Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 69: Thiên Vị






Lục Yến mang theo mấy nha lệ, đi một chuyến tới Bình Khang phường.

Vừa vào cửa, tú bà đã đi tới chỗ Lục Yến, “Đại nhân, ngài cuối cùng cũng tới rồi!”
Lục Yến nhíu mày, “Bản quan nghe nói hôm qua Đằng Vương đánh chết một vị ca cơ, ở đâu?”
Tú bà khụ liền hai tiếng nói: “Ai u, Lục đại nhân, đó chỉ là hiểu lầm, là một hiểu lầm lớn thôi! Chuyện đêm qua đều là Mi Nương không hiểu chuyện, không muốn hầu hạ người ta không nói cho ta biết thì thôi còn không rên một tiếng nhảy từ sương phòng lầu 3 xuống, chuyện này không có một chút quan hệ gì với Đằng Vương cả.”
Dứt lời, bà ta lại quay đầu cả giận nói với một gã sai vặt: “Đi tra cho ta, rốt cuộc là kẻ nào không có não dám truyền ra lời nói hoang đường như vậy!”
Lục Yến nhấc khóe miệng.

Mấy tú bà này luôn luôn thấy tiền là sáng mắt, đột nhiên thay đổi sắc mặt như thế chắc đã được người phủ Đằng Vương nhét cho không ít.

“Vậy có muốn nghiệm thi không?”
Tú bà vội vàng lắc đầu, “Cả đời Mi Nương đã không có thể diện, trước khi đi hẳn không nên nghiệm đi......”
Nói đến cùng, Lục Yến cũng không phải loại người truy tìm đến tận gốc gác.

Hắn phá án, từ trước đến nay chỉ xem mẫu đơn kiện.

Y luật pháp Tấn triều, không có người đệ đơn kiện, vậy nha môn cũng không có quyền hỏi đến.

Tú bà cười chỉ hướng về phía lầu hai, “Đại nhân, tối hôm qua Vân Chi phải chịu ủy khuất, vẫn luôn đợi ngài tới......!bằng không ngài đi xem nàng một chút?”
Ánh nhìn bốn phía tập trung trên người hắn.

Lục Yến “Ừ” một tiếng, ngay sau đó đi lên lầu, đến trước sương phòng treo thẻ bài “Xuân tịch”, chậm rãi đẩy cửa ra.

Vân Chi khóc như hoa lê dính hạt mưa.(*)
Có thể lên làm ca kỹ đầu bảng nhất định phải cực kỳ xinh đẹp, mắt hạnh má đào, trước đột sau kiều, một ánh mắt là có thể khiến nam nhân không dời nổi mắt.

Chỉ là bây giờ bên mặt trái nhiều thêm một vết sẹo dài ba tấc.

“Đại nhân.” Vân Chi quay đầu lại, lập tức nhào vào người Lục Yến, tiếng nói mang theo một tia khàn khàn, vừa nghe đã biết là thanh âm cực ủy khuất.

Thời điểm Lục Yến tiến vào phòng xung quanh có không ít người, Lục Yến cũng không có biện pháp đẩy nàng ta ra.

Dù sao, tất cả mọi người đều biết hắn là khách của Vân Chi.

“Đóng cửa lại.” Lục Yến nói với Dương Tông.


“Dạ.”
Cửa vừa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Lục Yến đẩy tay nàng ta ra, cúi đầu nhìn xuống, “Ngươi có việc?”
Vân Chi lau nước mắt nói: “Hôm qua Đằng Vương muốn ép buộc Vân Nhi bồi hắn nhưng Vân Nhi từ chối, hắn ta liền rạch một nhát lên mặt ta, đại nhân hẳn cũng biết vì sao Vân Nhi từ chối!”
Lục Yến nhìn nàng ta một cái, vẫn chưa tiếp lời.

Từ trước đến nay Vân Chi đều đoán không ra, xem không hiểu nam nhân trước mặt này.

Hắn bỏ ra số tiền lớn để bao nàng ta nhưng lại chẳng bao giờ chạm vào thân thể, từ năm trước đến nay, chỉ ngẫu nhiên tới đây uống trà vài lần, càng ít khi nói chuyện với nàng ta, có thể nói là tới vô ảnh đi vô tung.

Hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là căn phòng này và trên người nàng ta tuyệt đối không được dùng bất cứ hương liệu gì.

Cho dù là vậy, Vân Chi vẫn cho rằng hắn đối xử với nàng ta có chút đặc biệt, rốt cuộc nàng ta cũng từng hỏi thăm qua, thế tử gia phủ Trấn Quốc công ngay cả thông phòng cũng chưa từng có.

Trước mắt nàng ta vì hắn mà dung mạo bị hao tổn, tự nhiên muốn dành lấy thương tiếc của nam nhân, nàng ta không cầu có thể tiến vào phủ Quốc công chỉ cầu có thể chân chính hầu hạ hắn một lần.

Rốt cuộc thì tình cảm giữa nam với nữ không thể dựa vào đạn tỳ bà mà gẩy ra......!
Với thân phận và dung mạo của Lục Yến, xác thật có tư cách làm vô số cô nương khăng khăng một mực đi theo hắn, huống chi, hắn còn không đa tình, ra tay lại hào phóng.

Riêng hai điểm này đã khiến khắp người hắn mạ lên một tầng kim quang.

Vân Chi nhút nhát sợ sệt nhìn hắn, “Đại nhân?”
Ánh mắt Lục Yến sâu thẳm, thản nhiên nói: “Nếu như ngươi muốn cùng Đằng Vương, nói với ta một tiếng là được.”
“Sao đại nhân có thể nói như thế?” Trong mắt Vân Chi đầy nước, “Tình nghĩa của Vân Nhi đối với đại nhân, đại nhân không nhìn ra sao?”
“Giữa ngươi và ta chỉ tồn tại thoả thuận tiền tài đã bàn giao từ sớm, lấy đâu ra tình nghĩa?” Thanh âm nam nhân không nhanh không chậm, trong mắt không nhìn thấy nửa điểm gợn sóng.

Vân Chi nắm chặt tay, hình như có không cam lòng, nhấc môi nói: “Đại nhân còn muốn nghe Vân Nhi đánh đàn sao? Nếu như ghét, phiền thì thôi nhưng......”
Lời uy hiếp gà mờ nàng ta còn chưa nói xong, Lục Yến đã đi qua bên người nàng ta, tùy ý mở ra một cánh cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Ngươi lại đây.”
Vân Chi đi qua, đứng bên cạnh.

Kỳ thật, nàng ta rất muốn ôm lấy vòng eo hắn, nhưng hai mắt của nam nhân so với lời nói khỏi miệng của hắn nói còn lạnh lẽo hơn, nàng ta không dám.

“Nhìn xem.” Lục Yến thuận tay chỉ ra bên ngoài.

Nơi này chính là Bình Khang phường thành Trường An, bên ngoài đều là tường màu trắng ngói lớn, tiếng tỳ bà lả lướt liên tiếp không ngừng, cô nương nhiệt tình hiếu khách nhiều vô số kể.


Thân mình Vân Chi run run, hắn tuy rằng không rõ nói, nhưng nàng ta đã hiểu ý tứ hắn.

Hắn đang cảnh cáo chính mình, đừng uy hiếp hắn, không phải nàng ta thì còn có người khác.

Nước mắt trong mắt Vân Chi vừa thu lại, bỗng nhiên minh bạch, dù cho nàng ta có một thân bản lĩnh của hồ ly tinh cũng không chịu nổi người nam nhân trời sinh bạc tình này......!
***
Lúc Lục Yến chuẩn bị rời đi đã gần đến hoàng hôn, đi tới cửa, chợt nghe ở lầu một truyền ra tiếng kinh hô.

“Ngài nói là Cát thiên sư tháng sau sẽ tới Trường An sao?”
Cát thiên sư?
Bước chân Lục Yến chợt dừng, ghé mắt, từ khe cửa nhìn thấy một vị nam tử mặc áo suông màu lam, chân hắn dẫm lên ghế con, thề son sắt nói: “Phải!”
“Như vậy Cát thiên sư có thực sự thần thánh như lời Chúc huynh nói không? Không chỉ biết được chuyện trong thiên hạ, còn có thể cứu chữa bách bệnh?” Có một người hỏi.

Nam tử áo lam bĩu môi, khinh thường nói: “Chữa bách bệnh tính là cái gì, năng lực của Cát thiên sư còn lớn hơn cơ, tới đây, ta nói cho các ngươi biết một chuyện bí mật.”
Bí mật.

Trên đời này thứ truyền đi nhanh nhất, chính là bí mật.

Mọi người gật đầu phụ họa, lúc sau, nam tử áo lam nói: “Cát thiên sư nhìn qua bất quá mới 30, nhưng tuổi thật của ngài đã cực cao, có người suy đoán, ngài đã sống ngoài trăm tuổi......”
Nghe xong lời này, một lão nhân run run tay nói: “Tiểu tử ngươi chớ có xuất khẩu cuồng ngôn, trên đời này, chẳng lẽ thật sự có thuật trường sinh bất lão hay sao?”
Nam tử áo lam lắc đầu nói: “Mới đầu ta cũng giống như ngài bây giờ, căn bản không tin trên đời này sẽ có cái gì mà thuật trường sinh, nhưng thẳng đến lúc ta nhìn thấy bức họa kia rồi......”
“Bức họa gì?”
Nam tử áo lam móc từ trong áo ra một bức họa, chậm rãi mở ra —— trong bức họa có một vị đạo sĩ, đang đứng giữa trận pháp xung quanh là 63 trượng bảo thụ tháp.

“Người trong bức hoạ này chính là Cát thiên sư, điều thần kỳ nhất chính là, nếu ngươi nhìn thấy bản nhân( người thật) của ngài nhất định sẽ biết, ngài và người trong bức họa giống nhau như đúc, không có nửa điểm khác biệt.”
“Này thì có gì mới lạ? Ta tùy tiện tìm một vị họa sư tới vẽ cũng có thể vẽ được giống như đúc.” Có người nghi ngờ nói.

Nam tử áo lam cười, dùng tay gõ lên bức hoạ cuộn tròn đáy, nói: “Nhìn thấy thời gian này không, Nguyên Xa năm thứ 27.”
Lúc này, có người giơ tay tính thời gian, bỗng nhiên kinh hô: “Đây chẳng phải đã hơn bốn mươi năm rồi sao?!”
“Đúng vậy.” Nam tử áo lam nói.

Lão nhân điên cuồng lắc đầu, tiếp tục phản bác nói: “Cái gì mà bức hoạ từ 40 năm trước! Lão phu hôm nay nói cho ngươi hay, chuyện này tuyệt không có khả năng! Nói không chừng, chữ viết trên bức họa này chính là ngươi giả tạo viết ra!”
“Bức họa này xác thật là ta vẽ lại.”
Lời này vừa ra, chung quanh không khỏi phát ra tiếng “Xúc động”.


Chợt, nam tử áo lam kia lại vỗ lên bàn, từng câu từng chữ nói: “Chân tích của bức họa này được đặt trên tầng cao nhất của bảo tháp Lư Châu, nếu như các ngươi không tin cứ việc tới xem, ta vẽ lại bức họa này chẳng qua cũng chỉ muốn giữ gìn vật trân quý thôi.

Năm trước ta hồi Lô Châu thăm hỏi bằng hữu, nghe nói 40 năm trước Lư Châu có một hồi địa chấn, vốn nên có thương vong thảm trọng, nhưng nhờ Cát thiên sư giữa trán có Thiên Nhãn, tính được một quẻ mới giúp bá tánh Lư Châu tránh được một kiếp!”
Giọng nói vừa dứt, có một người lẩm bẩm nói: “Chuyện địa chấn này, hình như ta có nghe tổ mẫu nhắc qua......!Nhà của chúng ta cũng là từ Lư Châu dọn đến Trường An......”
Mọi người thổn thức không thôi.

Vị lão nhân không ngừng phản bác nam tử áo lam cũng ngậm chặt miệng.

Từ trước đến nay, Lục Yến đối với việc quỷ thần đều khinh thường nhắc đến, nhưng hiện tại nhìn lại, cái gì mà trường sinh bất lão, cái gì mà khai thiên nhãn, biết chuyện thiên hạ, bất quá đều là khuếch đại huyền hư thôi.

Còn mục đích phần nhiều là lừa tiền tài.

Nhưng ba chữ Cát thiên sư này lại đột nhiên làm hắn căng thẳng......!
******
Trước mắt đã là mùa hè, độ ấm trong phòng như bày mười mấy chậu than, nghiễm nhiên biến thành một chiếc lồng hấp lớn.

Thẩm Chân sợ nóng, một ngày hận không thể tắm gội ba lần.

Lúc chạng vạng, nàng từ thau tắm bước ra, lấy khăn lau nhẹ thân mình.
Trên người mặc một chiếc váy mỏng như cánh ve màu vàng nhạt, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng như tơ liễu về hướng nội thất.

Tóc nàng chưa khô, cặp tay trắng nõn như nhu đề nắm lấy một chiếc quạt hương bồ.

Phẩy phẩy, tiếc là vẫn nóng như vậy.

Không thể không nói, Thẩm Chân 17 tuổi so với Thẩm Chân 16 tuổi, lại càng quyến rũ yêu kiều hơn.

Xương quai xanh như ẩn như hiện, đáng chú ý là dãy núi dù bị đắp lên bao nhiêu tầng vải dệt cũng không thể nào che nổi......!
Tắm gội xong, nàng chậm rãi nằm xuống, chân ngọc trắng như tuyết lộ ra ngoài, lúc được lúc không phe phẩy chiếc quạt trên tay, nhắm mắt hưởng thụ từng đợt gió nhẹ quạt hương bồ mang đến.

Lát sau bỗng nhiên thấy hơi khát nước, nàng chân trần bước xuống đất, đi đến bên cạnh bàn, uống một ngụm trà lạnh.

Đường Nguyệt nhịn không được nhắc nhở nói: “Cô nương, Thế tử gia không cho người uống nước lạnh......”
Thẩm Chân phồng má lúm đồng tiền lên, làm một thế “Suỵt”, “Ta chỉ uống một chén thôi, nha!”
Nói xong, nàng còn bỏ thêm một câu, “Hơn nữa, đêm nay có lẽ đại nhân sẽ không trở lại đâu.” Ý ngoài lời của tiểu cô nương chính là: Ngươi không nói, ta không nói, hắn làm sao mà biết được chứ?
Đường Nguyệt đang muốn khuyên thêm, chợt nghe ngoài cửa xuất hiện tiếng bước chân.

Trong mắt Thẩm Chân hiện lên một tia hoảng loạn, lập tức đặt chén trà lạnh đã uống một hơi cạn sạch trong tay xuống, theo sau lại vờ như không có việc gì nói, “Đại nhân.”
Lục Yến đứng ở cửa, hai tay giao điệp, từ từ hạ mắt đánh giá nàng, ánh mắt dừng trên đôi bàn chân ngọc trắng nõn, khóe miệng gợi lên một độ cung.

Thấy vậy, Đường Nguyệt cực kỳ có ánh mắt di chuyển qua ven tường, dọc theo mặt tường, lén lút lui xuống.

Thẩm Chân dùng tay nắm lấy mép bàn, chớp đôi mắt xinh đẹp.


Chớ hoảng sợ, trà lạnh trên bàn cũng uống xong rồi!
Lục Yến đi vào tới, không nói lời nào, đưa tay, song chỉ nhéo nàng cằm, liền ấn xuống phía dưới.

Lúc này nàng mới ý thức được, mình còn đang đứng chân trần trên đất.

Ngay sau đó, Lục Yến dời ngón trỏ tới mép chén trên bàn, cọ một chút, lại đổ đầy một chén nước, nhấp một ngụm.

Ừm, lạnh.

Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, Thẩm Chân lại có cảm giác như trên vai đang phải vác thêm hai tảng đá lớn.

Lát sau, nam nhân vặn người nàng quay ngược lại, hướng về mông nàng đánh một cái thật mạnh, trầm giọng nói: “Nàng đôi khi thật sự là rất thiếu dạy dỗ!”
Một cái đánh này hiển nhiên số với lúc tán tỉnh ban đêm hoàn toàn không giống nhau, có chút nặng, "bụp" một tiếng, ý trừng phạt vô cùng rõ ràng.

Thẩm Chân quay đầu lại túm cổ tay áo hắn, nói: “Đại nhân, bây giờ là mùa hè......”
“Thế nào, chẳng lẽ vào mùa hè bụng nàng sẽ không đau như mùa đông, hay là mùa hè thì không đau nữa?” Lục Yến nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngày nóng kỵ lạnh, vừa vặn đuổi hàn, nàng muốn ta phải nói bao nhiêu lần đây? Hãy nàng cảm thấy ta quá rảnh rỗi, mỗi ngày đều có thời gian đi nhìn chằm chằm nàng?”
“Đầu óc đãng trí như vậy sao?”
Tiểu cô nương bị hắn nói làm cho khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

Thấy hắn lại muốn mở miệng, Thẩm Chân vội tiến lên một bước, hai chân trắng tuyết giẫm lên trên giày nam nhân, thuận thế ôm lấy eo hắn.

Lục Yến bị động tác thình lình xảy ra của nàng làm cho thân mình cứng đờ, tức khắc có chút vô ngữ.

Có lẽ, có vài người trời sinh đã biết làm nũng.

Cái này thuộc về thiên phú.

Hắn nhìn chằm chằm vào đầu nhỏ của nàng, một lúc lâu sau mới thấp giọng xuy một tiếng.

Hắn ôm nàng thả lại trên giường, nhéo gan bàn chân còn hơi lạnh, giảm thanh nói: “Còn có lần tới không?”
“Không đâu.” Thẩm Chân lắc đầu.

Nhưng mà câu hứa hẹn dễ nói ra như vậy, từ trước đến nay đều không bỏ tâm vào.

“Càng ngày càng có năng lực ha, còn học được nói có lệ với ta?” Lục Yến rũ mắt nhìn nàng nói.

Thẩm Chân thò lại gần, hôn cằm hắn, nhỏ giọng nói: “Ta nào dám chứ......”
Lục Yến đối diện với đôi đồng tử long lanh, hầu kết khẽ nhúc nhích.

Ngọn đèn dầu sáng ngời, gió nhẹ say mê, bàn tay nam nhân bỗng dưng giữ chặt cổ nàng, cúi người hôn xuống giữa trán, di dời từng tấc, lướt qua mũi, mút lấy môi nàng..