Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 122: Hứa Hậu






“Chư sứ thần tiến điện!”
Giọng nói vừa dứt, sứ thần nối tiếp nhau tiến vào cung Đại Minh.

Sứ thần Hà quốc phúc lễ, trình lên hương liệu cùng với các loại hoa quả trái cây nổi danh ở đất nước bọn họ.

Sứ thần Cao Ly mang theo mười mấy mỹ nhân cùng hai ngàn viên thạch anh màu tím khom lưng dâng lên thiên tử.

Thành Nguyên đế vung tay ban thưởng.

Sứ thần chiêu võ chín họ(*) đưa danh mục lễ vật cho thông dịch, thông dịch đọc lớn từng chữ: “Khang quốc hiến kim đào, bạc đào, sư tử, báo, bình mã não, trứng đà điểu; An quốc hiến báo, ngựa; Mễ quốc hiến một vũ điệu cho tiệc; Sử quốc hiến bồ đào mỹ tửu......”
(*) 9 nước có sự hợp tác về quân sự.

Trong điện, các sứ thần đang dâng tặng lễ vật, phía ngoài cung Đại Minh, Kim Ngô Vệ bày sẵn trận địa đón quân địch, Lục Yến nói với Dương Tông: “Điều tra hoả hoạn thế nào rồi?”
Dương Tông khom người đáp: “Tạm thời không có gì khả nghi.”
Lục Yến lại nói: “Mũi tên thì sao?”
Dương Tông nói: “Mũi tên thì thật sự không dễ tra, Hồng Lư Tự bên kia không chịu phối hợp, tuy đã lục soát người nhưng vẫn có thể giấu ám khí trong cống phẩm, khó mà nói trước được điều gì.”
Lục Yến nghiêng đầu nói: “Chỗ Khâu Thiếu Thanh thế nào?”
Dương Tông lắc đầu nói: “Khâu đại nhân lấy tính mạng đảm bảo 66 vũ cơ kia không phải mật thám địch quốc.”
Nghe vậy, Lục Yến nheo mắt, xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay.

Nguyên Khánh năm thứ mười tám, mỗi một hình ảnh trong ngày Tết Nguyên Đán ấy đều hiện rõ ở trong đầu hắn, dù hắn biết tình hình hôm nay và kiếp trước đã hoàn toàn bất đồng, nhưng vẫn tuyệt không dám nơi lỏng cảnh giác.

Với tình thế trước mắt của triều đình, Hứa hậu mưu trí, tình nguyện giấu tài, chậm rãi mưu tính chứ quả quyết không ám sát Thành Nguyên đế......! Sợ là sợ mấy phụ tá bên người Lục hoàng tử chó cùng rứt giậu, được ăn cả ngã về không.

Lục Yến nói: “Dặn dò bên phía Thái tử một tiếng.”
Dương Tông nhìn thế tử nhà mình nhíu chặt mày, nói: “Bên cạnh Thái tử ẩn núp không ít cao thủ, ngoại điện còn có Kim Ngô Vệ và Hồng đại nhân, ngoài thành lại có Trường Bình hầu trấn thủ, chủ tử không cần lo lắng quá mức.”
Dương Tông thấp giọng bổ sung: “Người của chúng ta đã vào cung.”
Lục Yến nghiêm nghị nói: “Tiếp tục quan sát.”
Một lúc lâu qua đi, 66 vũ cơ tiến điện, thanh âm đàn sáo dễ nghe êm tai, tiếng trống tùng tùng khảng khái trào dâng, vũ cơ vòng trụ uyển chuyển, chậm rãi niệm lời chúc dễ nghe.

Đời trước, những vũ cơ này còn chưa múa xong trong điện đã bùng lên lửa lớn hừng hực.

Mà một đời này, đến khi vũ điệu hoàn tất cũng không có bất kỳ dị động gì.


Lại một đám nhạc sư tiến vào.

Bọn họ cầm đàn Tỳ Bà, đàn Không cùng các loại nhạc cụ ngồi ở trung tâm đại điện, vừa vũ động ngón tay, vừa nhắm mắt lay động.

Cung yến bắt đầu, Thành Nguyên đế ban toạ cho các sứ thần.

Mười mấy cung nữ cầm theo bình rượu tiến vào từ hai sườn, giơ tay, mỉm cười nhẹ nhàng mang rượu ngon tới trước mặt sứ thần.

Tiếng nhạc nhỏ dần, Thành Nguyên đế đứng dậy nói: “Chư vị từ xa ngàn dặm mà đến, trong lòng trẫm rất vui, tối nay......”
Thành Nguyên đế còn chưa nói xong, vương tử Lệ Quốc đột nhiên đứng dậy, ném thẳng bình rượu vào giữa điện, từ trong người rút ra một thanh đao nhỏ hướng về phía Thành Nguyên đế.

Thấy vậy, Hồng Thăng tức khắc xoay người bắt lấy hắn ta, Hứa hoàng hậu nhíu mày, liếc mắt nhìn Lục hoàng tử một cái.

Hồng Thăng ấn chặt tay tên vương tử ra phía sau, cả giận nói: “Hành thích thiên tử, ngươi có biết tội chưa?!”
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, khóe miệng nhịn không được cong lên, với quốc lực của Lệ quốc mà cũng dám đứng trước mặt hoàng đế triều Tấn giương nanh múa vuốt sao?
Vương tử Lệ quốc lớn tiếng: “Ta đã làm thì không biết sợ là gì! Triều Tấn các ngươi thật sự quá mức vô sỉ, lòng tham không đáy! Các người có từng cho chúng ta ân huệ chân chính bao giờ chưa?”
Hắn nhìn qua trọng thần trong điện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một đám các ngươi chính là đỉa trùng hút máu, không hút khô máu huyết của con dân Lệ Quốc ta thì tuyệt không chịu bỏ qua! Lệ Quốc trung với các ngươi, triều cống năm sau nhiều hơn năm trước, tiến cống mỹ nhân vào cung cho quyền quý Trường An tùy ý sử dụng! Ngô muội vào cung đến chết cũng chẳng có tôn nghiêm!”
“Không có tôn nghiêm, bị người giẫm đạp tôn nghiêm, ông trời quả thực bị mù rồi!”
Vương tử Lệ quốc nói tiếng phổ thông, hắn vừa dứt lời, thông dịch bắt đầu thấp giọng thì thầm bên tai sứ thần nước bọn họ.

Ngực Thành Nguyên đế phập phồng vì tức giận, Hứa hoàng hậu nhăn mi càng lúc càng sâu, gắt gao nhìn chằm chằm Lục hoàng tử, khẽ lắc đầu.

Ngự sử nâng tay lên, cười lạnh nói: “Còn không mau lấp kín miệng hắn lại cho ta!”
“Cẩu hoàng đế, ngươi đưa đám học giả đó đến Lệ Quốc của chúng ta, nhìn qua thì áo mũ chỉnh tề, thực tế thì chỉ biết nói năng bậy bạ.

Hắn nói con dân nước ta sinh ra ti tiện, nếu không có quốc vương nước hắn thì không khác gì con kiến, hậu thế vô pháp sống cuộc sống tạm bợ nên phải thờ phụng ngươi như thần minh! Ngươi thật sự không hổ thẹn một chút nào sao?! Ngươi nên đi......”
Vương tử Lệ quốc còn chưa nói xong, Hồng Thăng đã rút kiếm ở sườn eo ra, Lục Yến đứng dậy nói: “Giữ người sống!”
Trong cung Đại Minh, tiếng đàn sáo đột nhiên im bặt, đầu ngón tay Lục hoàng tử gõ nhẹ lên án kỉ, mấy cung nữ bất ngờ nới rộng tay áo, rút ra ám khí.

Lục Yến vốn còn không hiểu rõ vì sao vương tử Lệ quốc lại đột nhiên không muốn sống nữa, hiện tại lập tức hiểu ra.

Hắn ta chẳng qua là muốn lừa Hồng Thăng tách ra khỏi thánh thượng mà thôi.

Ám khí thế nhưng lại hướng về phía thái tử.


Thanh âm “Vụt vụt” liên tục vang lên, tốc độ của ám khí cực nhanh, mấy mũi tên bắn ra cùng lúc, Lục Yến lạnh lùng nói: “Dương Tông, bảo vệ thái tử.”
Hứa hoàng hậu giả ý hoảng loạn, duỗi tay bảo vệ bụng, một tay khác lại vươn ra kéo Thành Nguyên đế.

Cùng lúc, trong điện có vô số người bị mũi tên nhọn xuyên qua yết hầu, người Hồng Thăng bị trúng mấy mũi tên, máu thấm ra đầy y phục, lại từ quan phục của hắn nhỏ giọt, như giọt mưa phía trên mái hiên từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.

Mùi vị máu tanh ngập tràn trong không khí.

Buổi dạ yến thanh sắc náo nhiệt trong phút chốc biến thành gà bay chó sủa.

Ngay sau đó, Kim Ngô Vệ đẩy cửa xông vào, lại thấy có người nhảy ra, cầm ám khí trong tay nhắm thẳng vào thánh thượng ngay trên đại điện.

Mọi người nín thở ngưng thần, thái giám bóp giọng hô lớn, “Hộ giá! Mau tới hộ giá!”
Lúc Kim Ngô Vệ chặt đầu cung nữ, mũi tên nhọn đã rời khỏi cung, lấy thế sét đánh không kịp vọt tới chỗ đế vương.

Đồng tử Hứa hoàng hậu co rụt, đĩnh bụng chắn trước mặt Thành Nguyên đế.

Bà ta thất vọng, tuyệt vọng nhìn về phía Lục hoàng tử Tiêu Diệp.

Nhắm hai mắt lại.

Bà ta muốn cứu Hứa gia.

Cùng lúc đó, trước người Thành Nguyên đế đột nhiên xuất hiện ba binh sĩ, bọn họ mặc áo giáp, bên hông treo lệnh bài của phủ Kinh Triệu, lấy thân mình ra chắn mũi tên.

Thành Nguyên đế đại kinh thất sắc, ngã ngồi trên long ỷ.

Từ khoảnh khắc vương tử Lệ Quốc mở miệng đến giờ phút này bất quá cũng chỉ là một cái búng tay.

Lục Yến ngồi bên cạnh Tĩnh An trưởng công chúa, đối mắt với Hứa hậu trong giây lát.

Dường như đang nói: công cứu giá này, ta sẽ không cho phép ngươi lấy được.


Giây lát, Tĩnh An trưởng công chúa thất thần nhìn Lục Yến, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tam Lang, mới vừa rồi, trước mắt mẹ tự nhiên xuất hiện qua hình ảnh con bị trúng mũi tên.”
Hầu kết Lục Yến động đậy, cười nói: “Mẹ suy nghĩ nhiều rồi, trên người nhi tử còn có nhuyễn giáp, mũi tên không xuyên qua được.”
Tĩnh An trưởng công chúa xoa ngực tự hỏi: “Là mẹ xuất hiện ảo giác sao?”
Thành Nguyên đế chậm rãi hoàn hồn, tay nắm thành quyền.

Ông nhìn vương tử Lệ Quốc quỳ trên mặt đất thất thanh khóc rống, lại nhìn thái tử bị mũi tên bắn trúng cánh tay, cuối cùng nhìn Lục hoàng tử rũ mắt ngồi nghiêm chỉnh.

Trong cung này từ trước tới nay không có chuyện trùng hợp.

Dù chưa điều tra, Thành Nguyên đế cũng đã hiểu rõ.

Thành Nguyên đế đứng dậy, trầm giọng, gằn từng chữ: “Việc hôm nay giao cho phủ Kinh Triệu chủ thẩm, Đại Lý Tự hiệp trợ, lập án, nghiêm tra.”
Lục Yến và Chu Thuật An đồng thời đứng dậy, trăm miệng một lời: “Thần lãnh chỉ.”
Hứa hoàng hậu che bụng, đau lại không dám ra tiếng, Thành Nguyên đế quay đầu lại nhìn bà ta, “Hoàng hậu đau bụng sao?”
Hứa hoàng hậu thấp giọng nói: “Thần thiếp chỉ bị kinh hách, không sao.”
Thành Nguyên đế thấp giọng cười nhạo một tiếng, “Trong bụng nàng có con nối dõi của trẫm, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.

Người đâu, hoàng hậu chấn kinh, lập tức đưa người hồi điện An Hoa, cẩn thận hầu hạ.”
Hứa hoàng hậu nói: “Bệ hạ!”
Thành Nguyên đế không nhìn bà ta, thấp giọng đáp: “Trẫm thiếu Hứa gia, đã trả xong rồi.”
******
Bảy ngày sau, lúc lâm triều, Lục Yến định vụ ám sát là do mật thám chủ mưu.

Mọi người sôi nổi suy đoán tiếng lòng đế vương, phủ Kinh Triệu và Đại Lý Tự phán án như thế hẳn là có hai nguyên nhân.

Thứ nhất là biết Thành Nguyên đế trọng thanh danh, ông không muốn sử quan ghi lại ngày vạn quốc tới triều bái lại nhớ tới sự kiện cung biến do nhi tử tốt làm ra, thứ hai là muốn nhân sự kiện này, xuôi nam chinh chiến, khuếch trương thế lực triều Tấn.

Vì thế, phía trên đại điện im như ve sầu mùa đông, không có một người dám phát ra tiếng động.

Cùng lúc đó, Lục Yến lần thứ hai trình lên sổ con.

Trải qua điều tra, phát hiện Ngụy Vương kết bè kết cánh, hoàng hậu tham gia vào chính sự, tham ô bán quan, hãm hại trung lương.

Từng cọc sự tình đều là trọng tội.

Thành Nguyên đế dùng thế lôi đình vạn quân(*) ném bốn chứ “Đức không xứng vị” lên người Hứa hậu, cũng đoạt đi phong hào Hứa hậu ban cho Lục hoàng tử.

(*) Ý là vô cùng mạnh mẽ, không thể ngăn cản.


Nhất tộc Hứa thị nghe tin đều như cha chết mẹ chết.

Tường đổ vạn người đẩy, trống hỏng vạn người đánh(*).

(*) Mang nghĩa ẩn dụ.

Khi một người rơi vào tình cảnh khó khăn nhiều người nhân cơ hội tấn công, đả kích để người đó hoàn toàn thất bại.

Vương gia, Tống gia, Khâu gia, những thế gia ngày trước qua lại rất gần với Hứa gia nay bắt đầu phủi sạch quan hệ.

Những chuyện phủ Vân Dương hầu từng trải qua vào năm Nguyên Khánh thứ mười sáu, nay như đảo ngược thời gian trả hết lên đầu Hứa gia.

Điều khác duy nhất là Hứa gia căn cơ quá sâu.

Hứa gia có trăm năm cơ nghiệp, hàng trăm hàng ngàn cái mũ cánh chuồn, có hạng người thông đồng làm bậy, tự nhiên cũng có hạng người thanh minh liêm khiết, không thể một lần loại bỏ tất cả.

Ngự sử Hồng Lư Tự Hứa Khang Lâm bị vạch tồi đầy một quyển sổ con, Hứa Khang Lâm vì tội danh không làm tròn trách nhiệm bị nhốt vào trong ngục.

Hôm sau, Hứa Bách Lâm tự thỉnh cách chức Tể tướng, tính bảo toàn tính mạng cả nhà trên dưới.

******
Sau khi Hứa thị bị tước phong hào hoàng hậu, rời từ điện An Hoa tới cung Thượng Dương, bên người chỉ còn lại một mình Trang ma ma.

Trang ma ma thấp giọng nói: “Nương nương vừa mất hài tử, đừng đi chân trần xuống đất, nếu bị lạnh sẽ lưu lại mầm bệnh.”
Hứa thị để mặt mộc, nhàn nhạt nói: “Vốn là không giữ nổi, sống cũng không lâu, không sao đâu.”
Hốc mắt Trang ma ma đỏ lên, yên lặng rơi lệ, “Bệ hạ sao có thể không nhớ tới một chút tình cũ như vậy chứ, ngày ấy nương nương rõ ràng đã chắn trước người bệ hạ, nếu mũi tên bắn lại đây......”
Hứa thị cười nhạt, nói: “Sống, toàn là hư tình giả ý, chỉ có chết, mới có thể thấy rõ tình cảm thật lòng.”
Trang ma ma cúi đầu, “Vậy sau này nương nương phải làm sao bây giờ? Những người trong hậu cung này nhất định muốn tới bỏ đá xuống giếng.”
Hứa thị đẩy mở cửa sổ, sương sớm chiếu vào, bà ta nhìn cành cây đọng đầy tuyết, nhẹ giọng nói: “Vào cung cấm không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày này, Đoan phi sẽ cho ta thể diện.”
Trang ma ma nhíu mày, “Đoan phi?”
Hứa thị thấp giọng nói: “Lúc cuối năm ta từng đi một chuyến tới cung Đoan phi, xoa đầu Thập hoàng tử nói cho nàng ta, ta có lẽ có một phần đại lễ muốn tặng cho nàng.”
Trang ma ma nói: “Nương nương còn để lại hậu chiêu?”
Hứa thị lắc đầu, “Không được tính là hậu chiêu, chỉ là có một ngày lòng ta bất an, nên nghĩ tùy tay lưu cái một nhân tình mà thôi.”
Trang ma ma nói: “Ý của người là?”
Hứa thị thấp giọng nói: “Nguyên Đán hôm ấy, mũi tên bắn trúng cánh tay thái tử có độc, việc này đến nay vẫn chưa có ai biết, chờ ba năm sau, bổn cung đánh cuộc bọn họ sẽ không giải được.”
Đồng tử Trang ma ma chợt phóng đại.

Mà bên kia....