Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 15: Tiểu hội tỷ võ




Hôm nay là một ngày đặc biệt tại gia phủ của Trần gia khi tiểu hội tỷ võ năm năm một lần của tứ đại gia tộc được tổ chức tại đây. Hoạt động này được thực hiện nội bộ nên trừ người trong các gia tộc tham gia thì bên ngoài không ai biết đến cả. Điều kiện để giam dự cũng không có gì quá hà khắc, chỉ cần là con cháu trực hệ của tứ đại gia tộc và dưới ba mươi tuổi đều có thể ghi danh. Tất nhiên ngoài những ứng viên vô địch mong mỏi tranh giành giải nhất ra thì những người còn lại chủ yếu tham gia để cọ sát giao lưu võ học với những người đồng trang lứa.

Bên phía của Mộc gia, Mộc Quốc Thái dẫn theo năm người con trai của mình theo thứ tự là Mộc Thu Lễ, Mộc Thanh, Mộc Quân, Mộc Kỳ Dân và Mộc Trường Cung đều đến để dự khán. Đội hình sẽ tham dự tranh tài bao gồm Mộc Dương, Mộc Bình, Mộc Thanh, Mộc Ánh Tuyết, Mộc Đình và Mộc Trữ. Trong số những cái tên mà mọi người đã biết thì Mộc Trữ là con của Mộc Quân.

Luật lệ của việc tỷ võ cũng không quá phức tạp, sử dụng hình thức đấu loại trực tiếp, không được sử dụng vũ khí, càng không nói đến việc giết người. Ngoài những điều đó ra thì có bản lĩnh gì cứ trổ ra hết, quân đội là nơi tinh thần thượng võ, trọng người mạnh, chỉ cần chiến thắng sẽ được sự tôn sùng của kẻ khác.

Đứng lẫn bên trong đoàn người Mộc gia, Tiểu Hắc cũng được đi theo tham gia náo nhiệt. Ngoại trừ bộ quần áo đắt tiền mà Ánh Tuyết mua tặng nó thì nhìn đứa nhỏ này chẳng có chút gì nổi bật trừ làn da đen như than.

Ngoài những người mà mình đã biết mặt, Tiểu Hắc đặc biệt chú ý đến vị trung niên oai vệ đi bên cạnh Mộc lão gia chủ. Lần trước gặp mặt Mộc Quốc Thái nó kg thấy người này xuất hiện.

"Không nghĩ đến, bên cạnh ông lão này lại có một cao thủ cực kỳ lợi hại. Xem ra Mộc gia này cũng không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy."

Khi đứng gần Mộc Quốc Thái, Tiểu Hắc liền thả thần thức ra xem xét vị trung niên kia. Kết quả nó phát hiện bên trong cơ thể của ông ta có nội khí vận chuyển.

"Hóa ra đây là một cao thủ nội gia chân chính, Cách vận chuyển nội khí có khác so với chân khí mà ta đang tu luyện"

Lúc đầu, Tiểu Hắc còn chút dè dặt khi dùng thần thức xem xét vì đây là cao thủ nội công đầu tiên mà nó gặp mặt. Sau khoảng tầm mười phút, không thấy trung niên nhân có biểu hiện gì đặc biệt, nó liền mạnh dạn phóng tay quan sát kỹ hơn.

"Cao thủ nội gia khi đạt đến cảnh giới cực cao có thể gây nguy hiểm cho người có tu vi còn quá thấp như ngươi. Tốt nhất nên cẩn thận, đừng chủ quan mà lật thuyền trong mương"

Cẩn trọng dặn dò Tiểu Hắc một câu, Diệp Thanh Hàn cũng không lên tiếng tiếp tục. Nếu không phải vì nhẫn trữ vật của lão để lại linh giới thì chỉ cần ném cho tên đệ tử của mình vài cái phù lục và pháp khí hộ thân cũng đủ cho nó tung hoành không cố kỵ rồi. Đâu cần phải lo lắng trước sau như hiện tại, đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh mà.

Ngoài vị trung niên nhân, Tiểu Hắc cũng không phát hiện ra người nào khác gây ra cảm giác bất an cho nó. Xem ra nội khí cao thủ cũng không phải mặt hàng mà gia tộc nào cũng có thể lấy ra được.

Trước khi buổi tỷ võ diễn ra, các lão tướng quân cùng những vị trong thế hệ của cha Mộc Bình được dịp hội ngộ hàn huyên với nhau rất vui vẻ. Dù sao thì thân là quân nhân, ăn gió nằm sương còn nhiều hơn ở nhà, bọn họ dễ gì có dịp cùng nhau uống một ly rượu, chia sẻ dăm ba câu chuyện vui buồn.

Trái với trưởng bối, những người trẻ tuổi sẽ so tài với nhau thì tụm thành bốn nhóm riêng theo gia tộc của mình. Ngay cả kẻ tự cao như Mộc Đình cũng thu liễn ít nhiều, chứng tỏ trong các gia tộc khác có đối thủ mà hắn ta phải kiêng kỵ.

Thừa lúc mọi người không chú ý, Mộc Bình lặng lẽ đến gần Tiểu Hắc. Anh ta khều nhẹ cánh tay nó khẽ nói:

- Sư đệ, đệ thấy huynh có khả năng giành giải nhất cuộc tỷ võ hôm nay không?

Lười biếng nhìn Mộc Bình, Tiểu Hắc tỏ ra nhàm chán bỉu môi đáp:

- Chỉ là hư danh mà thôi.

Suy nghĩ của hai sư huynh đệ này hoàn toàn bất đồng nhau. Nếu như Mộc Bình là một người nam nhi thiết huyết, luôn muốn mạnh mẽ đi tới, không thích âm mưu hay giả dối thì Tiểu Hắc lại là tên thích dùng đầu óc, đứng sau chỉ điểm giang sơn, không bao giờ muốn người khác nắm bắt được mình.

Trong mắt Tiểu Hắc, cho dù giành được quán quân thì sao chứ? Chỉ là phong quang một lúc, được gia tộc coi trọng thêm một chút. Bù lại, kẻ đó sẽ trở thành cái gai của những kẻ nội tộc hoặc gia tộc khác. Thiên tài thường bị ghen tị để rồi nhận lấy kết cục thê thảm, như hoa phù dung sớm nở vội tàn.

Sau khoảng nửa canh giờ, gia chủ Trần gia Trần Chí Hào đứng ở khu vực chủ tọa trước khoảng hai mươi người trẻ tuổi lớn tiếng tuyên bố:

- Ta cũng không muốn tốn thời gian của mọi người. Lần này tỷ võ giữa bốn gia tộc Trần, Mộc, Kim, Viễn giải nhất ngoại trừ hai mươi triệu tiền thưởng, một thanh binh khí hạng nhất, một viên Thần Lực Đơn như mọi khi. Chúng ta sẽ có thêm một vật phẩm đặc biệt là ba nhánh Dạ Lan Thảo.

Ngay khi lời nói của Trần gia chủ còn chưa kết thúc, cả đám người trẻ tuổi của tứ đại gia tộc liền ồn ào hẳn lên. Hầu như tất cả đều không biết cái thứ gọi là Dạ Lan Thảo kia là gì nhưng một khi đã được đặc biệt thêm vào thì chắc chắn không phải thứ tầm thường rồi.

Dường như đoán trước thái độ của đám hậu bối, Trần Chí Hào chỉ đứng yên mỉm cười vài phút. Sau đó lão ta ho nhẹ vài tiếng rồi lại tiếp tục:

- Các người không cần phải tỏ ra nghi vấn. Dạ Lan Thảo này là do bốn gia tộc bỏ công sức rất nhiều mới đạt đến tay. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, các lão già bọn ta đã nhất trí dùng nó làm phần thưởng cho kỳ tỷ võ này. Ai là người chiến thắng cuối cùng sẽ có cơ hội sở hữu, cũng xem như là một lần cơ duyên của các ngươi. Không dài dòng nữa, ta tuyên bố tỷ võ bắt đầu.

Lời tuyến bố khai mạc vừa dứt, một đại hán đầu trọc mặc một đồng phục kỳ lạ có biểu tượng một con chim ưng dang cánh bước ra giữa khu vực sân đấu rộng lớn. Hai tay chắp sau lưng, ánh mắt của gã tựa như diều hâu rình mồi nhìn lướt qua tất cả các thanh niên thiếu nữ. Gã nhìn đến đâu đều có vài người hơi sợ hãi lùi lại.

- Ta tên là Thẩm Tứ Hải, đội phó thứ ba của Phi Ưng. Lần này được Trần gia chủ ủy thác cho nhiệm vụ làm trọng tài của cuộc thi tỷ võ. Hi vọng các người có thể thi đấu hết sức để giành về vinh quang cho bản thân mình. Bây giờ lần lượt mỗi người tiến lên để bốc số thứ tự, hai số liền nhau sẽ thành một cặp đấu.

Không phải giới thiệu hoành tráng, chỉ cần hai chữ Phi Ưng đã đủ giúp đại hán lực áp được cả đám được xưng là thiên tài này rồi. Cho dù tu vi của ngươi có cao thì cũng chỉ là bông hoa được trồng trong nhà kính, không thể so sánh với những thành viên Phi Ưng được tôi luyện từ bên trong biển máu trở về.

Rất nhanh, tất cả thanh thiếu niên tham gia đều đã bốc được một số riêng cho mình. Cá nhân Mộc Bình chọn được số hai mươi mốt, nghĩa là anh ta sẽ đấu ở trận thứ mười một ở vòng đầu tiên. Ngay khi anh ta còn đang nhìn xung quanh phán đoán xem ai sẽ là đối thủ của mình thì Tiếu Hắc bất ngờ đến bên cạnh anh ta lôi vào một góc.

Nhìn khuôn mặt có chút khác lạ của Tiểu Hắc, Mộc Bình khó hiểu hỏi:

- Tiểu sư đệ, cậu định làm trò gì nữa đây? Dù không thi đấu trận đầu nhưng tôi cũng muốn xem thử thực lực của từng người như thế nào? Sư huynh đây không có thời gian rảnh để bồi tiếp đệ đâu.

Khoác tay một cái, Mộc Bình vừa định rời đi thì Tiểu Hắc lên tiếng:

- Nếu sư huynh có thể chiến thắng, lấy được Dạ Lan Thảo thì sư phụ có thể giúp huynh đột phá hoàng cấp.

Ở chung với Mộc Bình một thời gian, Tiểu Hắc cũng được anh ta kể cho nghe về Chân Võ Môn và các cấp độ tu luyện của họ. Trong mắt Mộc Bình, Chân Võ Môn là mơ ước mà anh ta phải đạt đến, còn Diệp Thanh Hàn vừa nghe đến thì khinh thường chỉ bỏ lại một câu:

"Chỉ là tu luyện nội khí mà thôi, cảnh giới cao siêu đến mấy có thể đánh bại được tu chân giả sao?"

Mộc Bình không có linh căn, việc tu tiên đối với anh ta vốn vô duyên ngay từ đầu. Vì thế, Tiểu Hắc cũng không muốn nói về tiên đạo cho vị sư huynh của mình để không làm cho anh ta bị hụt hẫng. Trong mắt của Mộc Bình, Tiểu Hắc cũng chỉ là cao thủ nhân cấp như anh ta, thậm chí còn yếu hơn. Có điều không biết vị sư đệ này tu luyện bí kíp gì mà kỹ năng tránh né cực nhanh lại có khả năng thiện xạ, ném ám khí bách phát bách trúng.

Lấy sư phụ ra làm tấm khiên, Tiểu Hắc liền lấy được hứa hẹn của Mộc Bình ngay. Từ lúc được thu nhận làm đệ tử và truyền dạy võ học, Mộc Bình vẫn chưa có cơ hội diện kiến hay làm bất cứ điều gì cho sư tôn. Đây là cơ hội đầu tiên, anh ta chắc chắn sẽ muốn thể hiện thật ấn tượng.

Đùa sao, bây giờ tu luyện Mộc Bình đều có Kiện Thể Hoàn phục dụng thoải mái như ăn kẹo hồ lô. Nếu một ngày sư phụ bất mãn với anh ta, cắt đứt nguồn cung cấp đan dược thì cuộc sống của anh ta sẽ trở thành địa ngục ngay tức khắc. Đối với người tu luyện võ công hay tu chân thì đan dược luôn là thứ có sức hấp dẫn chí mạng, không gì sánh bằng.

- Xin sư đệ báo lại với sư phụ, Mộc Bình ta dù thịt nát xương tan cũng phải giành lấy Dạ Lan Thảo về cho người.

- Được, vậy đệ chúc sư huynh có thể đại triển thần uy, đánh bại quần hùng, đoạt ngôi vị cao nhất. Có một điều đệ nhắc huynh, nếu được thì tận lực che giấu thực lực của mình, trong những kẻ tham gia thi đấu có vài người không dễ đối phó đâu.

Lời cần nói đã nói xong, Tiểu Hắc khẽ mỉm cười xoay người tìm một góc dành cho người dự khán của Mộc gia ngồi xuống. Đôi mắt nó không ngừng đảo quanh những thanh thiếu niên đứng giữa diễn võ trường của Trần gia.

Cặp đấu đầu tiên không được mọi người hào hứng cho lắm vì cả hai người bước ra đều chỉ thuộc nhóm hạng trung, tương tự như Mộc Lam hoặc Mộc Ánh Tuyết ở Mộc gia mà thôi. Diễn biến trận đầu càng không đáng nhắc đến, hai vị này ngoại trừ hô to vài tiếng trợ uy cho mình thì hầu hết thời gian đều chỉ tung ra những chiêu thức bình thường. Cuối cùng, thanh niên bên phía Viễn gia đánh lừa được đối thủ, thắng được một chiêu.

Sau trận mở màn nhạt nhòa, trận đấu thứ hai lại sôi đông lên hẳn vì người ra sân chính là cao thủ của Kim gia Kim Tùy. Thanh niên này phong thái rất trầm ổn, khác xa với phần lớn những kẻ trẻ tuổi có phần bốc đồng khác.

Ngồi trên khu vực chủ tọa, Mộc Quốc Thái mỉm cười thâm ý nhìn sang gia chủ Kim gia Kim Sáng nói:

- Lão Kim, vì Dạ Lan Thảo, không ngờ ngay cả Kim Tùy cũng được cho tham gia thi đấu. Nếu tôi nhớ không lầm, đứa nhỏ này ở lần tỷ võ lần trước cũng bài danh trong top bốn đi nha. Năm năm trước tu vi của Kim Tùy đã là nhân cấp sơ kỳ đỉnh phong, lần này tham gia tôi nghĩ chắc cũng cao hơn không ít.

- Kim Tùy năm nay mới hai mươi chín tuổi, vẫn là hợp cách thì tại sao không thể tham gia tỷ võ. Giải thưởng lần này đừng nói Kim gia của tôi, ngay cả ba gia tộc các ông không phải đều tung hết ách chủ bài của mình ra rồi sao. Đám người trẻ tuổi không rõ, còn đám lão già chúng ta còn cần phải giả bộ với nhau? Trong lòng các ông đều biết hiểu, chỉ cần có Dạ Lan Thảo liền có thể đem cống nạp cho môn phái để được nhận vào làm đệ tử, tương lai gia tộc có thêm một gã cao thủ Chân Võ Môn. Lợi ích to lớn như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ vì gia tộc của mình mà tranh thủ thôi.

Đưa tay chỉnh lại gọng kính của mình, Kim Sáng không ngần ngại nói thẳng ra khiến ba lão gia chủ còn lại chỉ biết cười ngại ngùng.

Ngay khi các lão gia chủ còn đang nói chuyện, phía dưới võ đài đã sớm phân định thắng thua chỉ sau vài chiêu. Dưới tình huống tu vi chênh lệch quá lớn, đối thủ của anh ta chưa kịp làm gì đã bị một loạt thối pháp nhẹ nhàng đánh văng xuống đất.

Rõ ràng bề ngoài tỷ võ là nơi tất cả người trẻ tuổi đều có thể tham dự, nhưng kỳ thật chỉ có những người đạt đến tu vi nhân cấp mới có tư cách để tranh đấu. Còn những kẻ không nhập lưu thì chỉ có thể góp vui, làm hòn đá kê chân cho kẻ mạnh bước lên mà thôi.

Đến trận đấu thứ tư, Mộc Đình của Mộc gia cũng có cơ hội ra sân. Tên này vẫn giữ thái độ kiêu ngạo của mình, ngay cả đối thủ của mình hắn ta cũng không thèm nhìn thêm vài lần. Có điều tên thiếu niên này đúng là xứng với hai chữ thiên tài khi trong vài một, hai tháng ngắn ngủi từ lần gặp Mộc Bình lần trước đã tăng tu vi lên thành nhân cấp trung kỳ. Bằng vào thần thức của mình, Tiểu Hắc đã sớm nhận ra được tu vi chính thức của hắn.

Đứng giữa võ đài, Mộc Đình không buồn thủ thế, hắn ta bày ra một tư thế khinh thường đối thủ vô cùng. Đến ngay cả gã trọng tài trọc đầu đại hán cũng hơi cau mày lại. Đối với những người từng thực sự chiến đầu sinh tử, họ luôn nhận ra một điều rằng dù giết một con gà không chút nguy hiểm cũng cần phải dùng hết sức của mình. Chỉ có những kẻ ngu ngốc tự đại chưa từng tôi luyện mới để lộ ra nhiều sơ hở chết người như vậy.

Trận đấu này diễn ra cực nhanh, chỉ một chiêu duy nhất. Chính xác là hai bên cùng đồng loạt xuất chiêu, Mộc Đình dựa vào sức mạnh vượt trội đã đánh nát đòn thế của đối phương, còn khiến đối thủ bị thương không nhẹ. Chiến thắng của hắn hết sức ấn tượng, đáng tiếc là người của Mộc gia trừ Mộc Dương ra thì chẳng ai buồn chúc mừng cả. Có thể thấy nhân sinh quan hệ của Mộc Đình tệ đến mức nào.

- Trẻ tuổi mà võ công có thành tựu cao như thế, Mộc gia thật sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

Trên vị trí chủ tọa, Trần lão gia chủ cười híp mắt đánh giá. Ở bất kỳ gia tộc nào, người trẻ tuổi có thể đạt đến nhân cấp tu vi đều thuộc vào dạng nhân tài trong nhân tài, trăm năm khó gặp. Mộc gia lần này xuất ra được một hạt giống tốt đã khiến cho ba nhà còn lại có chút ngưỡng mộ thở dài.

Ở vị trí ngồi thấp hơn, cha của Mộc Đình là Mộc Trường Cung nở một nụ cười hài lòng, con trai của gã chính là long của Mộc gia, là tương lại của cả gia tộc.

Những trận tỷ võ tiếp theo cũng không có quá nhiều hấp dẫn, chỉ có một cô gái thuộc Viễn gia tên Viễn Y Tình cũng dùng một chiêu nhẹ nhàng đánh bại đối thủ của mình. Cò điều cô gái này phong cách không quá gây sự chú ý như Mộc Đình nên cũng không bao nhiêu người quá để tâm đến cô ta. Kịch tính vòng đầu tiên chỉ thật sự đến khi ở trận thứ tám, Mộc Dương đụng phải một đối thủ cực kỳ khó chịu.

Không ngờ một người tu vi đã đạt đến nhân cấp sơ kỳ đỉnh như Mộc Dương lại hoàn toàn bị một thanh niên trẻ tuổi hơn mình áp chế toàn diện. Người này vừa ra đòn đều nhắm vào những chỗ sơ hở của đối thủ, kinh nghiệm phản ứng đều hơn xa Mộc Dương. Kết quả không cần nói thì ai cũng đoán được, chỉ trụ được đến hiệp thứ mười, Mộc Dương bị phá vỡ thế phòng ngự, trúng ngay một cước vào bụng bay thẳng xuống đài.

Im lặng! Bên phía đám người Mộc gia hoàn toàn không hề có một âm thanh nào vang lên cả. Ngay cả các gia tộc khác cũng rất bất ngờ trước kết quả này, chỉ trừ Viễn gia gia chủ Viễn Vũ Hùng. Thái độ bình thản của ông ta giống như đã biết trước mọi việc vậy.

- Trần Việt, hai mươi lăm tuổi, thuộc đội một của đặc nhiệm Phi Ưng, là cao thủ số một trong thế hệ trẻ tuổi của Trần gia. Trần lão quỷ, không ngờ ngay cả người của Phi Ưng ông cũng gọi về.

Viễn gia là gia tộc về tình bào, Viễn Vũ Hùng một hơi có thể kể ra chi tiết về lai lịch của thanh niên vừa đánh bại khiến cho mọi người kinh ngạc nhìn về phía Trần gia chủ Trần Chí Hào.

- Hừ, Trần Việt là con cháu Trần gia, xét về tuổi tác còn kém hơn Mộc Dương hay Kim Tùy. Nó có thể tham gia Phi Ưng chính là bản lĩnh và đánh đổi. Các ngươi có cái gì mà không phục.

Mặt mũi Trần Chí Hào đỏ lên như trái ớt, giọng nói có vẻ không vui đáp lại.

Kỳ thực bốn lão tướng quân ngồi ở đây đều có chuẩn bị riêng cho kỳ tỷ võ lần này. Bình thường gia tộc nào lại chẳng muốn mình mạnh lên, trừ khi quốc gia đại nạn nếu không thì ai cũng sẽ tính toán cho lợi ích cá nhân cả.

Sự xuất hiện của Trần Việt khiến cho hai vị gia chủ của Kim gia và Mộc gia cảm thấy áp lực. Bình thường, các tôn tử trực hệ của các gia tộc lớn đều được bảo hộ rất kỹ lưỡng vì họ chính là tương lai của cả gia tộc. Nếu những người này ngã xuống, gia tộc sẽ mất đi căn cơ, có nguy cơ suy sụp dẫn đến tàn lụi. Vì vậy, rất ít gia tộc dám đưa những thiên tài của họ vào những đội đặc nhiệm luôn phải nhận những nhiệm vụ có tính chất nguy hiểm cao như Phi Ưng.

Tất nhiên, sắt rèn trong lửa mới thành tuyệt thế thần binh, con người trong hiểm cảnh mới đột phá. Trần Chí Hào không hổ là vị tướng luôn có những nước đi liều mạng khiến quân địch khiếp sợ. Ngay cả đối với đứa cháu yêu quí nhất của mình, lão cũng không hề ngại ngùng mà ném nó vào biển lửa để rèn luyện từ bé.

Hiện tại, quả ngọt đã hái, Trần Việt đã trưởng thành. Với bản lĩnh của một thành viên Phi Ưng, hắn ta sẽ không e ngại bất kỳ địch thủ nào trong kỳ tỷ võ này cả.

Dưới đủ loại ánh mắt, có kiêng kỵ, có ngưỡng mộ, có hứng thú, Trần Việt bình thản bước xuống võ đài. Nếu như không phải vì cơ hội được tiến vào môn phái tu luyện, anh ta cũng không muốn phải tham gia tràng thi đấu này.

Những tuyển thủ hạt giống mà mọi người dự đoán sẽ tranh giành chức quán quân đều đã thi đấu xong vòng thứ nhất. Vì thế, trận đấu của Mộc Bình cũng không được nhiều người chú ý. Đặc biệt là khi vận khí anh chàng này khá may mắn khi đối thủ cũng chỉ là một gã tu vi chưa nhập lưu.

Do nhớ lời dặn của Tiểu Hắc, Mộc Bình cố ý đánh ngang tay với đối thủ, không dùng đến võ học mà anh ta mới tu luyện. Sau hơn chục hiệp, anh ta đánh vào sơ hở của đối phương giành chiến thắng.

Không được số đỏ như Mộc Bình, Mộc Lam và Mộc Ánh Tuyết đều phải dừng bước ngay vòng thứ nhất. Bên phía Mộc gia chỉ còn có ba người tiếp tục vào vòng hai là Mộc Đình, Mộc Bình và Mộc Trữ.

Giữa mỗi vòng đấu các đấu thủ sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi nên ngay lập tức đại hán họ Thẩm liền cho các thanh thiếu niên chiến thắng vòng một bốc thăm chọn đối thủ.

Sau khi bốc thăm, kết quả khiến cho mọi người một lần nữa sục sôi bàn luận khi bốn tuyển thủ lợi hại nhất của bốn gia tộc lại chạm chán lẫn nhau. Kim Tùy sẽ đối đầu với Trần Việt, còn đối thủ của Mộc Đình là Viễn Y Tình, một hồi long tranh hổ đấu thật sự sẽ diễn ra.

Còn riêng Mộc Bình, một lần nữa nữ thần số phận lại mỉm cười tươi rói với anh ta khi đối thủ lại chỉ là một cao thủ Trần gia mới tiến vào nhân cấp còn chưa ổn định được tu vi của mình.

Ngay khi Trần Việt và Kim Tùy bước lên võ đài, tiếng bàn luận liền tắt ngúm mà thay vào đó là không khí hồi hộp căng thẳng. Hai thanh niên mạnh mẽ nhất của thế hệ trẻ hai gia tộc chuẩn bị phân tranh cao thấp, chỉ nghe nói đến thôi nhiệt huyết của bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy sôi lên sùng sục.

Đứng trước cao thủ của Phi Ưng, Kim Tùy không hề tỏ ra bị áp lực tâm lý, anh ta mỉm cười ôm quyền với đối phường ôn tồn nói:

- Trần đệ, Kim huynh bất tài cũng xin được lĩnh giáo vài chiêu. Đệ cứ thoải mái thi triển bản lĩnh của mình, ta cũng sẽ không chút nhân nhượng.

- Tốt, vậy Kim huynh hãy cẩn thận.

Nam nhi đại trượng phu lời nói phóng khoáng, không câu nệ, giữa đất trời ngạo nghễ mà ngước lên. Hai người thanh niên này vừa mở lời chính là sự tôn trọng dành cho nhau, vì ngươi ta sẽ dùng hết toàn bộ thực lực của mình.

Ngay sau khi trọng tài vừa tuyên bố bắt đầu, cả hai người cực nhanh đã lao vào nhau, cùng tung ra hàng loạt các chiêu thức đầy uy lực. Kim Tùy không còn che giấu tu vi nhân cấp trung kỳ đỉnh phong của mình nữa mà toàn diện bạo phát, khí thế bừng bừng. Mỗi chiêu phải thức của anh ta đánh ra đều uy lực và có chủ đích rõ ràng, công thủ chặt chẽ.

Phía đối diện, Trần Việt còn bá đạo hơn, chỉ mới khoảng hai mươi lăm tuổi nhưng hắn đã đạt đến nhân cấp hậu kỳ, cơ thể rắn rỏi như đá tảng. Lối đánh của Trần Việt cũng không phải là võ công đẹp mắt tinh diệu mà chính là dùng man lực cộng với thực dụng đánh vào chỗ hiểm mà ra tay. Không thể trách hắn ta vì lối đánh có phần không thượng võ được, bởi vì Phi Ưng ra tay là phải hạ gục đối thủ, không có khái niệm giao lưu tranh tài như ở các võ quán.

Dựa vào tu vi cao hơn đối thủ một cấp, Trần Việt liên tục đẩy Kim Tùy lùi về phía sau. Với đòn thế cương mãnh của hắn ta, Kim Tùy dù cố gắng đón đỡ cũng cảm giác hai tay mình tê dại dần, nếu cứ đà này tiếp diễn thì sớm muộn anh ta cũng sẽ bị đánh bại.

Cố gắng tìm cách lật ngược tình hình, Kim Tùy để ý Trần Việt hầu như chỉ sử dụng hai tay để ra đòn, cước pháp không hề sử dụng đến. Đoán rằng điểm yếu của đối phương chính là ở hai chân, anh ta liền giả vờ bị thất thế lui sang trái một bước rồi bất ngờ tung một cú đá quét vòng cung.

- Haha Kim huynh, ngươi trúng kế của ta rồi.

Trần Việt cười to, không buồn né tránh cú đá của đối thủ.

"Chát"

- Không ổn

Cú đá vừa chạm vào chân của Trần Việt, Kim Tùy đã biết mình bị tên kia gài bẫy rồi. Hai chân của Trần Việt giống như định hải thần châm, vững chắc vô cùng. Một cước toàn lực của Kim Tùy chỉ tạo được chút rung động nhẹ không hơn không kém.

Trong chiến đấu, sai một bước có thể khiến thất bại toàn cục, câu nói này không hề sai. Kim Tùy chưa kịp lui lại sau khi ra đòn thất bại thì chỉ thấy chân của mình đau như bị búa tạ đập vào. Hóa ra Trần Việt đã chuẩn bị sẵn, tung một cước phản đòn vào chân của Kim Tùy. Cú đá này nhằm ngay vào chỗ hiểm, người trúng đòn muốn đi lại được cũng phải tốn vài tháng là ít.