Đế Quân

Chương 446: Đợi (1)




Thần Dạ nói như vậy là muốn nói Linh nhi ngàn vạn lần đừng tới quấy rối!

Rõ ràng Linh nhi cũng nghe hiểu được hàm nghĩa của những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, nắm chặt nắm tay, hung ác nhẹ giọng quát:

- Đại ca ca thối, chỉ biết khi dễ ta, ngươi chờ đó, sau khi nương tỉnh lại ta nhất định sẽ cáo trạng.

Tử Huyên vẫn còn đang tu luyện, ở bên ngoài thân thể này không chỉ có khí tức hỗn loạn đang bắt đầu khởi động, mà đồng thời đại lượng linh khí thiên đại cũng quanh quẩn ở bên cạnh nàng.

Theo lý mà nói, ở trong trạng thái tu luyện thì Tử Huyên không thể nào bị một chút quấy rầy, nhưng Thần Dạ tới gần, thậm chí là chuyện hắn muốn làm kế tiếp không thể nghi ngờ sẽ làm kinh động tới Tử Huyên, quá trình tu luyện có khi sẽ xuất hiện chuyện xấu.

Bất quá Thần Dạ bây giờ đã khác rồi, sau khi hồn phách trở nên cường đại thì sức lực linh hồn cũng như nước lên thì thuyền lên, cưỡng chế có lẽ rất khó nhưng không ảnh hưởng tu luyện của Tử Huyên, hơn nữa dò xét trạng thái của nàng cũng không phải là rất khó khăn.

Thời điểm cách Tử Huyên không đến ba bước, Thần Dạ liền ngừng lại, lực lượng linh hồn dồi dào lập tức từ trong mi tâm bắn ra ngoài, đột nhiên lướt tới hướng Tử Huyên.

- Ông ông!

Một màn giống trước lại xuất hiện lần nữa.

Thời điểm sức lực linh hồn mới vừa tới gần thân thể của Tử Huyên, một luồng khí tức hỗn loạn phảng phất như hóa thành một tường đồng vách sắt không thể phá vỡ một mực ngăn cản ở bên ngoài.

Thần Dạ đã nghĩ tới điểm này nên thần sắc cũng không có bất kỳ biến hóa nào, tinh thần khẽ động, sức lực linh hồn đột nhiên biến đổi ở bên ngoài tường đồng vách sắt, phảng phất như hóa thành một cái dùi, hung hăng đánh sâu vào trong.

Sau khi lực lượng linh hồn như vậy đánh sâu vào, Thần Dạ đã cảm giác được khí tức hỗn loạn ở bên ngoài xuất hiện một điểm nhỏ, tuy rằng không lớn nhưng lại chân thật.

Tinh thần của Thần Dạ chấn động, chỉ cần có hiệu quả là tốt rồi!

Thế nhưng hắn cũng không hề nghĩ nhiều như vậy, khống chế sức lực tinh thần tiếp tục gia tăng độ mạnh yếu cưỡng chế đâm vào!

Theo thời gian dần trôi qua, một ít điểm càng tăng lớn ra, lực lượng linh hồn rốt cục cũng chậm rãi tới gần thân thể của Tử Huyên.

Nhưng trong một thởi điểm, tươi cười trên mặt Thần Dạ bỗng nhiên đọng lại, chợt trở nên vô cùng kinh ngạc.

Phía sau khí tức hỗn loạn này dĩ nhiên lại xuất hiện một luồng lực đạo kháng cự, mà nguồn gốc của nó chính là thân mình của Tử Huyên!

- Đây là có chuyện gì?

Kháng cự đến từ thân mình của Tử Huyên làm cho Thần Dạ cảm thấy rất giật mình, trong nháy mắt hắn có một loại ảo giác, hiện tại ý thức của Tử Huyên đã không còn ở đây.

Nhưng mà nếu ý thức thân mình không có ở đây thì cái gọi là kháng cự chính là làm theo bản năng, nhưng Thần Dạ tin tưởng Tử Huyên tuyệt đối sẽ không có bất cứ kháng cự gì đối với hắn.

- Điều đó không có khả năng, nhất định là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trong lòng Thần Dạ gầm lên một tiếng:

- Ta không tin sức lực của ta không thể phá được ngăn chặn của ngươi!

Dưới sự tức giận này, hầu như toàn bộ sức lực linh hồn đều dũng mãnh tiến ra, lập tức ở giữa Thần Dạ và Tử Huyên lại tạo thành một cổ gió lốc linh hồn mãnh liệt….

Phong bạo bắt đầu khởi động, giống như hồng thủy quét ngang qua thiên địa, bừa bãi nhưng cũng vô cùng sạch sẽ!

- Phá cho ta!

Thần Dạ quát chói tai, gió lốc linh hồn mang quang mang hơi hắc sắc trong nháy mắt hóa thành một thanh trường thương khổng lồ, hung hăng đâm về một ít điểm lõm vào kia.

- Xuy!

Sau khi Thần Dạ dùng toàn lực như vậy, tường đồng vách sắt dó khí tức hỗn loạn hình thành nên rốt cục đã bị cứng rắn đâm thành một lỗ nhỏ, chợt gió lốc linh hồn như thiểm điện nhanh chóng lướt đến….

- Thần Dạ, không cần như vậy đâu!

Ngay thời điểm gió lốc sắp linh hồn làm theo ý tứ của Thần Dạ, đột nhiên bên tai hắn trực tiếp vang lên một ít thanh âm sốt ruột của Tử Huyên.

- Tử Huyên, ngươi thế nào rồi?

Thần Dạ liền vội vàng hỏi.

- Ta không sao, ta rất khỏe, ngươi không cần lo lắng.

Tựa hồ như cảm ứng được Thần Dạ đang dừng cử động, thanh âm của Tử Huyên cũng không còn khẩn trương như vậy nữa.

Nhưng Thần Dạ sao có thể dễ dàng yên tâm như vậy chứ, nhanh chóng nói:

- Tử Huyên, ta phải làm thế nào mới có thể giúp ngươi?

- Cứ ở bên cạnh chờ là được, để cho ta một ít thời gian.

Thoáng dừng lại, Tử Huyên nói tiếp:

- Thần Dạ, ngươi hãy tin tưởng ta đi!

Thần Dạ trầm giọng nói:

- Nói cho ta biết ngươi cần bao nhiêu lâu?

Lời nói của Tử Huyên… hiện tại Thần Dạ không biết có thể tin tưởng hay không, hắn cư nhiên không cách nào nắm chắc, hắn chỉ biết tình huống hiện tại của Tử Huyên nhất định là vô cùng kém.

Nếu như Tử Huyên không cho hắn thời gian chính xác, vậy thì cho dù Tử Huyên ngăn trở mọi cách, Thần Dạ cũng muốn cưỡng chế làm!

- Ít nhất cũng cần ba ngày!

- Tốt, ta sẽ cho ngươi ba ngày!

Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:

- Tử Huyên, nếu như ba ngày sau ngươi không thể tỉnh lại…

Thanh âm Tử Huyên lập tức trở nên run rẩy:

- Ngươi hãy yên tâm đi, ba ngày sau ta nhất định có thể phục hồi lại như cũ.

Thần Dạ không nói cái gì nữa, chậm rãi thu hồi sức lực linh hồn trở về, sau đó khí tức hỗn loạn vừa mới tản ra lại lần nữa xuất hiện, bao vây lấy cả người Tử Huyên.

Đưa mắt nhìn Tử Huyên một hồi, Thần Dạ khẽ thở dài, sau đó ly khai một khoảng cách.

Hắn thật sự không phải là không nghĩ tới, thừa dịp cơ hội rất tốt vừa rồi đưa sức lực linh hồn thấm vào trong cơ thể Tử Huyên để điều tra rõ ngọn nguồn, nhưng nếu Tử Huyên phảng kháng thì cho dù có thành công cũng sẽ phát sinh ra những biến cố không thể dự đoán được.

Dù sao thì khi linh hồn nhập vào cơ thể, trừ phi là đối phương tự nguyện hoặc là hôn mê, nếu như không thì nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Căn cứ vào điểm này, Thần Dạ mới quyết định phải đợi ba ngày.

Ba ngày sau đó Tử Huyên sẽ không còn lý do để ngăn trở mình, có lẽ đến lúc đó nếu như Tử Huyên không thể tự khôi phục lại như cũ thì tình huống của nàng sẽ càng kém hơn, nhưng mà nếu so với hiện tại phát sinh ra cái gì ngoài ý muốn thì lại tốt hơn nhiều.

Có chút nguy hiểm khiến Thần Dạ không dám làm liều!

- Đại ca ca, ngươi không sao chứ?

Nhìn thấy Thần Dạ trở về, Linh nhi lập tức nhào tới.

- Tiểu nha đầu!

Thần Dạ cười khẽ:

- Ngươi không quan tâm tới thương thế của mẹ ngươi, ngược lại còn sốt ruột cho ta, nói cho ta biết, ngươi cảm ứng được cái gì từ chỗ của mẹ ngươi hử?

- Không có, không có gì cả, với thực lực của ta cũng không thể cảm ứng được cái gì cả!

Ánh mắt của Linh nhi lập tức lóe lên.

Thần Dạ véo nhẹ mũi thon của Linh nhi, nói:

- Ngươi không nói thì ta cũng có thể đoán được vài phần, huống hồ ba ngày sau tất cả sẽ rõ.

Nói xong Thần Dạ lại quay đầu nhìn về phía Tử Huyên, nhẹ giọng rù rì nói:

- Ta chưa từng thấy nôn nóng như vậy. hy vọng thời gian trôi qua nhanh lên.