Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 66: Đã Từng






Ánh mắt Tô Hành từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng trên chiếc túi thơm treo bên hông Lục Yến.

"Túi thơm của Lục đại nhân trông thật đặc biệt, không biết đã mua ở gian cửa hàng nào?" Tô Hành lẫm giọng nói.

"Gia muội đưa." Lục Yến cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt không đổi nói: "Tô tướng quân còn có việc gì không?"
Không khí giữa hai người càng căng thẳng, ngày mùa hè gió vẫn thổi, chỉ là không còn ấm áp, chỉ có thanh âm ù ù ngày càng lớn dừng ở bên tai, tựa như tiếng kèn gọi quân trên sa trường.

Tô Hành lạnh mắt, cười như không cười nhìn hắn một cái, "Không có việc gì, chỉ cảm thấy trùng hợp thôi, người Tô mỗ muốn tìm lại dùng mùi hương giống y hệt như mùi trên chiếc túi thơm của Lục đại nhân."
"Đúng không." Lục Yến nói.

Lúc này, một nội thị khom lưng chạy tới nói: "Lục đại nhân mau vào đi thôi, thánh nhân còn đang chờ ngài."
Hai người cứ như vậy chia tay.

Lục Yến từ trong cung ra tới, sắc mặt xanh mét, ước chừng phải cười nhạo hai tiếng mới khom lưng lên xe ngựa.

Nhớ lại hành động hôm nay của Tô Hành, ngực hắn thật sự như sắp nổ một búng máu.

Gần đây hắn và Thẩm Chân ngày ngày cùng giường chung gối, trên người khó tránh khỏi sẽ dính một ít mùi thơm đặc biệt của nàng.

Bởi hôm nay thượng triều, hắn còn cố ý dùng một ít mùi đàn hương để che lấp hương vị trên người.

Mùi hương kia vốn đã nhẹ như không có gì, thật sự không đảm đương nổi mấy chữ đặc biệt của Tô Hành......!
Dương Tông thấy nhà mình sắc mặt chủ tử nhà mình không đúng, lập tức nói: "Chủ tử, canh giờ không còn sớm, chúng ta về bên kia chứ ạ?" Bên kia, chính là chỉ Trừng Uyển.

"Không được."
Dương Tông lại nói: "Vậy về phủ Quốc công?"
Lục Yến xoa giữa mày, một lúc sau mới nói: "Đi phủ Tuyên Bình hầu."
- -Nhớ vào Wattpad ThanhThanh0631 đọc truyện để ủng hộ editor nha!!--
Thị vệ phủ Tuyên Bình hầu không có một ai không biết xe ngựa của phủ Trấn Quốc công.


Trương quản gia vừa thấy là Lục Yến, lập tức mở cửa lớn đón người.

Trương quản gia một bên dẫn Lục Yến vào trong, một bên lại quay đầu phân phó tỳ nữ nhanh chóng chuẩn bị trà, đợi lát nữa dâng lên thư phòng.

Đi đến thư phòng, Trương quản gia khom người nói: "Lục đại nhân mời vào trong."
Đẩy cửa ra, ánh vào mi mắt là một chiếc bàn bằng gỗ sưa, bên trái phòng là hoàng cuốn, tầng tầng lớp lớp, đôi lão cao, bên phải lại là văn phòng tứ bảo, mực nước trên giấy vẫn chưa khô cạn, đặt nghiêng phía trên giá bút.

Tùy Ngọc bê một chồng công văn trên tay, vòng từ sau kệ sách ra, nhìn Lục Yến nói: "Ta nghe nói gần đây phủ Kinh Triệu rất bận rộn, sao huynh còn có thời giờ lại đây?"
Lục Yến nhàn nhạt nói: "Phủ Kinh Triệu làm gì có ngày nào thanh nhàn? Ta chỉ đi ngang qua phủ của huynh, muốn vào tìm huynh hạ bàn cờ thôi."
Tùy Ngọc hiện vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bất đắc dĩ với việc Lục Yến đến cái cớ cũng lười tìm.

Phủ Tuyên Bình hầu cách phủ Trấn Quốc công có một con phố, nói là đi ngang qua, vậy ngày nào chẳng đi ngang qua.

Tùy Ngọc đặt công văn trong tay xuống, nói: "Được rồi, vừa lúc ta cũng không có nhiều việc lắm, vậy hạ một bàn đi."
Hai người ngồi xuống trước bàn cờ, bên ngoài tỳ nữ bưng ấm trà mới pha đến, đặt chén xuống xong liền nâng tay cung kính rót hai ly, sau đó lui ra.

Tùy Ngọc cầm lấy nhấp một ngụm, đặt xuống một quân trắng.

Đánh cờ nửa canh giờ hai người không nói nửa chữ, Tùy Ngọc thấy Lục Yến chau mày, thuận miệng nói: "Huynh có tâm sự?"
Lục Yến dùng ngón cái chà xát quân đen trên tay nói: "Trăm vò rượu ngon của huynh uống hết rồi sao?"
Tùy Ngọc đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu ý tứ Lục Yến, hoá ra, hôm nay hắn tới là muốn uống rượu.

Tùy Ngọc đứng dậy, thả quân cờ trong tay lại vào sọt, sau đó nói: "Rượu vẫn để ở chỗ cũ, đi thôi."
Bọn họ vòng qua núi giả bằng đá, đi đến giữa đình thuỷ tạ.

Đình thủy tạ của phủ Tuyên Bình hầu được thiết kế độc đáo, tứ phía có cửa sổ, tả hữu gắn liền với hành lang gấp khúc, đứng giữa ao, mở ra song cửa là có thể thả cần câu cá, nhìn quanh bốn phía còn có lùm cây thành vòng.

Thật sự là một nơi rất thích hợp để uống rượu.


Ngồi xuống, Tùy Ngọc lấy ra một bộ rượu cụ(*) tinh mỹ, cùng hai vò rượu ngon.

(*) Trà có trà cụ, rượu có rượu cụ nha.

Hắn rót cho Lục Yến một ly, cười nói: "Đây cũng xem như là thứ ta trân quý, không có nhiều đâu, chỉ có hai vò này thôi, huynh nếm thử đi."
Lục Yến nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Hắn nhìn hai vò rượu còn lại, chợt nhớ lại hồi trước, lúc Thẩm Dao vừa bị thánh nhân tứ hôn, rượu của phủ Tuyên Bình hầu chồng chất lên nhất định cao ngang với tường thành Trường An.

"Không nghĩ tới nơi này của huynh lúc này vẫn không thiếu rượu." Lục Yến nói.

"Từ sau khi ta thành hôn đã không uống qua rượu nữa." Tùy Ngọc cười giơ lên một ly, ước lượng một chút nói: "Chẳng qua là bồi huynh ta cũng chỉ uống một ít vậy thôi."
Tùy Ngọc không uống rượu, không phải là do phu nhân hắn không cho, mà là hắn không dám, uống say thì nói thật, nếu như hắn niệm tên người khác, vậy đối với ai cũng là không công bằng.

Lục Yến hiểu rõ gật đầu.

Hôm nay cũng không biết tại sao, ánh mắt hắn nhìn về phía Tùy Ngọc lại mạc danh nhiều thêm một tia thưởng thức.

Lục Yến buồn rầu uống tiếp một ly lại một ly, ngẫu nhiên dừng lại cũng chỉ nói hai câu râu ria.

Một vò rượu đã thấy đáy, Tùy Ngọc chỉ lên trời, tùy ý nói: "Lục Thời Nghiên, huynh còn không chịu nói đi, trời sắp phải tối đen rồi......"
Lục Yến nhíu mày lại, không phải hắn không chịu nói, mà là chuyện của hắn và Thẩm Chân, thật sự không biết nên mở miệng từ đâu.

"Chậc." Tùy Ngọc cười nhẹ, dẫn đầu mở miệng nói: "Vậy để ta nói, danh hào đệ nhất mỹ nhân thành Trường An của Tam muội muội quả thực không phải hư danh."
Lục Yến chợt dừng, khóe môi hơi hạ, "Sở Tuần nói cho huynh?"
Tùy Ngọc gật đầu, như không có việc gì nói: "Trà mới nãy huynh uống chính là hắn gửi từ Dương Châu lại đây vào đầu tháng tư, còn có thư từ đi kèm.

Ta thật không nghĩ tới, huynh sẽ đưa Thẩm Hoằng tới Dương Châu."
Lục Yến cười lạnh một tiếng, "Miệng của Sở Tử Nghiệp(*) hắn so với miệng của tú bà còn rộng hơn."
(*) Tên chữ của Sở Tuần.


Tùy Ngọc nhướng mày, lại mở cho hắn một vò rượu, vẻ mặt bỡn cợt nói: "Tính tình Tam muội muội rất tốt, Lục Thời Nghiên, huynh cũng đừng trách ta không nhắc nhở huynh, ngồi ở chỗ ta uống rượu vì nàng không phải chỉ có mỗi huynh."
"Đừng khi dễ nàng."
Lục Yến không cần suy nghĩ đã trả lại một câu: "Huynh kêu ai là Tam muội muội hả?"
Tùy Ngọc không nhanh không chậm nói: "Hai năm trước, Tô Hành, cũng chính là Trường Bình hầu mới vừa vào kinh kia, cũng ở chỗ nơi của ta uống cạn một vò rượu, thật trùng hợp, còn đúng là vị trí huỳnh đang ngồi."
Lục Yến đáp trả bằng một ánh mắt khiến người ta rùng mình.

Tùy Ngọc coi như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Ba năm trước, lúc Tam muội muội vừa mới cập kê, toàn kinh thành người muốn đi phủ Vân Dương hầu cầu hôn nhiều không đếm xuể.

Nhưng cố tình biên cảnh Đại Tấn quanh năm không yên ổn, không bao lâu sau, Trường Bình hầu đã nhận được thánh chỉ lĩnh binh đóng giữ biên cương.

Tô Hành vẫn luôn do dự có nên vào trước khi rời đi, tới Thẩm gia cầu hôn hay không.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ có hai điều.

Thứ nhất hắn luyến tiếc Tam muội muội phải theo hắn đi biên cương chịu khổ, thứ hai là năm ấy Tam muội muội còn nhỏ tuổi, chờ hai năm nghị thân, cũng không muộn."
Tam muội muội, Tam muội muội......!
Mặt Lục Yến nháy mắt đen như đáy nồi.

"Ai, huynh cần gì trưng sắc mặt đen sì đó cho ta xem, Thẩm Chân khi còn nhỏ còn bò trước mặt ta, là nàng kêu ta Ngọc ca ca trước."
Lục Yến lại uống một ly.

"Này, với cái tính tình này của huynh hẳn đã không ít lần khi dễ nàng rồi đi......" Tùy Ngọc nhíu mày trông hắn.

Nói thật ra, vào đầu tháng này lúc thu được thư từ của Sở Tuần, Tùy Ngọc như cảm thấy trước mắt tối sầm, kinh ngạc tới mức đánh rơi cả chén trên tay xuống đất......!
Hắn thật sự không thể tin được, Lục Yến và Thẩm Chân, thế nhưng sẽ biến thành loại quan hệ này.

Lúc Thẩm gia mới xảy ra chuyện, Tùy Ngọc không phải không nghĩ tới giúp Thẩm gia trả nợ, nhưng phu nhân Tuyên Bình hầu vì bảo đảm hắn không hề có bất luận điều gì liên quan tới Thẩm gia nên đã thiêu không ít danh họa, đập đồ sứ, còn mang đi cả khế đất và tiến bạc dưới danh nghĩa của hắn.
Thậm chí, bà còn trình diễn tiết mục lấy cái chết ép người.

Một đoạn thời gian rất dài sau đó, Đông viện và Tây viện phủ Tuyên Bình hầu đều không có bất luận qua lại gì với nhau.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể thông qua Thẩm Nhiễm, giúp Thẩm Chân và Thẩm Hoằng làm giả một phần hộ tịch ở Hộ Bộ.

Ai biết được kể từ đó Thẩm Chân và Thẩm Hoằng cũng mất tích.


Hắn từng đoán vô số người, Thái Tử, Lỗ Tư, Binh Bộ Tôn đại nhân.....!
Vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, Thẩm Chân thế nhưng vẫn luôn ở kinh thành, còn là được Lục Yến giấu đi.

Khi biết được tin tức này, hắn tuy thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng đổ mồ hôi hột.

Lục Yến và hắn cùng nhau lớn lên, Lục Yến có tính tình gì, hắn đương nhiên càng rõ ràng.

Chẳng qua, Thẩm gia và Lục gia không có giao tình gì, nay Thẩm Chân đã lưu lạc vào trong tay Lục Yến, mới đầu khẳng định không thiếu được mấy lần rơi nước mắt.

Buổi tối hôm ấy, Tùy Ngọc ngồi trong đình thuỷ tạ, nhìn về phương hướng dân tộc Hồi Hột, tự hỏi thật lâu.

Lúc này mới hiểu rõ, vì sao Lục Yến lại ngầm làm những việc giống như đang trợ giúp Thái Tử.

Hồi lại suy nghĩ, Tùy Ngọc nhìn nam nhân uống rượu giải sầu trước mặt mình, lần nữa cười nói: "Nói thật, Lục Thời Nghiên, có câu nói người mới không bằng được người cũ, thanh mai trúc mã của người ta đã trở lại rồi, huynh đang hoảng lắm đúng không?"
"Tùy Ngọc, huynh nhất định là cố ý!"
Lục Yến "Cạch" một tiếng, đặt mạnh chén lên trên bàn, câu khóe miệng nói: "Quả thật là quân tử báo thù mười năm không muộn ha, năm đó ta chẳng qua chỉ nói huynh hai câu, huynh thế mà nhớ đến tận giờ?"
"Lục Yến, huynh vỗ lương tâm tự nhủ xem, chẳng qua có hai câu sao? Đó mà là hai câu đấy à?"
Tùy Ngọc chung tình với nhị cô nương Thẩm gia, toàn thành không có ai là không biết.

Sau khi Thẩm Dao rời kinh, cả người Tùy Ngọc giống như mất đi hồn phách, bằng hữu tốt bên người đều gắng khuyên bảo hắn một hai, không khuyên cũng đều tỏ vẻ lý giải với nỗi buồn của hắn......!
Duy chỉ có Lục Yến trưng ra một đôi mắt nhìn thấu thế tục, ánh mắt mỏng lạnh lại bất cận nhân tình nhìn từ trên cao xuống, nói: "Tùy Ngọc, đến nỗi này sao?"
"Thẩm Dao rột cuộc đã hạ cổ gì cho huynh, hay là đã hạ ** canh(*) cho huynh?"
(*) Nguyên covert như vậy.

Lục Yến duy trì trầm mặc để chống cự, đưa tay ấn lên hốc mắt.

Chuyện của Thẩm gia trước kia, hắn căn bản chưa từng để tâm.

Thanh mai trúc mã, nghị thân......!
Một lúc lâu sau, Lục Yến nhìn chén rượu trống trơn trong tay, chợt như cảm thấy hắn nếm phải chỗ rượu hỏng rồi.

???? Editor: Nghe đâu thanh âm thanh niên bị vả mặt *bốp *bốp *bốp.

???? Thấy sai lỗi chính tả hay lỗi câu, hay câu khó hiểu ở đâu thì hãy nhiệt tình comment để mình sửa lại nha!!.