Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 134: Tiền sinh tiền




Trương Dương lắc lắc đầu, hắn đương nhiên cũng cảm thấy hứng thú, nhưng đây hiển nhiên không phải chuyện hắn nên quan tâm:

- Không nên có mưu toan ở đây, đây là chuyện của cô, cháu không có quyền hỏi đến.

- Cậu lại có vẻ rất tinh, biết rằng nói nhiều tất có thất thố.

Diệp Tinh vẫy vẫy tay, nữ trợ thủ xinh đẹp sau lưng Diệp Tinh đi tới.

Diệp Tinh giới thiệu nói:

- Cô ấy là Liễu Như Nhân, trợ lý của ta, về chuyện cậu bán cổ quyền Tinh Vân, ta sẽ ủy thác cô ấy chấp hành. . . Mặt khác, cổ phần công ty Tinh Vân của cậu, ta vẫn sẽ mua theo giá cổ phiếu Tinh Vân hiện tại, cũng chính là mỗi cổ phiếu 6.8 tệ trả cho cậu, tổng cộng là là hai trăm tám mươi triệu . . .

Hai trăm tám triệu? Trương Dương ngẩn người, trên thế giới này thật là có người không thiếu tiền? Chính mình chỉ cần hai trăm năm mười lăm triệu, lúc này nhiều ra tới năm nghìn năm trăm vạn, vậy cũng không phải là số lượng nhỏ, bà sẽ không định dùng số tiền kia đến bịt miệng mình chứ?

- Bá mẫu, cháu nói rồi, mỗi cổ phiếu 5 tệ …

- Ta biết, cậu chờ ta nói xong đi.

Diệp Tinh cắt lời Trương Dương, chen vào nói:

- Cậu đừng tưởng rằng ta đưa cho cậu hơn năm nghìn năm trăm vạn là vì bịt miệng cậu, ta làm như vậy, là có điều kiện.

Trương Dương chần chờ một chút, hỏi:

- Bá mẫu mời nói.

- Ta biết, công ty Nữ Oa của cậu, đăng ký tài chính là hai ngàn vạn, năm nghìn năm trăm vạn của ta, coi như là cổ phần đầu tư, ta coi như nó là 10 % cổ phần, cậu cảm thấy như thế nào?

Đăng ký tài chính hai ngàn vạn, Diệp Tinh hiện tại đầu tư chính là năm nghìn năm trăm vạn, tương đương với gấp hai số tiền đăng ký tài chính, mà bà chỉ muốn 10% cổ phần công ty mà thôi, đổi là bất cứ người nào có tư duy bình thường, hẳn là sẽ không chút do dự đáp ứng điều kiện đó.

Nhưng Diệp Tinh lại thấy Trương Dương lắc đầu, hơn nữa lắc rất nhanh, làm cho bà quả thực có cảm giác ác mộng, tên này. . . Tên này, là không học môn toán để đếm rõ số lượng sao? Năm nghìn năm trăm vạn. . . Không phải năm trăm năm mươi vạn, hơn nữa là 10%, không phải 50%, ngươi không thể hơi chút chần chờ một chút rồi hãy cự tuyệt sao?

Nhưng cứ việc nội tâm của bà buồn bực đến không chịu được, trên mặt vẫn cứ bảo trì một bộ bộ dáng không gợn sóng sợ hãi, thản nhiên mà nói rằng:

- Tiền không đủ? Hay là. . .

Trương Dương nhìn nàng một cái, tiền đương nhiên đủ rồi, nhưng cho dù là cho mình một tỷ, chính mình tuyệt sẽ không đem cổ phần công ty Nữ Oa, cho dù là 1%, chắp tay bán cho người mà mình không thể tuyệt đối tín nhiệm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Bá mẫu, thật vinh dự được cô để mắt, nhưng là cổ phần công ty Nữ Oa sẽ không bán cho bất cứ ai, về sau cũng sẽ không đưa ra thị trường, cho nên xin cô thứ lỗi.

- Công ty của cậu sẽ không lên sàn? Chẳng lẽ mục tiêu cuối cùng của những người lập công ty không phải đều là đưa ra thị trường sao? Ngươi không nghĩ kiếm thêm càng nhiều tiền sao?

Trương Dương trả lời, khiến Diệp Tinh rung động thật lớn, đây là hắn muốn làm cái gì? Mở một công ty không đưa lên sàn? Hắn không phải vì kiếm tiền? Không phải vì mở rộng sự nghiệp sao?

- Bá mẫu, đúng vậy, cháu muốn kiếm tiền, nhưng kiếm tiền cũng không nhất định phải thông qua đưa ra thị trường cổ phiếu hay sàn giao dịch để đạt thành mục đích, không phải mỗi xí nghiệp thành công đều nhất định phải đưa lên thị trường cổ phiếu, tỷ như tập đoàn Khoa Thị của Thước Quốc, tỷ như An Lợi, Đức Phù, Hoa Vi. . .

- Được rồi. . .

Thân mình Diệp Tinh thoáng động một cái, thay đổi tư thế mà chính mình cảm giác tương đối thoải mái:

- Ta thừa nhận, đích xác có rất nhiều công ty nổi danh không có đưa lên thị trường cổ phiếu, cũng làm được thành công phi thường, nhưng năm nghìn năm trăm vạn của ta chính là đổi lấy 10% cổ quyền của cậu mà thôi, cũng không thể ảnh hưởng công ty cậu vận hành, vì sao cậu cự tuyệt hả?

- Bá mẫu nói không thể ảnh hưởng quyết sách của công ty, nhưng căn cứ pháp luật cổ quyền, cho dù cô chỉ có 1% cổ phần công ty, cũng có thể làm ảnh hưởng vận hành của công ty, mặt khác, cháu tin tưởng 10% cổ quyền của công ty Nữ Oa, hiện tại có lẽ chỉ trị giá hơn năm trăm vạn, nhưng cháu tin tưởng, qua hai ba năm sau này, thực có khả năng chính là năm trăm triệu, hoặc là năm tỉ. . .

- Năm trăm triệu. . . Năm tỉ?

Diệp Tinh rốt cuộc ngồi không yên, thay lời khác mà nói, công ty của hắn sang năm sẽ có giá trị đạt tới 500 triệu, thậm chí là năm tỉ? Biết Lam Thần phát triển hai mươi mấy năm được bao nhiêu không, tám mươi tỉ ... Ngươi làm hai ba năm sẽ được gần bằng Lam Thần, ngươi đùa cái gì vậy?

Trương Dương cũng không phải là oai, mà là đang nằm mộng tưởng hão huyền, đương nhiên Diệp Tinh biết, kháng nham dược vật Nam Tinh số 1 về sau khẳng định vững chắc sẽ sản xuất ở Nữ Oa, nhưng trong vòng một năm, tăng lợi nhuận được nhiều như vậy sao?

- Bá mẫu, cô cứ coi như cháu đang mơ cũng được ạ.

Trương Dương nở nụ cười cười.

- Nhưng chuyện cổ quyền cháu chỉ có thể nói xin lỗi.

Hai tay Diệp Tinh giao nhau đặt tại mặt bàn, nhìn thẳng Trương Dương, sau đó thở dài, nói rằng:

- Được rồi, cậu đã kiên trì như vậy, ta đây cũng không miễn cưỡng. . . Kỳ thật 10% cổ phần công ty này, là ta định ghi tên Kiều Kiều … Nếu cậu đã kiên trì, như vậy ta sẽ dựa theo giá mỗi cổ phần 6. 28 tệ mà thu mua, về phần cổ quyền, coi như ta chưa nói qua.

Trương Dương nghe vậy, cũng sửng sờ một chút:

- Cô muốn cổ phần công ty là cho Joyce ?

- Ừ!

- Vậy cô cũng không cần làm vậy, cháu đã từng cho cô ấy 50%, kết quả cô ấy nói không cần, cuối cùng chỉ cần 2%, nhưng nếu cô ấy muốn, lúc nào cháu cũng có thể cho cô ấy.

Trương Dương liếc mắt nhìn Diệp Tinh một cái, thấp giọng bổ sung nói:

- Vô luận là bao nhiêu cổ phần.

Diệp Tinh nghe vậy, lần thứ hai thở dài, tự giễu mà cười nói:

- Xem ra, năm nghìn năm trăm vạn của ta, còn không bằng thể diện con gái ta . . . Được rồi, có những lời này của cậu, như vậy đủ rồi.

Nàng buông hai tay, nhìn nhìn nữ trợ lý, nói rằng:

- Tiểu Liễu, ngày mai hẹn Trương tiên sinh đi nói một chút chuyện chuyển cổ quyền. Hôm nay. . .

Nàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ tay một chút, cười nhìn nhìn Trương Dương nói rằng:

- 6 giờ ba mươi hai phút, hẳn là không đến mức ảnh hưởng việc cậu học tiếng Anh!

Trương Dương nghe vậy, như nhặt được đại xá, vội vàng nói cảm tạ, cáo từ chạy lấy người.

Hắn đi, Diệp Tinh lại không rời đi ngay, hai người lẳng lặng ngồi yên bên cái bàn, qua lúc lâu, Diệp Tinh đột nhiên thản nhiên mà mở miệng hỏi:

- Cô cảm thấy, người này thế nào?

Trong nhà ăn, chỉ có Diệp Tinh cùng Liễu Như Nhân mà thôi, nàng mở miệng hỏi đương nhiên là hỏi nữ trợ thủ xinh đẹp bên cạnh.

- Cái này cần xem chủ tịch thấy cậu ta thế nào?

Mỹ nữ trợ thủ kia khẽ mĩm cười nói.

- Nói vậy là như thế nào?

Diệp Tinh nhẹ nhàng cong lên mày liễu, hỏi.

- Chủ tịch vừa phản đối Joyce ở cùng cậu ta, rồi lại vì Joyce mua cổ quyền công ty cậu ta, là vì cái gì?

Diệp Tinh nghe vậy, không khỏi kinh ngạc bật cười, ngẩng đầu nhìn cô gái dáng người cao gầy bên cạnh, bộ dáng tuyệt đối được gọi là ngàn dặm mới tìm được một, hỏi ngược lại:

- Vậy cháu cảm thấy, ta vì cái gì phải làm như vậy?

- Chủ tịch không tự tin!

Mỹ nữ trợ thủ lạnh nhạt mà nói rằng, ngữ khí kia, có lẽ coi người ngồi ở bên cạnh cô không phải là ông chủ mình.

Diệp Tinh cũng không có tức giận, ngược lại đầy hứng thú mà nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ của trợ thủ kia, khẽ cười nói:

- À, phải không nhỉ? Ta muốn nghe xem người cầm bằng thạc sĩ kinh tế học lĩnh vực quản lý của Havard như cháu, có cái nhìn như thế nào đối với việc vặt gia đình này?

- Lý do chủ tịch phản đối bọn họ ở cùng một chỗ đã thực đầy đủ, vô luận là dòng dõi, hay là luân thường, Trương Dương có người con gái khác, Joyce không thể ở cùng Trương Dương, cho dù chủ tịch không phản đối, ông bà nội của Joyce, các chú các bác khẳng định cũng sẽ đứng ra.

- Nhưng mà. . .

Mỹ nữ trợ thủ khẽ mỉm cười nói:

- Chủ tịch lại cảm thấy cậu Trương Dương này có thể làm được một số chuyện vượt khỏi dự kiến của cô ... Giống như, có một ngày sau này Joyce thật sự ở cùng một chỗ với Trương Dương …