Đế Sư Xuất Sơn

Chương 542




Chương 542

Đại đội trưởng đã đợi sẵn một bên, bước xuống sân cúi đầu báo cáo: “Thưa Diệp Đế Sư, từ ba năm trước trở đi, huyện trưởng ngoài việc đều đặn hằng năm đến phủ thành chủ, mỗi tháng cũng sẽ viết một lá thư, nói cho thành chủ biết tình hình chung của huyện! “

“Bởi vì chữ viết tay của huyện trưởng không đẹp lắm, cho nên mỗi lần đều là do tôi viết thay, sau đó đóng con dấu chính thức của huyện!”

“Trong ba năm, tổng cộng gửi lên một trăm ba mươi hai bức thư! Xin mời Diệp Đế Sử kiểm tra xem!”

“Nói hươu nói vượn!”

Hoàng Diên đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào đại đội trưởng: “Anh là ai, bổn thành chủ có ân oán gì với anh, mau nói rõ ra, vì sao lại vu oan cho bổn thành chủ là người bất nghĩa như thế?”

Toàn thân đại đội trưởng run rẩy, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh này, Vương Khinh Lâm không khỏi chế nhạo, đứng lên: “Thành chủ Hoàng thành thật uy nghiêm, sao nào, đúng sai thế nào, thầy của tôi ngồi ở chỗ này tự nhiên có khả năng phân biệt, ông kích động như vậy chẳng lẽ là có tật giật mình?”

“Anh là ai?”

Hoàng Diên cau mày hỏi.

Vương Khinh Lâm cười nhạo, nhìn ông ta như kẻ ngốc: “Đầu óc không hoạt động được thì cũng thôi đi, lỗ tại cũng bị điếc à?”

“Không nghe thấy tôi gọi là thầy sao?”

“Láo xược!”

Trên mặt Hoàng Diên lập tức hiện lên vẻ tức giận!

Ông ta kính trọng Diệp Phùng chỉ vì Diệp Phùng thủ đoạn phi thường, dù sao ông ta cũng là một thành chủ, làm sao một tên học trò nhỏ bé có thể tùy ý sỉ nhục?

“Dù sao Hoàng mỗ cũng là một thành chủ, đại diện cho danh dự của quốc gia, anh có thể tùy ý đánh giá sao?”

“Tuy nhiên, nể mặt mũi của Diệp Đế Sư, chỉ cần anh thành tâm xin lỗi tôi, tôi có thể lựa chọn tha thứ cho anh!”

“Xin lỗi ông?”

Vương Khinh Lâm cười nhạo, khinh thường nói: “Ông mà cũng xứng à?”

“Anh…”

Hoàng Diên nhìn về phía Diệp Phùng: “Diệp Đế Sư, đây là thái độ của học trò ngài sao?”

Diệp Phùng cười ha ha, nhấp nhẹ một ngụm trà: “Học trò của tôi từ trước đến nay đều cứng đầu. Nếu Thành chủ Hoàng có thể khiến cậu ấy xin lỗi ông, tôi cũng không có vấn đề gì!”

“Đúng rồi, quên giới thiệu cho ông một chút!”

“Đây là học trò thứ chín của tôi, Vương Khinh Lâm!”

“Cái gì? Người đứng đầu lính đánh thuê Vương Khinh Lâm?”

Nghe thấy cái tên này, Hoàng Diên toát mồ hôi lạnh, vừa rồi ông ta còn dám yêu cầu người đứng đầu lính đánh thuê xin lỗi mình sao?

Người này là kẻ giết người không chớp mắt.

Lúc này, Vương Khinh Lâm cười u ám nhìn Hoàng Diên: “Thành chủ Hoàng, ông còn cần tôi xin lỗi nữa không?”

“Không … không cần…”

Hoàng Diên ngượng ngùng mở miệng.

Sau đó, giọng nói của Diệp Phùng vang lên: “Đã không cần xin lỗi, vậy Hoàng Thành Chủ giải thích chuyện bức thư đi!”

“Diệp Đế Sư, bổn thành chủ này dù sao cũng là lãnh đạo một địa phương, đứng đầu một thành phố, mà anh ta chỉ là một đại đội trưởng nho nhỏ. Chẳng lẽ lời nói của bổn thành chủ còn không đáng tin bằng lời nói của một đại đội trưởng nho nhỏ sao?”

“Thưa Diệp Đế Sư!”

Đã có Diệp Phùng làm chỗ dựa, hiển nhiên đại đội trưởng cũng dũng cảm hơn, anh ta liếc nhìn Hoàng Diên rồi nói tiếp: “Một trăm ba mươi hai bức thư được chuyển đến, mỗi bức tôi đều giữ lại một bản, xin mời Diệp Đế Sư xem xét!” Trong lúc nói chuyện, đội trưởng mở một cái cặp sách ra, bên trong có hàng trăm phong thư dày đặc.

Diệp Phùng lấy ngẫu nhiên một vài bức và mở ra thì thấy nội dung hầu hết đều giống nhau.

Không nằm ngoài chuyện trong huyện sơn tặc hung hãn, yêu cầu cấp trên phải quân đi trấn áp, một số bức vì thời gian quá lâu, giấy và chữ viết tay có chút mờ và ố vàng, những điều này đủ để chứng minh là đại đội trưởng nói thật!

“Thành chủ Hoàng, ông còn gì để nói không?”

Hoàng Diên khinh thường liếc nhìn: “Vậy thì sao, anh ta viết những bức thư này, không đủ để chứng minh bổn thành chủ đã nhìn thấy những bức thư này, chẳng lẽ như vậy có thể đủ chứng cứ để phản định bổn thành chủ sao?”

“Thành chủ Hoàng!”

Ngay lúc đó, đại đội trưởng nhìn về phía ông ta: “Ông có còn nhớ rõ khi trước huyện trưởng đích thân đem thư tới phủ thành chủ tìm ông, ông đã nói cái gì không?”

“Huyện trưởng của các anh đi gặp bổn thành chủ lúc nào, sao bổn thành chủ lại không biết?”

“Ông không biết cũng không sao, vậy thì ông nhất định phải nhớ rõ có một bức thư bị ông gửi trả về, bên trên còn có chữ viết tay của ông!”

Hoàng Diên nhíu mày, trong lòng như là nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi!

Trong khi nói chuyện, đại đội trưởng cẩn thận lấy ra một bức thư từ trong người và đưa ra trước mặt Diệp Phùng, sau khi mở ra, nội dung viết trên đó gần giống với những bức thư còn lại. Tuy nhiên, điểm khác biệt duy nhất là ở mặt sau của bức thư này có tám chữ to: Một quân 30 triệu, 300 triệu diệt cướp!

Diệp Phùng chậm rãi chìa mặt sau của bức thư ra nhìn Hoàng Diên: “Thành chủ Hoàng, đây là chữ viết tay của ông sao?”

Khuôn mặt của Hoàng Diên lúc này trở nên rất khó coi, từ kẽ răng phát ra vài chữ khó khăn: “Tôi, không biết!”

Rầm!

Diệp Phùng vỗ bàn: “Hoàng Diên!

Đến bây giờ ông vẫn còn không chịu nhận tội sao?”

“Mua quan bán chức, tăng sưu tăng thuế, tham ô, tham nhũng, những chuyện này, sau này bổn đế sư sẽ tính toán với ông!”

“Nhưng, với tư cách là người đứng đầu một thành phố, ông chỉ âm mưu cho lợi ích cá nhân của riêng ông.

Những người dân thuộc quyền của ông đang sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy, vậy mà ông còn hung hăng lột một lớp da, biết rõ bọn sơn tặc đang hoành hành ở huyện Liễu Thành, nhưng cố ý không phái quân đi, còn dám mở miệng khắp nơi, quân đội Thiên Triều chẳng lẽ lại là quân đội riêng của ông hay sao?”

“Ông cho rằng bổn đế sư không biết những chuyện ông đã làm sao?”

“Tôi nói cho ông biết! Nếu bổn đế sư muốn biết người mà ông đã mua chuộc, tội lỗi mà ông đã mắc phải, thì đến mồ mả tổ tiên của ông tôi cũng có thể bắt ông bới ra sạch sẽ!”

“Hiện tại ông có thể không nhận tội, nhưng tôi hi vọng ngươi khi đến Cục công tố vẫn có thể cứng rắn như vậy!”

“Đúng rồi, ông cũng nên biết, cục trưởng Cục công tố cũng là học trò của tôi”

“Đại đội trưởng, còng tay tên tham quan này lại!”