Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 80: Ma nữ say rượu (1)




- Cái gì?

Trương Dương nhìn chằm chằm thứ màu phấn hồng, bóng loáng non mịn, hình bầu dục, trực tiếp há hốc mồm, ngươi thật lưu manh, thứ này trong tay ngươi, đã ở trong WC hơn nửa giờ, sau đó bây giờ còn cầm nó tới hỏi ta dùng như thế nào?

- Dùng như thế nào hả?

Cô gái xinh đẹp nắm phía cuối vật kia, tiến đến trước mặt Trương Dương, bộ dáng ngây thơ hỏi.

Cần phải thề, ánh mắt của nàng tuyệt đối là cái loại này hồn nhiên ngây thơ vô cùng, nhưng nếu nói nàng không hiểu cách sử dụng thứ này, đánh chết Trương Dương cũng không tin.

- Thật sự muốn tôi dạy cho cô?

Trương Dương cảm thấy Lưu thiên tài tuyệt đối đang đùa giỡn mình, một khi đã như vậy, đại ca cũng không phải ngồi không, đại ca chơi đùa cùng ngươi.

Thiên tài xinh đẹp gật đầu không ngừng:

- Ừ ! Ừ! Ừ!

- Tốt lắm, trước tiên chị vén váy lên.

Trương Dương nóng mặt, nha đầu này còn không coi ta là nam nhân.

- Vén váy làm gì?

- Làm gì, cởi quần lót ra, em không cởi quần lót ra anh làm sao dạy em được?

- Được rồi!

Lưu Tử Tuyền như là hạ quyết tâm rất lớn, duỗi ra tay, trực tiếp vén váy lên. . .

Ôi trời! Thật đúng là dám làm, Trương Dương vừa mới nhìn qua đã thấy một cái quần lót màu trắng, chợt nghe thấy cửa toilet truyền đến một tràng vỗ tay thưa thớt, Điền Điềm cùng Diệp tiểu thư, hai người mang theo vẻ mặt sùng bái, đi đến.

- Tiểu sư muội, lợi hại.

Hai người dựng thẳng lên một ngón tay cái hướng phía Lưu Tử Tuyền.

Đồng thời các nàng còn ý vị thâm trường mà nhìn Trương Dương một cái:

- Sư đệ, chúng ta nhìn lầm cậu. nguồn TruyenFull.vn

Trương Dương ngây người nửa ngày, qua hồi lâu sau, mới biết được hết thảy đây là Lưu Tử Tuyền cùng hai người bọn họ đánh cuộc. Lưu Tử Tuyền nói có biện pháp trong vòng một ngày để Trương Dương quỳ gối dưới váy nàng.

Kiều Hi Nhi thì không có tham dự trong đó, nhưng nàng rời đi là một chuyện ngoài ý muốn, nếu không Trương Dương cũng sẽ không bị lừa.

Từ đó, hình tượng Trương Dương là cây cải củ đào hoa trong lòng mấy người xem như xác định, nhưng Trương Dương cũng không ngại, dù sao nếu đều đã như vậy, vừa vặn đối với các nàng muốn thế nào được cái đó, trong ngày thường cãi nhau ầm ĩ cùng mấy mỹ nữ, ngẫu nhiên còn có thể đụng chạm, thật đúng là một loại hưởng thụ.

Nhưng tuy rằng Lưu Tử Tuyền thích đùa giỡn người khác, nhưng ở phương diện sinh vật tế bào học nàng thật đúng là không phải người bình thường, nói nàng là thiên tài tuyệt đối không đủ, có nàng gia nhập liên minh, tiến độ thực nghiệm nhanh hơn rất nhiều.

Nàng vì cái gì mà trở lại Hoa Hạ, cái đáp án này Trương Dương không có được, nhưng cô bé nói bóng nói gió một chút, mơ mơ hồ hồ biết một ít tin tức, thân thế nha đầu kia cùng Kiều mỹ nữ không khác lắm, cũng đến từ kinh thành, cũng là đứa con một đại gia tộc, tuy rằng khả năng so với Kiều gia thoáng yếu hơn một ít, nhưng kém không có mấy, hơn nữa nàng cùng giáo sư Đinh Bằng Sơn tựa hồ còn có chút quan hệ thân thích, cho nên đây có lẽ là nguyên nhân thực sự nàng tới chỗ này.

Đến chạng vạng, Kiều Hi Nhi đã trở lại, nàng cùng Lưu Tử Tuyền tựa hồ đã sớm quen nhau, vừa thấy mặt Lưu Tử Tuyền liền trực tiếp nhảy lên trên cổ Kiều Hi Nhi. Gọi Kiều tỷ tỷ, Kiều tỷ tỷ … không dứt, còn thiếu nước ôm hôn nàng thôi.

Từ biểu hiện ngây thơ như vậy của nàng mà xem, Trương Dương cảm thấy nàng 19 tuổi đều không đến.

Lưu Tử Tuyền thân cao ước chừng 1.65 m, so với Kiều Hi Nhi thấp hơn gần 10 cm, nhưng nàng đi một đôi giày cao gót, ngược lại Kiều mỹ nữ đi giày vải bằng không cao hơn là mấy, hai đại mỹ nhân ở phòng thí nghiệm, hơn nữa Điền Điềm cùng Diệp tiểu như dáng người cũng đều khá chuẩn, cái phòng thí nghiệm này không thể nghi ngờ gia tăng không ít ánh sáng, so sánh với các phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học bên ngoài thực sự khác nhau nhiều lắm.

Trương Dương từng đi thăm nhiều phòng thí nghiệm trường học khác, bên trong cũng có không ít nữ thạc sĩ, nhưng đây quả thực chính là nơi đầu tiên hắn thấy.

Nhưng cũng có khuyết điểm, khi ba viện sĩ cùng với Ruihe và En Lide không tới phòng thí nghiệm, bốn nữ nhân bắt đầu nổi điên rồi, không có việc gì liền trêu chọc Trương Dương, luôn tuyên dương chuyện hắn cùng Lưu Tử Tuyền tại toilet khắp bốn phía.

Kỳ thật Ngô Hạo cũng rất đẹp trai, nhưng hắn thuần túy chính là điển hình của những người nghiên cứu khoa học, hơn nữa lão Ngô này đã cưới vợ, còn là một nữ thạc sĩ, điều này để bốn ma nữ mất đi dục vọng khiêu khích, tiện đà đem toàn bộ tinh lực phát tiết đến trên người Trương Dương.

Nhưng tục ngữ có nói đến, nam nữ phối hợp, làm việc không phiền lụy, đặc biệt nam đẹp trai cùng nữ xinh gái cùng làm việc, tiến độ thuốc thử tiến triển cực nhanh.

Không đến một tuần, tế bào đơn thể liền chính thức chế tạo thành công.

Cùng lúc đó, đồ đạc bên chỗ biệt thự cũng sắp xếp tương đối ổn thỏa, Kiều mỹ nữ chỉ cần mang theo Trương Dương đi văn phòng bất động sản công chứng, hắn sẽ chính thức vào ở.

Theo cách nói của Kiều Hi Nhi, nhà 1 ngày không có người ở, đều có thể mốc.

Chuyện biệt thự Trương Dương vẫn chưa nói cho Hứa Đan Lộ, nhưng không có ý gì khác, hắn chỉ muốn cho nha đầu kia một chút kinh hỉ.

Để ăn mừng tế bào nuôi cấy thành công, Thượng Quan giáo sư đồng ý vung tay, thông qua cho một khoản tiền "Năm nghìn tệ" chuẩn bị để 6 tên vất vả trong phòng thí nghiệm một buổi ăn mừng ở một khách sạn lân cận, đương nhiên, nghiêm cấm uống rượu.

Rượu quá ba tuần, năm lão nhân gia thực thức thời mà lui đi, còn lại sáu nam nữ trẻ tuổi, ngoài Kiều Hi Nhi phải lái xe ra, toàn bộ bắt đầu thả cửa.

Tuy rằng Ngô đại ca trong ngày thường đầu gỗ một chút, nhưng không chịu nổi bốn cái miệng mỹ nữ, không lâu sau đã bị chuốc đến cả người mềm nhũn, miệng bắt đầu nói mê sảng.

Trương Dương ở một bên thấy rõ ràng, bốn nha đầu này rõ ràng là hữu ý, cho nên hắn cũng không có ý định ngăn cản, tửu lượng của hắn tuy rằng không cao, nhưng để đấu với Ngô Hạo cùng mấy nha đầu điên loạn vẫn là dư dả.

Ngô đại ca ngà ngà, tay bắt đầu phe phẩy hướng trên người Diệp Tiểu Như:

- Tiểu... Tiểu Như à, lúc trước ... Lúc trước kỳ thật anh thích em, chẳng qua ... Chẳng qua bị chị dâu em cưỡng … hiếp, gạo nấu thành cơm, ôi, biết vậy chẳng làm, đều ... Đều nói ... Ta bị bẫy …

Nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn chăm chú hướng về phía Diệp Tiểu Như, Diệp Tiểu Như xấu hổ đến đỏ bừng mặt, liên tục xua tay:

- Không có, không thể nào, tôi cùng Ngô sư huynh không quen biết trước ...

- Cái gì. . . Cái gì không quen, em ... anh đã viết cho em một bức thư tình, em còn trả lời ... Tôi còn nhớ rõ ... Có hôm, buổi tối, cô ... em mặc …

Lúc này, nói còn chưa dứt lời, miệng liền bị Diệp Tiểu Như luống cuống tay chân mà vươn ra ngăn chặn.

Vừa nghe có bí mật, mấy người còn lại đâu chịu buông tha, bật người giơ chân giơ vuốt, kéo cánh tay kéo cẳng chân, ngạnh sinh sinh mà kéo tay Diệp Tiểu Như tay từ ngoài miệng Ngô Hạo ra.

Nhưng làm các nàng thất vọng chính là, Ngô Hạo này thật vô dụng, đã trực tiếp ngủ gục, nhưng lại giống như con heo, ngáy khò khò.

Hừ! Thực mất hứng! Vểnh tai muốn nghe trò hay vừa ra, Trương Dương không khỏi cũng thấy thất vọng.

Nhưng đối với ba ma nữ kia mà nói, như vậy đủ rồi, liền tóm lấy Diệp Tiểu Như, khiêng đến một bên ghế sa lông, triển khai nghiêm hình bức cung.

Tuy rằng Diệp Tiểu Như bịt miệng, nhưng không ngăn nổi mấy ma nữ mỗi người đều là người chỉ số thông minh cao, khi mấy người triển khai khổ hình thoát y cho Diệp Tiểu Như trước mặt Trương Dương, y phục trên người bị lột đến chỉ còn lại có Bra, nàng đầu hàng.

- Năm đó các cô không biết, chị tôi thi đậu thạc sĩ, ba mẹ tôi khóc lóc một hồi, nói vậy là xong rồi, đứa con này chắc sẽ thành bà cô thôi, sớm biết vậy đã không cho chị ấy đi học khoa học tự nhiên, học đến u mê, thạc sĩ có thể gả được đi hay không? Chị tôi hận, liền thề rằng trong vòng một năm, nhất định sẽ đi lấy chồng …

- Kết quả ấy à, trong vòng một năm, thân cận cùng chị ấy không dưới năm mươi lần, mãi đến khi người kia xuất hiện. .

Nàng vươn tay chỉ chỉ Ngô Hạo sớm bất tỉnh nhân sự, vẻ mặt tức giận, nói rằng:

- Các cô ngẫm lại xem, thằng nhãi này coi như là người điển trai, còn là tiến sĩ, tối trọng yếu hơn là, anh ta không có bạn gái, trong mắt đám nữ thạc sĩ như chúng ta, tuyệt đối là cực phẩm trong số đàn ông, lão nương đương nhiên không thể buông tha . . . Chỉ tiếc…