Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 170: Giấc mộng của mỹ nhân




Nhìn hàng mi thật dài của đại mỹ nhân trên hai mắt nhắm chặt, khóe miệng hơi hơi có chút hướng về phía trước mang theo thấp thoáng bóng dáng tươi cười trong giấc ngủ say, Trương Dương phút chốc loại bỏ tất cả tâm tư tạp niệm.

Càng không đành lòng đánh thức nàng, nhẹ chân nhẹ tay mà giúp nàng kéo chăn rồi lấy đôi dép nàng đang đi mà đặt xuống.

Lại quay đầu nhìn gương mặt mỹ nhân một cái, chính hắn không khỏi lộ ra chút ít bộ dáng tươi cười.

Hắn viết lại một mẩu giấy nhắn dán phía sau cửa rồi lại nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng ra về.

Ngày hôm sau, Dương Phi tỉnh lại lúc đồng hồ đã điểm sáu giờ. Sau khi tỉnh lại nhìn ánh nắng sớm sau bức rèm cửa sổ, không khỏi ngẩn ngơ, nhìn đồng hồ mới phát hiện giờ đã là sáu giờ sáng.

Lúc này nàng cảm thấy toàn thân chưa bao giờ cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng đến như vậy. Thức dậy cảm giác đau đớn phần eo trước đây đã tiêu tan đi đâu mất, nàng lúc này mới nhớ rằng tối hôm qua Trương Dương giúp nàng làm mát-xa, sau đó… sau đó, chính nàng giữa lúc mát-xa lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Nàng cúi đầu nhìn nhìn chính mình, thấy rằng y phục trên người vẫn còn nguyên vẹn, trên giường cũng không có chút hỗn độn gì, kể cả vùng phía dưới bí ẩn kia… ừ, thì cũng bình thường, chỉ là không biết thế nào lại có cảm giác ẩm ướt?

Nàng có chút buồn bực mà nhấc váy lên, cúi đầu nhìn thoáng qua bên trong một chút, mặt liền tức khắc đỏ bừng, có phải là tại thư thái quá không cho nên cái thứ kia… gì, chẳng lẽ là nằm mộng?

Thẹn thùng qua đi, Dương Phi mới như sực nhớ ra, nhanh chóng chuẩn bị áo ngủ định bụng tắm rửa một chút. Tên kia tuy là nghe nói hắn là một tên đại dâm tà nhưng cũng rất quân tử, nhìn mình một mỹ nhân yểu điệu như vậy mà tuyệt nhiên không một tiếng động nào mà rời đi.

Tắm rửa xong, Dương Phi lơ đãng ngó xung quanh thấy được mảnh giấy nhỏ dán phía sau cửa, nàng đến gần bóc tờ giấy xem đi xem lại vài lần, đôi mày không khỏi có chút nhíu lại.

Tờ giấy Trương Dương để lại, trên mặt chỉ đơn giản vài chữ.

- Cô giáo, cô đang ngủ cho nên tôi không chào hỏi mà đi trước. Đúng rồi, hôm qua tôi quên chưa nói, tôi đến xin nghỉ học ba ngày bởi từ buổi chiều tôi phải cùng chị Dương Tĩnh đến kinh thành tuyển mộ một số người.

Hóa ra là đi cùng với Dương Tĩnh, nhưng không biết làm sao mà Dương Phi trong lòng cứ thấy có cảm giác mất mát một điều gì đó. Từ hồi nào đến giờ, mỗi đêm đều có Trương Dương làm bạn với nàng trong hai tiếng, ngày nào nàng cũng có cảm giác mong chờ cho sớm đến tối. Hiện tại Trương Dương lại đột nhiên phải đi công tác, hơn nữa lại còn đi cùng chị Dương Tĩnh, trong lòng liền dậy lên một cảm giác là lạ, giống như là có gì đó mất đi vậy.

- Lại làm kiêu. Không chuyên tâm làm một học sinh đi, lại mở công ty làm cái gì?

Trong lòng nàng cũng không biết là cái trung tâm hồi phục sức khỏe kia có cái gì đáng giá, đáng tự hào hay là tạo ý nghĩa tích cực xã hội… nàng thuần túy chỉ cảm thấy Trương Dương không có chuyện gì làm nên tự mua việc vào thân. Hắn cứ làm bộ mãi, chính môn tiếng Anh của mình còn chưa tốt, không cho qua cũng là xứng đáng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Buổi tối phải làm gì đây? Dương Phi ngẩng đầu nhìn cái giá sách giáo trình tiếng Anh phía trên, không khỏi có chút đau đầu.

Bạch Lượng Phong từ tầng mười bảy cao ốc Đăng Nguyên nhảy xuống, chết ngay tại chỗ!

Cảnh sát ngay lập tức mở cuộc điều tra nguyên nhân cái chết của hắn, cuối cùng kết luận khả năng duy nhất là hắn tự tử. Mặc dù cảnh sát đã thu thập được bản ghi chép những cuộc trò chuyện khi hắn còn sống, phát hiện ra rằng trước khi hắn nhảy lầu đã từng nhận được một cú điện thoại đường dài đến từ ngoại tỉnh, cú điện thoại được thực hiện ước chừng nửa giờ, ngay sau khi gác điện thoại hắn liền nhảy lầu tự sát.

Bạch Văn Thanh tại sở tạm giam nghe được tin tức này, một tiếng cũng không thốt lên, bởi cùng lúc Bạch Cương cùng phụ thân của hắn đến thăm, biểu hiện Bạch Văn Thanh thực bình tĩnh đến lạ thường.

- Cảnh sát nói có thể cho chú đi tham gia tang lễ của cháu.

Anh trai hắn phì phì khói thuốc mà nói.

- Chú hai, A Phong bị chết oan.

Bạch Cương quay sang bên cạnh nói bổ sung thêm.

Bạch Văn Thanh nhìn hắn một cái, hồi lâu mới gật đầu.

- Em biết!

- Tên Trương Dương kia, chúng ta với hắn không đội trời chung (bất cộng đái thiên)…

- Chuyện này không liên quan đến hắn.

Bạch Văn Thanh thản nhiên nói rằng:

- Em muốn mọi người giúp em một chuyện, giúp em tìm Trương Dương bảo hắn đến đây gặp em.

- Hả?

- Chuyện này mọi người đi làm…

Bạch Văn Thanh cúi thấp đầu, thấp giọng nói.

- …càng nhanh càng tốt!

- Còn tang lễ A Phong?

- Mọi người lo liệu giúp, mẹ hắn chết sớm, em nuông chiều nó từ nhỏ rốt cuộc mới rơi vào kết cục này, coi như là gieo gió gặt bão.

Bạch Văn Thanh thở dài, hai mắt đột nhiên lộ ra một tia sát ý.

- Em dù sao cũng là cha hắn, trước kia không thực sự quan tâm hắn nhưng thù này em nhất định thay hắn trả!

Lúc Trương Dương nhận được điện thoại của Bạch Cương, hắn kinh ngạc vô cùng.

Tin tức Bạch Lượng Phong tự sát hắn sớm đã biết bởi vốn trong tay hắn còn có cái video bất nhã của Bạch Lượng Phong kia tuy chưa có dùng đến nhưng hiện tại xem ra hắn may mắn.

Cảnh sát công bố tin tức là hắn từ phòng làm việc của cha hắn là Bạch Văn Thanh mở cửa sổ mà nhảy ra, hơn nữa đang là thời gian làm việc cho nên trong phòng cũng không có những người khác nên kết luận hắn tự sát là không thể nghi ngờ.

Nhưng dựa vào trực giác của mình, Trương Dương cảm thấy sự việc Bạch Lượng Phong tự tử thật sự là quá mức kỳ quái. Bạch Lượng Phong thoạt nhìn là một tên cuồng vọng vô cùng nhưng nội tâm hắn cũng yếu ớt vô cùng, hắn sợ chết, rất sợ cho nên làm sao hắn có thể nhảy lầu tự sát?

Đáng lẽ ra buổi chiều hắn phải lên đường nhưng vừa mới nghe ngữ khí của Bạch Cương rằng Bạch Văn Thanh không trở về xử lý tang lễ con y mà muốn gặp hắn, hơn nữa địa điểm gặp mặt là tại sở tạm giam. Điều này thực có chút kỳ quái.

Hắn phân vân, lưỡng lự hồi lâu cuối cùng lòng hiếu kỳ của hắn chiếm cứ thượng phong, bèn cùng Dương Tĩnh trao đổi một chút đổi thành chuyến bay đêm, quyết định đi một chuyến bởi dù sao Bạch Văn Thanh giờ cũng chẳng thể giở được trò khỉ gì.

Khi lần thứ hai nhìn thấy Bạch Văn Thanh, so với hình tượng hắn trước đây thì hai người quả thực rất khác biệt. Ánh mắt hắn dại ra vô thần, những tia máu đỏ che kín trong mắt như thể đã ăn mòn hết sức sống của y.

Nhìn thấy Trương Dương đến trong ánh mắt tro tàn chợt lóe lên, lộ ra một tia hy vọng quái dị.

- Cậu đã đến rồi!

Hắn nhe lộ ra hàng răng trắng hếu, sắc mặt tái nhợt bất lực nhưng giọng nói vẫn khá rõ ràng. Một viên cảnh sát đứng phía xa, đến can thiệp trong trường hợp bất trắc.

- Nén đau thương mà thay đổi!

Trương Dương nghĩ nghĩ cuối cùng đành trái lương tâm mà nói một câu. Chính hắn không đủ cứng rắn, đây cũng là tật xấu nhất của hắn. Mặc dù hắn với Bạch Văn Thanh kia vẫn là địch thủ nhưng giờ phút này nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng Trương Dương cũng có chút chùn lại.

- Xem ra tin tức truyền đi rất nhanh.

Bạch Văn Thanh liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, phất phất cái còng tay trong tay, thản nhiên mà nói:

- Tuy rằng ngươi không đích xác là hung thủ trực tiếp giết con trai ta, nhưng hết thảy chuyện này nếu không phải do ngươi thì cha con ta khẳng định cũng không đi đến bước đường này, như vậy ngươi cũng chính là hung thủ gián tiếp giết con ta.

Trương Dương nghe vậy, nhìn hắn một cái cười lạnh mà nói một tiếng:

- Ngươi cảm thấy những việc hai cha con ngươi làm mấy năm nay còn chưa đủ để đáng chết hay sao?

- Không sai, điểm này ngươi nói đúng. Bạch mỗ ta quả là không lường hết được sự tình. Nhưng khởi dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, người nào trên tay không dính đầy vết nhơ, chẳng qua chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Ta cũng không có ý biện giải, thanh minh với ngươi. Hôm nay tìm ngươi đến đây chỉ là muốn nói với ngươi biết một chuyện.

- Ngày đó sát thủ không phải do Bạch mỗ ta mời. Chuyện về Hà Mai kia còn có những người khác tham dự vào, ta có thể nói chính xác cho ngươi biết…

- Từ từ!

Trương Dương cắt đứt lời hắn, nhìn bộ dáng hắn rồi cười lạnh nói:

- Ngươi nói cho ta biết những chuyện đó đơn giản nhằm mục đích chính là muốn ta tìm được kẻ thù đích xác của con trai ngươi?

- Ha ha, Bạch mỗ ta quả nhiên không có nhìn lầm, ngươi thực thông minh, không sai, ta chính là muốn mượn tài cán của ngươi mà báo thù cho con trai.

- Làm sao ngươi biết ta nhất định sẽ trả thù cho con của ngươi?

- Ngươi đương nhiên không phải báo thù vì chúng ta. Ngươi là vì chính mình, vì Hà Mai. Ngươi là người có thù tất báo. Từ ngày ngươi tình nguyện không cần một triệu tiền cũng muốn truy tìm căn nguyên phiền toái của ta, ta biết ngươi không phải hạng dễ đối phó.

Bạch Văn Thanh đột nhiên ha hả cười nói.

- Thành thật cho ngươi biết chuyện hôm nay ta gặp mặt ngươi ta cũng đã bóng gió truyền tin đồn. Lúc này địch thủ hẳn cũng đã biết Bạch Văn Thanh ta gặp ngươi sẽ nói chuyện gì đó, bọn họ cũng đã biết.

Trương Dương ngẩn ngơ, quả nhiên tên Bạch Văn Thanh này đa mưu túc trí, âm mưu đổ vạ cho mình một phen. Nếu Bạch Văn Thanh đem chuyện thật ra mà khai báo thì những người muốn hai cha con Bạch gia cũng đứng ngồi không yên, bọn họ nhất định giết Bạch Lượng Phong chính là để diệt khẩu. Hiện tại, Bạch Văn Thanh gặp mặt cùng mình đương nhiên cũng có liên quan đến mình?

Trước mắt, lão cáo già này muốn mình và kẻ thù giết con của hắn thành thù địch lẫn nhau mà chém giết qua lại! Bất kể cuối cùng bên thắng là ai, chung quy hắn vẫn có thể diệt được một mối thù.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Trương Dương, Bạch Văn Thanh lộ ra một sắc mặt vui sướng rõ nét, hắn thản nhiên mà nói:

- Ta có trong tay một số bằng chứng quan trọng, chúng tưởng là di chúc đặt ở nhà, nhưng thứ này mà đặt ở nhà thì tuyệt nhiên không chớp mắt được liền để chỗ két bảo hiểm tại văn phòng luật sư sự vụ. Ngươi trực tiếp đến đó là lấy được, ở đấy ta cấy giữ những ghi chép làm ăn, ghi âm nói chuyện giữa ta cùng Bành gia và cả Đỗ gia. Mật mã là ghép vần tên ngươi.

Trương Dương ngẩn ngơ, chẳng lẽ Bạch Văn Thanh đã sớm đoán trước hắn sẽ có ngày đến bước đường này? Hay là hắn oán hận mình đến nỗi ngay cả mật mã cũng phải dùng tên mình mà khắc cốt thù hận?

- Không cần kinh ngạc. Ta dùng tên ghép vần của ngươi là bởi vì ta biết nếu thật sự không biết được tại sao chết, chỉ có ngươi là có đủ tài năng báo thù giùm ta.

Trương Dương nhất thời biểu tình trạng thái dở khóc dở cười.

- Vị nữ luật sư tôi nói thường rất bận bịu, hơn nữa công việc tối mắt tối mũi không xong cho nên ngươi không cần chú ý tới cô ta. Tên văn phòng luật sư của cô là Văn phòng luật Bích Oánh, chỉ có hai người hành nghề luật sư cũng là chỗ quen biết với nhà ta. Ta đưa những vật kia cho nhóm trưởng Chu Bích Dao, số điện thoại là 139XXXXXXX, ta cũng đã hẹn trước với cô ấy rằng mật mã tài liệu là tên ngươi.

- Bích Oánh?

Trương Dương cảm thấy nghe có vẻ rất quen thuộc.