Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 13: Hôn lễ, chờ cô ấy tốt nghiệp lại làm




Kiều Thừa Huân cũng không có chú ý thời gian đã qua bao lâu, chờ lòng mình tiêu hóa xong cảnh đẹp vừa rồi, mới từ từ xoay người.

Ôn Đề Nhi đỏ mặt, vẻ mặt kì lạ nhìn anh, "Anh đến đây lúc nào?"

"Không quan trọng." Dù sao nên nhìn thì anh cũng đã nhìn xong rồi.

"Vừa rồi... anh phải làm như cái gì cũng không nhìn thấy."

Kiều Thừa Huân không nói tiếp, tầm mắt nặng nề lướt qua cô, chuyển qua vali hành lý đã sắp xếp xong.

Hai vali, hai thùng giấy lớn, và một hộp đồ, hai chiếc máy tính, nhìn qua có vẻ rất ít, "Mọi thứ đều đã cất kỹ rồi hả?"

Ôn Đề Nhi gật đầu, "Ừ, chỉ có như vậy."

"Bảo người đến dọn dẹp một phen, tôi đi xuống chờ cô." Kiều Thừa Huân nói xong thì lập tức đi xuống lầu.

Ôn Đề Nhi gọi giúp việc nhà mình tới, chuyển hai lần thì chuyển mọi thứ xong hết rồi.

Thu dọn xong hết, Ôn Đề Nhi vào trong phòng khách, nên nói tạm biệt với nơi này.

Đáng tiếc, chủ nhà Ôn Chấn Quốc vẫn chưa về.

Ôn Đề Nhi chỉ có thể tạm biệt mẹ kế, thuận tiện cũng cảnh cáo Ôn Lệ Nhi một phen.

"Dì Linh, tôi phải dọn sống chung với chồng tôi, chờ cha tôi về, phiền dì Linh nói lại giúp tôi một tiếng nha...." Ôn Đề Nhi học dáng điệu của cô con gái ngoan ngoãn, cười rộ lên giống một bông hoa trắng muốt.

Đại não Hoàng Ngọc Linh trống rỗng, cơ hồ không thể suy nghĩ.

Ôn Lệ Nhi cũng lờ mờ, nhưng ghen tị mạnh mẽ khiến cô ta giữ lại mấy phần lý trí, nghi ngờ nói: "Cái gì mà chồng chứ? Các người kết hôn khi nào hả?"

Ôn Đề Nhi cười tít mắt nói: "Hôm nay chúng tôi đã đi lĩnh chứng nhận rồi."

"Không có khả năng!" Ôn Lệ Nhi kiên quyết không tin chuyện ma quỷ này.

Ôn Đề Nhi yên lặng lấy ra một tờ giấy đỏ, cố ý mở ra cho hai mẹ con này xem, "Đây, có người làm chứng, Kiều Thừa Huân, còn có tôi, Ôn Đề Nhi, những chữ này nhận ra chứ?"

Sắc mặt Hoàng Ngọc Linh và Ôn Lệ Nhi nhất thời xanh mét.

Ôn Đề Nhi cố ý khoe khoang xong, làm như không có việc gì cất kỹ giấy đỏ, sau đó vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay chồng mình, "Chồng à, chúng ta về nhà đi."

Mắt Kiều Thừa Huân lạnh lẽo ngừng lại, ánh sắc bén mắt rơi trên cánh tay làm càn của cô gái.

Thực ra, anh vẫn không quen bị phụ nữ kề sát như vậy, mặc dù bọn họ đã xảy ra quan hệ thân mật khăng khít.

Thấy Kiều Diêm Vương không phối hợp, Ôn Đề Nhi cực kỳ tự nhiên buông tay ra, nhanh chóng chạy đi, bỏ lại một câu: "Tôi đi tạm biệt Đại Bạch nhà hàng xóm!"

Đại Bạch nhà hàng xóm... là một con chó.

Kiều Thừa Huân vốn đang tại kháng cự cô gái đụng vào mình, nhưng sau khi cô buông tay, trong lòng mà lại có vài phần không nỡ, kìm lòng không đậu ra ngoài theo.

Lúc sắp đi tới cửa, Ôn Lệ Nhi không khỏi gọi anh lại: "Cậu Kiều, anh thật sự lĩnh chứng với Đề Nhi sao?"

Kiều Thừa Huân hơi chút dừng bước, nhưng không quay đầu, trầm giọng nói: "Hôn lễ, chờ cô ấy tốt nghiệp rồi làm."

Nói xong lập tức đi, bóng dáng vô cùng phóng khoáng.

Đố kị Ôn Lệ Nhi trong lòng, sắp thiêu đốt phòng khách không còn, không cam lòng dậm chân, "Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Con tiện nhân kia thật sự gả cho Kiều Thừa Huân!"

Hoàng Ngọc Linh nhanh chóng đi tới an ủi con gái mình, "Lệ Nhi, con cũng sắp gả cho Thiện Vũ, Thiện Vũ cũng không kém Kiều Thừa Huân bao nhiêu. Không cần cảm thấy ấm ức, loại phụ nữ hành vi phóng đãng như Ôn Đề Nhi, dù cô ta gả vào nhà họ Kiều cũng không ở được lâu, con xem cậu Kiều ngay cả hôn lễ cũng không làm cho cô ta, có cái gì mà ấm ức, cứ chờ xem!"

"Nhưng con không cam lòng!"

"Lệ Nhi, con ưu tú như thế, không có sao cả..."

Trong sân nhà kế bên.

Ôn Đề Nhi ngồi xổm trước một con chó nhỏ lông trắng, lưu luyến không rời nhìn chằm chằm con chó đang cáu kỉnh bên trong.

"Đại Bạch, tuy đến nay chị cũng không biết cưng tên là gì, nhưng việc này không quan trọng, tốt xấu chúng ta cũng quen biết một hồi, hôm nay chị phải đi, sau này có lẽ rất lâu mới trở về một chuyến, cưng đừng nhớ chị quá nhé......"