Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 8: Sóng ngầm khởi động [2]




Sáng sớm, vừa rời khỏi giường đầu óc ta đã choáng váng mê man, sớm biết thế sẽ không đáp ứng cùng ngủ với Dao Tích. Hôm qua, đi đường xóc nảy, khi dùng xong bữa tối, cả người đã mệt mỏi rã rời. Nàng nhất định phải kéo ta hết sang đông lại sang tây, mãi đến tận gần tới giờ tý vẫn chưa được nghỉ ngơi. Chẳng biết nàng lấy đâu ra tinh thần hăng hái như thế, trời tờ mờ sáng đã thức giấc, khiến ta ngủ không ngon.

Khi vấn tóc thì đầu ta cứ như gà mổ thóc, cứ ngước lên gập xuống. Mí mắt nặng tựa ngàn cân. Dùng xong đồ ăn sáng, uống thêm bát nước ô mai ngồi trong đình gần hồ nước hóng mát, nghe Dao Tích nói đình này tên là “Bá Đài”. Lúc vừa mới nghe thì vẫn không thấy có gì lạ, nhưng đến khi Dao Tích cũng rất thần bí nói cho ta biết mỗi một đình các nơi này đều có lai lịch, ta mới bỗng nhiên phát giác “Bá Đài” chẳng phải là “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài” sao? Nguyên lai hoàng thượng cao cao tại thượng như vậy lại cũng có một mặt như thế.

“Tỷ tỷ. Chúng ta đi chơi thuyền nhé!” Dao Tích ngồi ở bên cạnh thấy ta mặt ủ mày chau như vậy bèn nghĩ cách lấy lòng.

Cũng chẳng có gì để làm, càng không biết làm thế nào mới tốt nên ta nhận lời.

Chúng ta ngồi ở trên chiếc thuyền con, thả trôi trên mặt hồ rộng lớn.

“Kỳ thực hồi mùa hè năm ngoái, chúng ta có thể đến nghỉ ở sơn trang. Nhưng năm nay sơn trang đang được trùng tu, rất nhiều chỗ cần phải tu sửa, chỉ có hai hoàng tổ mẫu cấp bậc lớn nhất mới được đi, những người còn lại năm nay phải ở lại trong thành Nam Thần đến cuối năm. Ngay cả phụ hoàng cũng không ngoại lệ.”

“Nơi ấy mát mẻ không?”

“Cũng không hẳn. Nhưng muội thich nhát là điểm tâm do nhà bếp ở sơn trang làm, ăn rất ngon. Bánh thạch nếp ở nơi đó ăn ngon nhất, ngay cả đầu bếp của các tần phi cũng không thể làm được mùi vị như thế.” Dao Tích nói một tràng về món ăn nàng thích, chỉ cần có chủ đề là nàng có thể nói luyến thoắng luôn miệng.

Cứ nói chuyện linh tinh như vậy giết thời gian, bọn họ cũng lo lắng, cho nên không dạo ở hồ được bao lâu đã vội đi lên bờ.

Trong buổi ngọ thiền, vì ta ăn không nhiều lắm, chỉ ăn một chén cháo đậu xanh trộn với đá bào và đường. Cô cô như nhìn thấu sự nhàm chán của ta, nói: “Nhiễm Nhi, ăn xong thì nghỉ ngơi một chút, chiều chiều theo cô cô dạo chơi hoa viên.”

Ta từng dạo một vòng ngự hoa viên trong hoàng cung, nơi đó đẹp xiết bao, nên vô cùng cao hứng gật đầu.

Mặt trời vừa lặn, những đám mây bồng bềnh như bông lờ lững trên bầu trời, dần dần bị nhuộm đỏ.

“Nhiễm Nhi, Bổn cung muốn hỏi con một chuyện.”

“Dạ, nương nương cứ nói.”

Ta và cô cô đang đi trên một con đường nhỏ rợp bóng mát trong ngự hoa viên, Dao Tích có lẽ do ngày hôm qua quá hăng hái nên hiện tại mệt mỏi rã rời, ngủ từ trưa đến giờ vẫn chua tỉnh, cô cô nói nàng có lẽ sẽ ngủ đến sáng mai.

“Tư chiêu nghi trước nay vẫn bất hòa với Bổn cung, nghe nói nha hoàng thiếp thân nàng ta dẫn vào cung đang bị bệnh nặng, ta phải làm sao mới được?”

“Nương nương nên dẫn theo ngự y thân tín đi đến đó ân cần thăm hỏi.”

“Hửm? vì sao?”

“Nguyên nhân rất đơn giản, tuy rằng ngài và Tư chiêu nghi bất hòa. Thế nhưng Tư chiêu nghi lại không có ảnh hưởng gì đến ngài, dù sao ngài là nhất phẩm, người có khả năng uy hiếp ngài chỉ có Hoàng hậu nương nương và Thục phi, Đức phi, Hiền phi cùng cấp với ngài thôi. Mà nàng chỉ là một chiêu nghi nhị phẩm, dù muốn có ý kiến nào đối với ngày thì lòng cũng thấp thỏm lo âu.”

“Vậy có liên quan gì đến việc bổn cung đến thăm hỏi?”

“Thân phận của ngài cao hơn nàng, nếu ngài đến thăm hỏi chứng tỏ phẩm hạnh ngài cao thượng, chiếu cố cái Tần Phi khác. Hoàng thượng càng thêm yêu mến và tín nhiệm ngài hơn, nâng cao hình tượng của ngài trong lòng hoàng thượng, từ đó cũng có nhiều điểm tốt cho thái tử.”

Cô cô tán dương nhìn ta nói: “Nói tiếp.”

“Địa vị của ngài được củng cố, sau này nếu ngài và vị Tư chiêu nghi này phát sinh tranh chấp gì, hoàng thượng tự nhiên mà hướng về ngài, cho dù nàng ta có leo lên nhất phẩm, cũng không gây được sức ép lớn đến ngài. Hơn nữa thị nữ nàng ta mang vào cung này, dù sao đã cùng chung suống hơn mười năm, chắc chắn có tình cảm tốt với nàng ta. Ngài lại quan tâm người thị nữ kia như vậy, chứng minh ngài bảo vệ hạ nhân, nếu nàng ta gây ra chuyện gì bất lợi cho ngài, hầu hết mọi người sẽ đứng về phía ngài, đồng thời chỉ trích nàng ta là kẻ vong ân phụ nghĩa.”

“Tốt! Nói rất tốt.” Nghe xong lời của ta, cô cô hình như rất vui vẻ.

“Quả nhiên tài trí hơn người, tâm tư kín đáo! Tuổi còn nhỏ mà có thể suy tính sâu xa như vậy, thực sự là không đơn giản!”

“Cô cô quá khen.”

Cô cô không nói gì nữa, chỉ là nhìn ta cười, nhưng nhìn nàng thực sự rất rất hài lòng.

“A Ninh, giúp ta chuẩn bị một phần hậu lễ. Bổn cung muốn đi dò xét một người ‘Bạn thân đã khuất’.”