Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 303: Mặc size bao nhiêu?




- Trương Dương!

Trong điện thoại, thanh âm của Đường Thất Thất có chút áp lực, hỗn loạn, pha chút phẫn nộ.

Trương Dương nhìn nhìn Hứa Đan Lộ và Hứa Đan Oánh, cười tủm tỉm mà đáp:

- Tôi đang nghe đây.

Đường Thất Thất do dự một chút, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, nhưng trầm mặc một tiểu một lát sau, mang theo nổi giận hỏi:

- Đồ lót đâu!?

- Hở?

Trương Dương sửng sốt một chút, mới phản ứng lại được, chính mình đích xác chưa cho đồ vật đó, nghĩ nghĩ, đi ra khỏi phòng, thấp giọng đáp:

- Kia. . . Kia mà, trong tủ quần áo, bên trái ấy, có đấy . .

- Trong đó?

Trong điện thoại Đường Thất Thất thiếu chút nữa trực tiếp phun ra ngụm máu.

- Đồ khốn, lập tức chuẩn bị cho tôi một bộ đồ tắm rửa đi!

- Vậy … cô mặc size nào?

Đường Thất Thất nghe vậy, càng xấu hổ và giận dữ dị thường, hận không thể một quyền đánh chết Trương Dương, trầm mặc nửa ngày, tức giận nói:

- À . . . Hừ, thì 34C hoặc 34D đi. . .

- Có lớn như vậy không?

Trương Dương hiện tại rất rõ ràng đối với mấy thứ này, 34C đến D xem như rất lớn , nhưng chẳng lẽ nàng mặc quần áo không đủ bó sát sao, không phải thì như thế nào chính mình lại nhìn có vẻ như không lớn như nàng nói.

- Anh hỏi nhiều như vậy để làm chi, dù sao mua cho ta 80B là được rồi.

Đường Thất Thất cả giận nói.

- Ờ. . . Đã biết.

- Nhanh chóng, tôi cần dùng.

Đường Thất Thất vẻ mặt bất đắc dĩ.

- À là loại nào? Muốn đai an toàn hay là không cần dây?

Trương Dương không biết sống chết mà truy vấn.

- Ngươi. . . Tùy ngươi, không, đương nhiên là cái loại phổ thông là có thể, phải nhanh.

- Ừ, như vậy. Được, cô chờ một chút.

Trương Dương chuẩn bị cúp điện thoại, nghĩ nghĩ lại hỏi:

- Mới vừa mua về, liền mặc lên có vẻ không tốt đối với ngực cô nhỉ?

- A. . .

Đường Thất Thất vừa nghe, tức giận đến trực tiếp đem điện thoại ném đi.

Trương Dương nhìn nhìn di động trên tay, bĩu môi:

- Tôi đây không phải là quan tâm cô sao?

Nghĩ nghĩ. Chủ động gọi điện thoại vào cho phòng Đường Thất Thất.

Đường Thất Thất thoạt nhìn không nghĩ tiếp, nhưng do dự trong chốc lát, vẫn vươn tay cầm điện thoại lên. Vừa mở miệng liền cả giận nói:

- Còn có chuyện gì?

- Cô muốn màu gì?

Trương Dương cười tủm tỉm hỏi han.

- Anh rể . . .

Đường Thất Thất vẫn chưa trả lời, trong phòng vẻ mặt Hứa Đan Oánh mơ hồ đã rõ, nhìn thấy Trương Dương đang cầm di động. Vội hạ thấp thanh âm, một bên chu miệng hình cái muỗi, nói nhỏ:

- Anh rể, xảy ra chuyện gì? Anh cùng cô ta nói cái gì vậy, Đường. . . Đường Thất Thất phẫn nộ đã là cực điểm, đang phát điên rồi!

- À…

Trương Dương nhìn nhìn di động, cảm thấy vẫn nên tắt điện thoại cho an toàn.

Nhưng điện thoại, còn chưa cắt đứt, bên kia Đường Thất Thất đã dùng ngữ khí cả giận như gầm lên nói:

- Màu đen. . .

Cúp điện thoại, Trương Dương cũng thấy buồn cười. Cười đến nỗi khiến Hứa Đan Oánh một bên không kìm nổi lòng hiếu kỳ, chu cái miệng nhỏ nhắn, hỏi hắn:

- Anh rể, anh cười cái gì. Vừa rồi cùng cô ta nói cái gì , nói đi, nói em nghe.

- Ách. . .

Trương Dương theo bản năng mà nhìn nhìn bộ ngực Hứa Đan Oánh, lập tức lắc lắc đầu:

- Em chỉ là trẻ con, biết nhiều như vậy để làm chi?

- Cái gì? Anh còn dám cho em là trẻ con à?

Hứa Đan Oánh hiển nhiên rất không thích, bật người vươn tay chống nạnh, có ý thức mà lộ ra núi non đã phát dục rất đầy đặn, thị uy nói:

- Anh rể thối, em muốn anh giải thích.

- Ầy. . .

Trương Dương hiểu được đã gây họa, là người nam nhân có một điều cần nhớ, hắn quên, ngàn vạn lần đừng với những cô gái xinh đẹp cho là mình đã lớn rằng cô ta nhỏ, mặc kệ là tuổi hay là bộ ngực.

- Được, anh sẽ giải thích, Hứa Đan Oánh nhà chúng ta đã hoàn toàn trưởng thành.

Trương Dương lộ vẻ mặt chân thành.

- Hừ.

Hứa Đan Oánh đặt hai tay ở sau lưng, nhăn cái mũi vòng quanh Trương Dương một vòng:

- Không có thành ý.

- Vậy, như thế nào mới tính có thành ý?

Trương Dương cười tủm tỉm hỏi han.

- Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm, vừa rồi vì cái gì cười dâm loạn như vậy? Thành thật cùng cô em vợ đi.

Nàng sờ sờ cái mũi, nói rằng.

- Cái này à ...

Trương Dương táp táp lưỡi, để di động vào túi áo.

- Được rồi, cô . . . Cái cô Đường Thất Thất bảo anh mua cho cô ta nội y.

- Oa, thật không biết xấu hổ, nhất định là muốn câu anh mà, mỹ nhân kế, anh không thể mắc mưu.

Hứa Đan Oánh vội vàng nói rằng.

- Này. . . Cái gì với cái gì, em thật khéo tưởng tượng đi.

Trương Dương vẻ mặt cười khổ, không phải nói nữ sinh hay ảo tưởng sao, rõ ràng này cô em vợ không ngoại lệ.

- Hừ, nhất định là vậy, không phải thì vì cái gì cô ta nói chuyện riêng tư như vậy nói cho anh biết, không phải còn có em và chị sao, sao cô ta không nói cho chúng em biết.

Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu:

- Em quên à, chúng ta cũng không nói cho cô ta biết, chúng ta dùng máy theo dõi, cô ta đương nhiên không biết hai người cũng ở đây.

Nghe vậy, Hứa Đan Oánh bĩu môi, đôi mắt tử chuyển chuyển không có gì hay, bởi vì nàng biết, Trương Dương nói rất đúng sự thật, Đường Thất Thất nào biết nơi này còn có một bộ hệ thống như vậy, đem cô ta ra làm chuột trắng thí nghiệm.

- Làm sao vậy?

Hứa Đan Lộ ló đầu từ trong phòng ra dò xét.

Hứa Đan Oánh vội đem sự tình nói một lần, sau đó bỉu môi nói:

- Chị ơi, chị nói xem em nói đúng không, cô Đường Thất Thất kia khẳng định định dùng sắc dụ anh rể.

Hứa Đan Lộ hé miệng cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Đan Oánh, nói rằng:

- Em đang nghĩ oan cho anh rể, phòng của Đường Thất Thất là chị bố trí, chị cố ý không đặt mấy thứ kia, muốn xem cô ta sẽ có phản ứng gì, vốn nghĩ hai ba ngày sau cô ta mới có phản ứng, không nghĩ tới mới chút thời gian như vậy, cô nàng liền không trụ nổi.

- Nói không chừng mượn chuyện này dụ anh rể đấy!

Nàng không buông tha mà nhìn Trương Dương, sau đó đột nhiên cười thầm:

- Anh rể, hay là chúng ta sử dụng mỹ nam kế đi, nếu cô ta muốn dụ anh, anh liền phản lại dụ cô ta, cho cô ta nhổ ra toàn bộ tư liệu, sau đó đá đít, oa ha ha. . . kế sách đó như thế nào?

Nghe vậy, Trương Dương cùng Hứa Đan Lộ liếc nhau, không hẹn mà cùng mà vươn tay véo miệng nàng.

- Thực vô đối!

Hứa Đan Lộ liếc nàng một cái, sau đó nhìn Trương Dương, vuốt vuốt sợi tóc dài buông xuống tai, thản nhiên mà nói rằng:

- Mua nội y hãy để cho chị đi, nhưng đến lúc đó hãy để cho Trương Dương đưa cho Đường Thất Thất, hiện tại cô ta đã lộ ra sơ hở, là một cơ hội tốt rèn sắt khi còn nóng.

- Không cần, chờ chị Kiều của hai người tan tầm, bảo cô ấy tiện đường mua về là ok.

Trương Dương đi trở về phòng theo dõi.

- Nhưng, kêu người cho cô ta chút đồ ăn thật sự là cần.

- Ừ…

Hứa Đan Lộ như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu.

- Anh rể, mua cái đồ lót liền giao cho em cùng chị Hai đi, ban ngày ngay cả thời gian làm tóc, mua quần áo đều không có, buổi tối em định đi dạo cùng chị Hai, thuận tiện mua một ít quần áo cho ba mẹ, ngày mai đi thăm họ.

Hứa Đan Oánh cười tủm tỉm mà nói.

Hứa Đan Lộ sờ sờ cằm, gật đầu nói:

- Ừ, như vậy cũng được, chị bảo chị Thanh lái xe chở em đi. . . Chờ chị lấy chút tiền cho em, nhớ mua cho ba mẹ nhiều vào, ngày mai chị đi cùng em!

- Không cần, chị, anh rể đã cho chúng em rất nhiều.

Nghe vậy, Hứa Đan Lộ nhìn Trương Dương một cái, thấp giọng nói:

- Hai nha đầu này cũng không thể quá nuông chiều!

- Ha ha, Lộ Lộ, em có thể yên tâm, Đan Đồng và Đan Oánh của chúng ta tuyệt đối không phải cái loại tiêu tiền như nước, hơn nữa, kiếm tiền chỉ dùng để chi, nếu không thể tiêu đi, vậy kiếm tiền để làm gì, không tiêu tiền làm thế nào tăng mức tiêu dùng, kinh tế phát triển sao được, kinh tế không phát triển làm thế nào để chúng ta có khách có tiền, khách không có tiền làm thế nào mua được sản phẩm của chúng ta. . .

- Ngụy biện.

Lộ Lộ cắn cắn môi dưới, hướng về phía Hứa Đan Oánh nói rằng:

- Tuy rằng bây giờ chị có chút tiền, nhưng chị không được để các em tiêu tiền phung phí.

- Biết rồi chị ạ, chị yên tâm đi, sẽ không làm xấu mặt anh rể . . . Cúi chào, à, anh rể, mới vừa nãy cô Đường Thất Thất kia nói mặc size bao nhiêu vậy?

Trương Dương không nói gì, tam tỷ muội Hứa gia đều dùng cái loại này thì phải:

- 34C, vòng ngang hình như 80B đi. . .

- 34C. . .

Hứa Đan Oánh theo bản năng nhìn nhìn chính mình , lại nhìn nhìn Hứa Đan Lộ, cau cái mũi:

- Nhìn đoán không ra nhỉ, em đi đây.

- À, nhớ rõ mua màu đen nha . . .

- Yêu cầu thật nhiều, biết rồi.

Hứa Đan Oánh lê bước chân, gãi gãi móng vuốt:

- Cúi chào, anh rể, chị hai, không làm phiền hai người!

Hứa Đan Lộ và Trương Dương liếc nhau, không khỏi hé miệng cười, tiện đà nàng đột nhiên vươn một tay ra, nhéo Trương Dương một phen:

- 34C, 80B, cũng không nhỏ đâu, động lòng không?

Trương Dương nghiêng đầu nhìn nhìn nàng, nàng mặc váy ngắn màu tím áo ren loại chữ V, ngực là 34C, gần được 34D, nhưng bởi vì nàng luôn luôn mặc đồ thời thượng gợi cảm lộ hàng, lộ rõ khe rãnh tuyết trắng, về hiệu quả thị giác, so với Đường Thất Thất bị áo bông màu đen bao vây đến là kín không coi vào đâu.

- Lộ Lộ, em cũng không nhỏ mà.

Trương Dương nhìn chằm chằm hai khối tuyết trắng cao ngất kia, nuốt nước miếng một cái, nói.

- Hừ, không để ý tới anh.

Lộ Lộ đẩy Trương Dương ra, đi vào phòng theo dõi, núi non cao ngất khiến trong lòng Trương Dương một trận ngứa, hắn đóng cửa lại, vội đi theo.

- Hắc hắc, Lộ Lộ, Đan Đồng cùng Oánh Oánh đã đi ra ngoài, Kiều tỷ cùng Cao Kỳ còn ở công ty, em nói xem cơ hội này có phải thật khó khăn hay không ?

Hứa Đan Lộ nhẹ nhàng nhíu cái mũi, chu cái miệng nhỏ nhắn, vội vàng vươn tay che váy ngắn ngủn, lắc đầu:

- Không được, lần trước bị bắt tại trận anh quên à?

- Hôm nay không ai mà.

Trương Dương kéo nàng, đi đến trước màn hình máy tính, ấn xem bốn phía biệt thự để Hứa Đan Lộ nhìn, trên hình ảnh, Trương Dương thấy bảo mẫu mà Hứa Đan Lộ mời từ quê lên đang lái một chiếc Audi màu đen chậm rãi đi ra khỏi biệt thự.

- Các cô ấy đi ra ngoài, hiện tại trong biệt thự ngoài chị Vương, cũng chỉ còn lại có anh và em . . .Hắc hắc.

Trương Dương chà xát hai tay, nắm ở eo thon nhỏ của Hứa Đan Lộ, cười dâm đãng nói.

Hứa Đan Lộ nghiêng thân mình, bất đắc dĩ tay Trương Dương đã nhanh chóng mà lần xuống váy nàng, thò vào nội y màu đen.

Nàng không tự chủ được mà rên hừ nhẹ một tiếng, hung hăng nguýt hắn một cái.

- Ư . . . anh . . . anh quên, 204 còn có Đường. . . ôi, Đường Thất Thất mà, sau đó nữa, phải. . . Như thế nào. . . Đối phó cô ta?

Hai mắt Hứa Đan Lộ mê ly, nhẹ nhàng thở gấp hỏi Trương Dương.