Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 174: Chung một gian phòng




Lôi Bình Minh ngẩn ngơ, để cái tên kia ngồi vào bên cạnh cô, cái quán cà phê này chỗ ngồi rất chi là nhỏ, ngồi cạnh cô chẳng phải là chung một ghế sao? Không biết thân mật đến độ nào đây?

Được rồi, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, nếu đột nhiên mà nói không ngồi nữa thì chẳng phải là thất lễ rồi sao?

- Lớp trưởng, sao anh lại ở Mai Ninh vậy? Không phải là anh đang ở Bắc Kinh sao? Nghe nói ở đó anh có một công ty sửa chữa máy móc rất lớn, chuyên môn đại diện nhập khẩu các trang thiết bị, làm ăn được lớn như vậy chúc mừng anh nha.

Lôi Bình Minh thấy Trương Dương có vẻ đắc ý khi ngồi bên cạnh Dương Tĩnh, còn giơ tay giả vờ như muốn chỉnh thắt lưng cho cô, trong lòng anh ta nhất thời không tập trung được, chỉ gật đầu có lệ mà nói:

- Chẳng qua chỉ là kiếm bát cơm mà thôi. Tôi xem trên TV thấy em bây giờ là một đại danh nhân rồi, nổi tiếng là người phụ trách trung tâm khôi phục sức khỏe điều trị ung thư giai đoạn cuối...

Ánh mắt của anh ta có hơi chếch đi một chút, rốt cục thì ánh mắt đó dừng trên người Trương Dương, vẻ mặt mỉm cười hỏi han:

- A, đúng rồi, chúng ta còn chưa giới thiệu, vị này là…

Trương Dương không nói gì, giả vờ không để ý anh ta biết Dương Tĩnh là tổng giám đốc hoạt động trung tâm khôi phục sức khỏe, mà lại giả vờ chưa biết mình là Tổng giám đốc công ty Nữ Oa.

- Cậu này là em của tôi!

Dương Tĩnh nghiêng đầu nhìn Trương Dương liếc mắt một cái, cười tủm tỉm rồi đáp, ánh mắt toát lên vẻ điềm đạm, hòa nhã.

- Em trai?

Lôi Thiên Minh nghi ngờ hỏi một câu.

- Vâng, có vấn đề gì sao?

Dương Tĩnh thân thiết mà vỗ bả vai Trương Dương, hỏi:

- Nhìn bộ dạng không giống à?

- A, ha ha, ra là như thế này.

Lôi Thiên Minh mừng rỡ, vỗ đầu, nói rằng:

- Ồ chết thật. Tôi lại không thể nhớ nổi, cậu có phải là Tổng giám đốc Công ty Nữ Oa Trương Dương không? Hân hạnh, hân hạnh! ... Ấy, không phải hai người một người họ Dương một người họ Trương hay sao?

- Cái này có gì ngạc nghiên sao?

Trương Dương sờ vào cái eo thon của Dương Tĩnh rồi vỗ vỗ vai cô mà nói rằng:

- Chúng tôi là chị em họ? Truyện được copy tại Truyện FULL

- Chị em họ? Hèn chi!

Lôi Bình Minh nhìn tay Trương Dương đang đặt chỗ eo thắt lưng chị họ… Cậu em họ này thật là xấu!

Cái eo nhỏ của Dương Tĩnh bị Trương Dương ôm như vậy, mang một cảm giác tê dại khó hiểu lan truyền khắp cơ thể cô, cô nghiêng đầu nhìn trộm Trương Dương một cái cảnh cáo hắn không được tiến thêm một bước. Thừa dịp Lôi Bình Minh không chú ý đến, cô bấm tay Trương Dương một cái, cảnh cáo hắn không được tiện đà được đằng chân lân đằng đầu.

Sau đó mới cười hì hì phụ họa:

- Đúng… đúng, chúng tôi là chị em họ. Nhưng lớp trưởng, anh còn chưa nói anh đến Mai Ninh có chuyện gì vậy?

Nghe nói đến cái này, sắc mặt của Lôi Bình Minh lại trở lên buồn bã, nói rằng:

- Không dối gì em, lần này anh đến đây với hi vọng ký được hợp đồng với tập đoàn Hi Đặc thỏa thuận nhập khẩu máy móc thiết bị, nhưng gần đây thị trường chứng khoán không được tốt cho nên đã phải hủy bỏ ý đồ này.

- Ừm, vậy cũng thật là đáng tiếc.

Dương Tĩnh nhìn Trương Dương liếc mắt một cái, trong ánh mắt như đang hiển nhiên muốn nói, tiểu tử này, ta xin ngươi đấy.

- Đúng rồi, còn em thì sao, em định đi đâu vậy?

Lôi Bình Minh khéo léo chuyển đề tài.

Dương Tĩnh lắc lắc thẻ máy bay trong tay:

- Đi Bắc Kinh, quay lại trường học một chút.

- Em cũng đi Bắc Kinh sao?

Hai mắt Lôi Bình Minh sáng lên, móc thẻ lên máy bay ra:

- Nói như vậy là chúng ta ngồi cùng một máy bay rồi?

Đúng thật, quả nhiên là ngồi cùng máy bay, Trương Dương ngồi bên bĩu môi, nhân cơ hội càng ôm eo Dương Tĩnh mạnh hơn. Dương Tĩnh xoay xoay thấy không thể thoát được tên ma thú này nên đành phải mặc kệ.

Lên máy bay, vừa may Lôi Bình Minh ngồi ghế hạng thương gia, còn Trương Dương và Dương Tĩnh ngồi hạng phổ thông. Trong mắt Trương Dương cuối cùng cũng thoát được tên quỷ chán ghét kia.

- May mà không chọn khoang thương gia!

Trương Dương nhìn Dương Tĩnh đắc ý cười nói.

Dương Tĩnh nguýt hắn một cái rồi nói:

- Hình như cậu không thích lớp trưởng Lôi.

- Vâng. Ánh mắt của anh ta nhìn chị mê đắm lắm, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.

Trương Dương xoay thân mình, đeo dây an toàn nên không thể nào thoải mái được.

- Mê đắm?

Dương Tĩnh nhìn Trương Dương, cười tủm tỉm, hỏi:

- Tại sao cậu lại có cái kết luận như vậy?

- Tôi là đàn ông, đàn ông hiểu tâm tư của đàn ông, chị xinh đẹp như vậy đương nhiên là đàn ông sẽ động lòng.

Trương Dương lấy tờ báo du lịch ra lật lung tung vài tờ mà đáp.

- Thật sao?

Dương Tĩnh nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, lúc này máy bay đã bắt đầu cất cánh:

- Này, cậu chẳng phải là đàn ông sao? Cậu… cậu sẽ không…

- Dạ? Gì cơ?

- Không có gì!

Dương Tĩnh nhìn Trương Dương, mặt đỏ lên suy nghĩ nhiều quá rồi.

Trầm mặc một lúc, cô chủ động nói:

- Lớp trưởng Lôi tên là Lôi Bình Minh. Anh ta học trên chị một khóa, còn là chủ tịch hội sinh viên của trường. Chúng tôi học cùng thầy nhưng sau khi tốt nghiệp anh ấy xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, kinh doanh một công ty nhập khẩu thiết bị sửa chữa, chuyên làm đại lý nhập khẩu thiết bị y tế của các quốc gia phương Tây. Hiệu quả và doanh thu cũng không tồi, nghe nói mỗi năm buôn bán cũng được vài triệu, cũng đang chuẩn bị niêm yết chứng khoán.

- Cậu có khi không ngờ đến, thực ra anh ấy là con một nhà giàu. Thực lực Lôi gia của bọn họ ở Bắc Kinh cũng không phải là nhỏ nhưng anh ấy không đồng ý ỷ lại vào sức mạnh gia tộc, mà tự lực cánh sinh, tự mình tạo lập một khoảng trời riêng.

- Anh ta đã từng theo đuổi chị?

Máy bay cất cánh, toàn bộ lực phả về phía sau, âm thanh phát ra ù cả hai tai, Trương Dương không chút để ý mà nói xen vào.

Dương Tĩnh nhìn hắn một cái, do dự một chút rồi gật đầu nói:

- Ừ, nhưng sao cậu biết?

- Em đâu có phải thằng ngốc. Nhìn ánh mắt của chị là đoán được ngay, chẳng qua khẳng định là anh ta không thành công thôi.

- Lắm chuyện, lúc ấy không phải chị còn có mối quan hệ với Tạ Long sao?

Trương Dương cười:

- Nhưng mà nói thật, người này so với Tạ Long còn hơn một chút, Tạ Long là tên xấu xa như vậy… Con mắt của chị Tĩnh lúc đó thật là…

- Người ta dốc lòng, không được sao?

- Cứ coi em là ngây thơ, ngốc nghếch đi.

- Được, cậu còn dám nói nữa, vừa rồi tôi còn chưa tính sổ với cậu chuyện ở quán cà phê đâu.

Dương Tĩnh bấu lấy thắt lưng của Trương Dương.

- Ai da... Nhưng cũng may mắn là lúc ấy chị chọn Tạ Long, nếu không có thể hôm nay chị đã biến thành phu nhân của người ta mất rồi. Đúng là phải cảm ơn Tạ Vương Bát rồi.

Trương Dương bắt được tay cô không cho cô làm lộn xộn, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Dương Tĩnh cũng không nghĩ ngợi nhiều mà lườm hắn một cái:

- Làm bà lớn một nhà giàu có không tốt sao?

- Đương nhiên là không tốt rồi, vừa rồi chị không thấy ánh mắt của Lôi Bình Minh như chó nhìn thấy cứt vậy…

- Cái gì… thật là.

Dương Tĩnh tránh bàn tay ma quái của Trương Dương, nghi ngờ hỏi:

- Đúng là cậu có thể nhìn ra hay sao?

- Em cứ nói tùy ý thế thôi, hay là chị Tĩnh đúng là phiền cái tên Lôi… Cái gì mà Bình Minh? Tên kia đích thực là muốn cuốn lấy chị thật chặt đi?

Từ trong ánh mắt của Dương Tĩnh, Trương Dương có thể thấy được cô rất e ngại với Lôi Thiên Minh, thậm chí là còn có cả chút ý tứ né tránh nữa.

Dương Tĩnh nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói rằng:

- Cũng không có phiền gì cả. Chẳng qua là năm đó anh ta đúng là có làm được một chút. Dù sao chuyện cũng là quá khứ rồi, không nói đến cũng được.

Dương Tĩnh không nói nhiều về chuyện của Lôi Bình Minh, đương nhiên là Trương Dương cũng không nhắc tới, chỉ tán gẫu về chuyện của trung tâm hồi phục sức khỏe.

Đến hơn 11h tối, cuối cùng thì hai người cũng tới Bắc Kinh. Lôi Bình Minh chờ Dương Tĩnh ở cửa ra nói là muốn mời cô đến nhà làm khách, Dương Tĩnh liền từ chối.

Vừa mới xuống máy bay chưa được bao lâu, bầu trời lác đác tuyết bay mềm mại theo gió, Trương Dương nhìn cảnh vật phương Nam này thấy cực kỳ là lạ, mà chính Dương Tĩnh đã học ở Bắc Kinh được 6 năm cũng chưa quen với cảnh vật, con người ở đây.

Hai người thuê tắc xi, khoảng chừng hơn hai giờ, trời gần chuyển rạng sáng mới đến ngoài đại học Y.

Vì tuyết rơi rất nhiều nên toàn bộ khách sạn đã chật khách. Cuối cùng khi đồng hồ điểm hai giờ, bọn họ mới tìm được một khách sạn để dừng chân.

- Hai bạn đến giờ này rồi mà vẫn đi tìm chỗ ở, nhưng coi như các bạn gặp may chúng tôi còn một phòng trống cuối cùng.

- Một phòng?

Trương Dương nhìn Dương Tĩnh, Dương Tĩnh còn đang lấy khăn quàng cổ che mặt vì Bắc Kinh rất lạnh còn chưa để ý đến lời hắn.