Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 36




Ánh mắt của ba vị huấn luyện viên theo tầm mắt nữ sinh tóc dài đen, động tác nhất trí đặt trên người Diệp Văn Nhã.

"Em đồng học này...... Nhìn qua có điểm quen mắt......" Liêu huấn luyện viên đầy mặt râu quai nón sờ sờ cằm mình, mặt lộ vẻ dò hỏi.

"Tất nhiên là ông thấy quen mắt."

Tào huấn luyện viên vẫn luôn không mở miệng liếc mắt một cái, đánh giá ba người Diệp Văn Nhã nói: "Đây là ba người trong đội của em Diệp nhanh chóng lẻn đến vị trí thứ 7 trên bảng tổng điểm xếp hạng. Không nghĩ tới ba học sinh năm 2 các em vậy mà có thể áp qua mặt một đống học sinh năm 3-4 khối trên."

"Hạng 7 trên bảng tổng điểm xếp hạng sao?" mấy người thú nhân Lang tộc và nữ sinh tóc dài đen tất cả đều giật mình nhìn Diệp Văn Nhã.

Liêu huấn luyện viên nhìn kỹ Diệp Văn Nhã, cười tủm tỉm nói: "Không sai, khó trách ta cứ cảm thấy quen mắt...... Các em như thế thật làm cho thầy cô khoá các em tự hào vô cùng. Các em có muốn suy xét năm nay trực tiếp lên thẳng năm 4 không?"

Trường học tuy rằng chỉ có bốn khoá, nhưng cũng không phải đơn giản chỉ cần học bốn năm là có thể tốt nghiệp, mà là mỗi lần lên một khoá đều cần phải thông qua cuộc khảo thí tương ứng. Chỉ có thông qua, mới có thể tiến vào khoá cao hơn.

Trong lịch sử, việc mười mấy năm mới hoàn thành một khoá học ở chỗ nào cũng có.

Đừng thấy trên bảng tổng xếp hạng ghi đều là học sinh năm 4, nhưng thực tế trong số bọn họ, số lượng người đã học 6,7 năm trở lên trong trường nhiều không kể xiết, có người thậm chí vì được mãi ở luôn trong trường học, sử dụng ít phúc lợi mà trường học cho, tiếp thu sự dạy dỗ của thầy cô giáo giỏi, cứ ương ngạnh kéo dài không chịu tốt nghiệp.

Tựa như lúc này, trong cuộc khảo hạch thực chiến, ba đội đầu tiên nằm trên bảng xếp hạng, một khi tiến vào quân đội, liền có thể trực tiếp đạt được thân phận phó liên trưởng, có thể chỉ huy khoảng trăm binh lính dưới trướng, nếu sinh viên bình thường vừa tốt nghiệp trường quân đội thì làm gì có đãi ngộ được như vậy! Muốn lên tới vị trí này, phải ở trong quân đội phấn đấu ít nhất là sáu bảy năm!

"Cảm ơn huấn luyện viên khích lệ, nhưng em cũng không tính trực tiếp nhảy lên năm 4." Diệp Văn Nhã lắc đầu.

Huấn luyện viên đối diện rõ ràng chỉ là tùy ý nói hai câu thôi, nếu cô tin là thật mới là đồ ngốc.

"Ha ha ha...... Đi từ từ cũng được, cố gắng học tập, cũng rất không tồi, về sau nếu khi nào em lên năm 4, tôi giúp em giới thiệu chủ nhiệm khoa làm giáo viên cho các em! Ha ha ha ha."

Liêu huấn luyện viên sang sảng cười to, xoay người vỗ vỗ bả vai huấn luyện viên tóc đen nói: "Nếu sự tình đã giải quyết, chúng ta phải về khu A đây, sự tình bên kia còn chờ chúng ta đi giải quyết."

"Được! Hai người trở về nhanh đi."

Hiện giờ tình huống khẩn cấp, huấn luyện viên tóc đen tất nhiên sẽ không chậm trễ thời gian, gật gật đầu, vội vã bảo Liêu huấn luyện viên cùng Tào huấn luyện viên trở về.

Đợi hai người rời đi xong, huấn luyện viên tóc đen chau mày, nhìn chằm chằm thanh niên đầu đinh Bạch Hổ đang bị tê cứng toàn thân do tơ nhện quấn quanh, thật vất vả mới được đồng đội giải cứu ra, khoác quần áo nằm trên mặt đất, sắc mặt lạnh lùng nói: "Mất tên nhóc các ngươi...... Mấy năm nay học khoá thú hóa biến hình đều trả cho thầy hết rồi sao? Này đều đã là năm 4, thế nhưng sau khi từ thú biến thành hình người còn không có biện pháp sử dụng da lông của mình biến ra quần áo đơn giản che thân?. Chẳng lẽ các ngươi thích khoả thân trong huấn luyện đối chiến, hoặc là trên chiến trường sao?"

"Mấy thằng nhóc này —— chờ sau khi trở lại trường học, toàn bộ huấn luyện thêm 20 tiếng khoá thú hóa biến hình đi!"

"Các em phải biết, học sinh nào khoá thú hóa biến hình không đạt tiêu chuẩn sẽ không có biện pháp điều đến nơi tác chiến! Vạn nhất các em trong lúc chiến đấu trên chiến trường thoát lực, tất cả đều biến thành dáng vẻ này...... Chẳng phải ném thể diện đế quốc chúng ta sao?" Huấn luyện viên tóc đen đen mặt, dùng chân đá đá kiện quần áo đang che lại thân thể trên người thanh niên đầu đinh Bạch Hổ nằm trên mặt đất, mà bản thân hắn thì vẫn chưa thể nhúc nhích gì, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn.

Bị mười đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, thanh niên Bạch Hổ tộc "xoạch" một cái liền đỏ mặt!

"Nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của em đi! Sau khi trở về, em tăng thêm 40 tiếng môn thú hóa biến hình cho tôi!!" Huấn luyện viên chỉ vào mũi thanh niên đầu đinh Bạch Hổ, lạnh giọng quát.

Bị huấn luyện viên răn dạy, thanh niên đầu đinh Bạch Hổ hận không thể trực tiếp rút thành một cục, ấp úng mấy chữ, hoàn toàn không dám mở miệng nói chuyện.

Thú nhân sau khi thức tỉnh, vì tránh rơi vào quẫn cảnh trần trụi khi vô tình ngoài ý muốn từ hình thú hóa thành người, sau khi thành niên đều có thể học tập môn thú hóa biến hình, sẽ dùng chính da lông của bản thân biến hóa thành hình thái y phục.

Thông thường mà nói, sau khi học được kỹ xảo biến hình này, thì kỹ xảo sẽ thâm nhập cốt tủy, kém một chút có thể biến ra cái quần đùi đơn giản, tốt hơn chút thì có thể viến ra nguyên một bộ quần áo, chẳng qua những quần áo hay phục sức đó đều cùng một màu sắc hay chất liệu da lông với da lông của thú nhân khi biến thành hình thú.

Ngày thường, trừ phi gặp phải tình huống khẩn cấp, thì chín mươi chín phần trăm sẽ không thể xuất hình tình huống khỏa thân không tìm thấy quần áo gì, mà nếu có chăng nữa, đối với trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày càng dễ ứng biến, không ảnh hưởng mấy. Tuy nhiên, bọn họ thì không giống như vậy, khi lên chiến trường lúc nào cũng phải chiến đấu liều mạng, ai còn quan tâm đến tình huống khẩn cấp thì như hữu lễ như thế nào, có thể bị mệt đến thoát lực hay không, hoặc khi đó thì tìm quần áo ở đâu,....

Bởi vậy, mỗi người đều phải học qua một khóa thú hóa biến hình, càng phải học tập thật tốt, nếu vẫ còn muốn đi theo con đường bộ đội tinh anh, đó là môn không thể nào không có!

"Hửm?"

Diệp Văn Nhã đứng một bên, hơi hơi có chút trố mắt, cô chớp chớp mắt, suy nghĩ xoay tròn trong đầu mấy vòng mới có thể đào được sâu trong ký ức một số kiến thức có liên quan đến môn học thú hóa biến hình.

Loại môn học này chỉ có thú nhân có thể thức tỉnh mới có thể học, nghe nói khi học thì thập phần gian nan, không ít người học một hai năm mới có thể miễn cưỡng biến ra được cái quần đùi từ da lông của mình.

Đây cũng là lý do tại sao chỉ có thú nhân tương đối thành niên mới có thể học môn này.

"Hai đứa các em nâng hắn đến quảng trường trung tâm đi, bên kia an toàn hơn ký túc xá. Trúng phải độc tố gây tê của Nhện Hoàng Tuyền thì thằng nhóc này ít nhất phải nằm chết cứng nửa ngày." Huấn luyện viên tóc đen tùy ý chỉ hai người trong đám người đang đứng, quay đầu lại nhìn về phía mấy người Phan Mục nói: "Hiện tại Trùng tộc ở Khu B đã được xử lý sạch sẽ, các em nhanh chóng thu dọn chiến trường đi, thi thể Trùng tộc nên đốt thì đốt, hầm ngầm nên lấp thì lấp."

"Ngọn lửa thiêu cháy con Nhện Hoàng Tuyền kia là do em dùng thuốc tạo ra có đúng không? Tôi nhớ rõ em cũng mới là học sinh năm 2 thôi nhỉ." Phân phó xong những việc này, ánh mắt của huấn luyện viên cuối cùng lại một lần nữa dời lên người Diệp Văn Nhã, hắn đánh giá cô gái nhỏ xinh xinh đẹp đẹp trước mắt này một lần, vừa lòng gật gật đầu.

"Năm 2 mà đã có thể chế tạo ra thuốc tạo lửa lợi hại như vậy, mặc dù em vẫn chưa thể tham gia mấy cuộc thi lấy giấy phép Dược Sư cao cấp, nhưng vẫn rất tốt rồi...... Ít nhất tôi ở trong trường này công tác mười mấy năm, cũng cũng chỉ gặp được hai học sinh có thể phối trí ra loại thuốc mang tính công kích như thế này giữa khảo hạch thực chiến, hiệu quả cực kỳ lợi hại."

"Được rồi, nói nhiều như vậy cũng đủ rồi...... Bên kia quảng trường trung tâm còn không ít người trọng thương chờ chúng ta qua cứu trị, nếu em luyện chế thuốc công kích đã không tồi, thì thuốc cứu người tin chắc cũng rất ổn, em đi cùng với tôi qua bên đó đi."

Huấn luyện viên tóc đen hướng về phía Diệp Văn Nhã vẫy tay, dẫn trước đi về phía quảng trường trung tâm.

............

Quảng trường trung tâm của doanh địa vốn nên là nơi sạch sẽ ngăn nắp rộng mở, là nơi dùng để huấn luyện tập trận cho các đội hình quân đội.

Nhưng giờ phút này trên quảng trường, liếc mắt một cái nhìn lại tất cả đều là người bệnh, cùng với học sinh tất bật chậy qua chạy lại hỗ trợ không ngừng, Diệp Văn Nhã hơi hơi giơ mặt lên, mắt đào hoa lập tức chậm rãi rũ xuống, mày nhíu chặt.

Nơi này người bệnh thật sự là quá nhiều!

"Lúc nãy ngay bên ngoài doanh địa có rất nhiều học sinh bị Trùng tộc tập kích, đặc biệt là mấy chỗ tương đối càng gần doanh địa, nếu không phải bên phía Mục huấn luyện viên phái người khẩn cấp cứu viện, chỉ sợ số lượng người bị thương sẽ còn càng nhiều......" Khóe môi huấn luyện viên tóc đen mím chặt, ép xuống phẫn nộ đang hừng hực bốc lên nơi đáy mắt.

"Huấn luyện viên, em nhớ rõ trên tinh cầu K-0218 không có bất luận dấu vết gì của Trùng tộc, cho nên mấy con Trùng tộc này đều từ lốc xoáy không gian bị cuốn vào đây. Nhưng mà số lượng Trùng tộc nhiều như vậy bị cuốn đến đây ắt hẳn phải gây ra động tĩnh không nhỏ mới đúng, sao trường lại không thông báo cho mọi người trú nạn khẩn cấp sớm hơn một chút?" Diệp Văn Nhã nhíu mày, trong mắt đầy nghi hoặc.

Hơn vạn con Trùng tộc có thể xuyên qua lốc xoáy thời gian, động tĩnh căn bản không có khả năng nhỏ đến đâu được, bên phía trường học hẳn phải có được tin tức từ rất sớm mới đúng.

Ánh mắt mang theo hồ nghi thật sâu đặt lên người huấn luyện viên.

"Sự tình cũng không phải đơn giản như các em tưởng vậy."

Huấn luyện viên lắc đầu, thở dài một tiếng, rốt cuộc mở miệng nói: "Vì bảo đảm tính chất hoang dã cho tinh cầu này, mức độ khai phá nó cực kỳ nhỏ. Rất nhiều phương diện chúng ta cũng chưa có cách nào bận tâm đến...... Lần này chuyện Trùng tộc chúng ta tuy rằng đã phát hiện tung tích sớm, nhưng lúc ấy phỏng chừng toàn bộ Trùng tộc cũng cũng chỉ có khoảng một trăm con thôi, hơn nữa còn là Trùng tộc cấp thấp. Hoàn toàn không nghĩ tới lần này số lượng Trùng tộc bị cuốn vào lốc không gian lọt vào trường thi...... lại lớn đến như vậy......"

Huấn luyện viên ngẩng đầu nhìn những bóng đen đang không ngừng tấn công vào lồng năng phòng hộ, bên tai thỉnh thoảng phát ra tiếng va chạm ầm ầm ầm, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

"Nhưng mà các em cứ yên tâm, quân bộ đã phái quân đội từ hành tinh Lam Ngộ gần tinh cầu K-0218 nhất trên đường tới đây, chậm nhất là 8 tiếng đồng hồ nữa sẽ hạ cánh xuống khu doanh địa bên này!" Huấn luyện viên tóc đen nhìn một vòng các học sinh xung quanh nói lời bảo đảm, lời này vừa nói cho nhóm người Diệp Văn Nhã nghe, cũng là nói cho những người khác trên quảng trường nghe, hắn không hy vọng học sinh của mình trước khi quân đội đến đã tự loạn tuyến đầu.

Mèo đen vẫn luôn đứng bên cạnh Diệp Văn Nhã, đôi đồng tử màu lam tối càng thêm thâm trầm, lỗ tai không tự giác xoay về phía sau, trên khuôn mặt mèo đen lông mịn tất cả đều là nghiêm túc, ngay cả những lời sau đó của huấn luyện viên nó cũng không nghe thấy.

Giờ phút này, nghi hoặc từ tận đáy lòng của Tiêu Thần không có biện pháp nào biến mất, từ lúc bắt đầu cất bước đi về hướng doanh trại nghỉ ngơi, mãi cho đến khi hắn nhìn thấy một mảnh Trùng tộc đen nghịt vây trước cửa doanh địa kia, nghi hoặc càng nhiều.

Hắn rõ ràng nhớ được ngay một khắc khi bản thân hắn thoát lực, cơ giáp hư hao, thì lốc xoáy không gian đã xuất hiện, cuốn hắn cùng không ít Trùng tộc vào tinh cầu này......

Nhưng số lượng lại không thể khổng lồ như trước mắt được!

Nhưng hiện tại vì sao trên tinh cầu K-0218 lại xuất hiện nhiều Trùng tộc như vậy?

Đến tột cùng là do sau khi hắn liều mạng lấy một hơi cuối cùng chạy thoát, cái lố xoáy không gian đó không đóng lại mà vẫn luôn mở ra như vậy? Hay là ngoài cái lốc xoáy không gian đó ra, vẫn có thêm lốc xoáy không gian khác tiếp tục xuất hiên? Hay là bởi vì nguyên nhân nào khác mà dẫn tới số lượng Trùng tộc tăng nhiều?......

Những tình huống có khả năng xuất hiện thật sự quá nhiều, nhưng hắn cảm thấy hai loại tình huống trước thì xác suất phát sinh khá lớn.

Mèo đen cái đuôi bực bội quất cái đuôi tới tới lui lui, Diệp Văn Nhã hơi hơi cúi đầu, nhìn thấy trước mắt một màn này, duỗi tay muốn trấn an mèo đen nhà mình, xoa xoa đầu nó. Chỉ là còn chưa kịp khom lưng xuống, Diệp Văn Nhã liền cảm nhận được tầm mắt nóng rực của huấn luyện viên tóc đen nhìn về phía này, cô trố mắt hai giây, giật giật ngón tay thon dài trắng nõn, làm bộ như chưa có gì phát sinh, trực tiếp cất bước đi đến đám người bị thương ở đối diện, bắt đầu thăm hỏi trị liệu.

"Sau lưng em là thi thể của ai vậy?" Huấn luyện viên tóc đen bảo Phan Mục ở lại, chờ những người khác rời khỏi, mới trầm mặt mở miệng dò hỏi.

Vừa mới rồi hắn đã nghe được mùi máu lạ, đây rõ ràng là mùi máu của thú nhân bọn họ.