạc hàm ý của cô, nụ hôn lúc này đây lại mềm nhẹ như nước, cứ day day qua lại làn môi cô, gần như muốn làm cô chìm đắm vào đó, “Vậy tối nay anh chậm một chút nha.”

Người đàn ông này, tại sao lúc trước cô không nhìn ra được bản chất xấu xa của anh chứ?