Đế Sư Xuất Sơn

Chương 86: Chấp nhận chịu thua




Diệp Phùng cười nhìn ông ta: “Giáo sư Chu, tên nhãi không biết lượng sức mà anh nói lúc nãy chính là họ Diệp tôi đây!”

“Không biết anh muốn dạy cho kẻ hèn này điều gì nhỉ?”

Trên mặt Chu Giang Bằng chảy mồ hôi đầm đìa, khom người xuống, lắp bắp nói: “…

Anh Diệp, tôi… tôi không biết lại là anh!”

“Nếu như tôi biết là anh thì có cho tôi ba lá gan, tôi đây cũng không dám so tài cùng anh đâu!”

Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, tất cả học sinh đều sững sờ!

Hoäc Thùy Dung tức tối đỏ bừng mặt: “Giáo sư Chu! Ông làm cái gì đấy?”

“Đừng quên ông tới đây để làm gì!”

“Đánh bại thầy ấy đi! Tôi hứa sẽ tăng gấp đôi tiền thưởng cho ông!”

“Đánh anh ấy ư? Cô đùa à?”

Chu Giang Bằng hét lên như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Cô có biết anh ấy là ai không?”

“Người mà chỉ cần năm phút để giải quyết vấn đề đã làm đau đầu giới vật lý suốt hàng nghìn năm, anh ấy là người được tất cả các học giả trong giới vật lý tôn vinh là vị thần đấy!

“Cô muốn tôi khiêu chiến với vị thần của chúng tôi sao?”

Nói xong, Chu Giang Bằng cúi đầu thật thấp với Diệp Phùng: “Anh Diệp, xin thứ lỗi!”

“Là tôi xúc phạm rồi!”

Nói xong cung kính lui ra ngoài.

Diệp Phùng mỉm cười liếc nhìn Hoắc Thùy Dung đang sững sờ nói: “Ván này có được tính là tôi thắng không?”

“Hoắc Thùy Dung!”

Chu Huân Dương lạnh lùng nhìn cô, sắc bén nói: “Cô làm cái trò gì vậy hả?”

“Anh Chu, việc này là ngoài ý muốn!”

Hoắc Thùy Dung kiên quyết cắn môi: “Chu Giang Băng chỉ là lão già lẩm cẩm vì vật lý thôi, vừa rồi có khi lại phát bệnh làm tinh thần ổng rối loạn đó!”

“Nhưng anh cứ yên tâm, em không chỉ mời mỗi chuyên gia là ông ấy đâu!”

Sau đó, cô ta quay lại nhìn Diệp Phùng: “Ván này thầy ăn may mới thắng thôi!”

“Nhưng những ván sau thì không có cơ hội đó đâu!”

“Nhà thơ hàng đầu của nước ta, đại văn hào Lý Vinh Phúc, thách thức trình độ ngôn ngữ của thầy!”

Một người mang khí chất bảo thủ cũ kĩ của trí thức xưa bước vào!

Khi ông ta nhìn thấy Diệp Phàm, chiếc kính dày cộp bỗng trượt thẳng xuống sống mũi: “Thầy… thây sao?”

“Thầy còn nhớ tôi không? Tôi là học trò của thầy đây!”

“Cái này… cái này… tôi vẫn còn người!”

“Thiên tài toán học, thầy Triệu Khương!”

“Tôi đã tìm được người rồi! Năm đó nếu không có người giải bài toán đã làm khó tôi bao lâu nay, sẽ không có Triệu Khương của bây giờ!”

Tổng cộng có bảy chuyên gia hàng đầu, cũng bằng đấy giọng nói cung kính lễ phép, Diệp Phùng liếc nhìn một vòng đám học sinh đã ngẩn cả người ra, uể oải nói: “Còn ai không?”

Còn cái mẹ gì nữa đâu!

Hoắc Thùy Dung giờ phút này chỉ muốn chửi cái đậu xanh!

Tổng cộng bảy chuyên gia hàng đầu trong ngành giáo dục, đều là những nhân vật được kính trọng nhất trong lĩnh vực chuyên môn của họ, tất cả đều không dám đọ sức cùng Diệp Phùng, chẳng lẽ anh ta đáng sợ vậy sao!

“Nếu không còn ai, vậy các em có phải cũng nên thực hiện lời hứa ban đầu rồi đúng không?”

Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, sắc mặt bọn học sinh đột nhiên tái nhợt!

Cả đám không ai bảo ai đồng loạt hướng về Chu Huân Dương!

Chu Huân Dương nắm chặt tay, nhìn Diệp Phàm đôi mắt đỏ hoe, cắn răng nói từng chữ: “Thầy Diệp, có thể thương lượng về hình phạt không?”

Chu Huân Dương gọi thầy Diệp tức là đang muốn cầu xin anh rồi!

Diệp Phùng nhíu mày nhìn cậu ta cười nhạt: “Nếu người thua là tôi, cậu cũng đồng ý thương lượng sao?”

Chu Huân Dương đột nhiên ngẩn người!

“Được rồi! Chu Huân Dương tôi đã nói là làm!”

“Có điều…

Cậu ta thay đổi giọng điệu, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo sâu kín: “Thầy Diệp à, chúng ta còn nhiều thời gian lắm!”

Sau đó, một tin tức nóng hổi lan ra toàn bộ Học viện Đông Phương với tốc độ chóng mặt!

Đám học sinh ngõ nghịch lười biếng của lớp 12A9 đang chạy bộ trên sân tập thể dục, những tiếng kêu gào rên rỉ vang vọng khắp khuôn viên trường…

Một ngày trôi qua thật nhanh, khi màn đêm buông xuống bao trùm cả bầu trời đêm, cậu học sinh cuối cùng mới run run đưa bản kiểm điểm cho Diệp Phùng, anh gật đầu hài lòng: “Tốt lắm!”

“Thông báo cho các em, ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng của các em trước khi tốt nghiệp!”

“Từ ngày mai cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học, tất cả các ngày nghỉ đều bị hủy bỏ, sẽ có kiểm tra đột xuất!”

“Hy vọng các em có hai ngày nghỉ vui vẻ!”

“Nhân tiện, tôi rất thích thử thách này hôm nay. Nếu có học sinh nào muốn thách đấu, thầy luôn sẵn sàng tiếp đón!”

“Tan học!”

Một loạt những tiếng than khóc thảm thiết, kèm theo nỗi sợ hãi sâu sắc, vang vọng khắp cả lớp 12A9!

Bọn chúng biết rằng những ngày tháng ung dung tự tại của quá khứ đã không còn nữa rồi…

Diệp Phùng vẫn không chọn bắt taxi mà lững thững tản bộ trên sân, bước trên đường về nhà, cảm nhận sự tĩnh lặng của màn đêm và nhịp sống hối hả của phố xá náo nhiệt!

Đi đến một con phố sầm uất, cách đó không xa, một bóng người quen thuộc đột nhiên rơi vào tâm mắt!

Hoắc Thùy Dung?

Chỉ thấy cô bé đang bất cần loạng choạng bước vào một căn nhà sáng rực, Diệp Phùng ngẩng đầu nhìn thấy, khế cau mày!

Bar 1900?

Tan học xong mà cô không về nhà, tuổi nhỏ mà đã ra vào nơi này, chẳng lẽ cô không biết rằng một cô gái độc thân rất dễ gặp nguy hiểm ở những nơi hỗn tạp như vậy sao?

Bước vào quán bar, ánh đèn mờ ảo, âm nhạc xập xình, vô số nam nữ uốn éo lắc lư theo nhạc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Trên sân khấu, Hoắc Thùy Dung vẫn mặc đồng phục học sinh, cầm trên tay chai rượu ngoại, điên cuồng nhảy múa, mà Diệp Phàm cũng chẳng lên tiếng quấy rầy, tìm một góc yên tĩnh, lặng lẽ quan sát mọi thứ ở đây!

Thời gian thấm thoát trôi qua, sau hơn một tiếng đồng hồ, Hoắc Thùy Dung có lẽ đã cảm thấy mệt mỏi, đang thở hổn hển chuẩn bị rời sân khấu, đột nhiên có một người đàn ông đứng chắn trước mặt cô, trong mắt không giấu được vẻ ham muốn, nở nụ cười đểu cáng: “Yo, em gái đi đâu vậy?”

“Chơi với anh đây một lúc nào!”