Đế Tôn

Chương 27: Chốn hung hiểm




Ánh mắt Giang Nam quét về bọ người Thượng Thiên Minh, Thượng Thiên Vũ và Nhạc Phong khiến bọn hắn trong lòng có tật, ánh mắt vội lảng tránh, không dám đối diện.

"Tên tiểu tử bỏ xứ kia thật quá kiêu ngạo, quá bá đạo, quá ương ngạnh, ngay cả người của phủ Lộ hầu và phủ Mộc vương cũng đánh, hơn nữa còn đánh vào mặt, thật sự là dã man!"

Bắp chân Nhạc Phong hơi run rẩy, thầm nghĩ trong lòng: "Nhìn bên ngoài cứ nghĩ hắn chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, nhưng khi ra tay lại giống như một tên côn đồ, hung hãn, ác độc, Linh Nhi sao lại kết bạn với loại người như vậy chứ?"

Cả Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường đều là khách của phủ Dược vương, Giang Nam đánh hai người một trận nở hoa như vậy nhất định phủ Lộ hầu và phủ Mộc vương sẽ truy cứu xuống, hắn khó tránh khỏi tội trạng, nhất định sẽ bị phủ Dược vương xử phạt.

"Lần này vốn định tới góp vui, nào ngờ lại đi nhầm, ai ngờ hết lần này tới lần khác đụng phải ông thần không sợ trời, không sợ đất này. Hắn đánh người xong có thể phủi mông bỏ đi, còn ta chỉ có thể ở lại mà nhận phạt…"

Trong lòng Nhạc Phong âm thầm than khổ, liền cáo từ bọn người tứ hoàng tử và Giang Nam, thầm nghĩ: "Hắn là khách của Linh Nhi muội muội, thôi thì cứ để cho Linh Nhi muội xử lý là tốt nhất, còn mình cứ tranh thủ chuồn trước thì hơn…"

Hai huynh đệ Thiên Minh, Thiên Vũ cũng biết tiếp tục ở chỗ này nữa cũng không phải là ý hay, cũng vội tiến lên cáo từ.

"Ngươi không có bị thương chứ Tử Xuyên?"

Nhạc Linh Nhi chạy vội đến, vừa dậm chân vừa gắt giọng: "Ta vừa nghe nói bọn Mộc Tần Nam tìm đến đây liền vội chạy tới, tên Mộc Tần Nam này quả là đáng giận, chuyện hôm qua đã là quá đáng, hôm nay lại còn đến gây sự, ta nhất định sẽ cáo trạng hắn lên phủ Mộc vương."

Tô Hoảng cười cười nói: "Quận chúa, người tới chậm rồi, vừa rồi Giang huynh đã đại triển thần uy, đánh cho Mộc Tần Nam tơi bời hoa lá."

Trong lòng Nhạc Linh Nhi cực kỳ kinh ngạc, lại cảm thấy buồn bực, rõ ràng hôm qua Giang Nam bị Tần Nam đánh bại trong một chiêu, vậy mà hôm nay hắn lại đánh cho Mộc Tần Nam tơi bời hoa lá là sao?

Tô Hoảng cười cười kể lại chuyện vừa rồi một lần, Nhạc Linh Nhi nghe mà thầm líu lưỡi, lông mày lập tức cau lại: "Tử Xuyên, ngươi làm nhục Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường như vậy, chỉ sợ hai bọn hắn sẽ không cam chịu đâu, tương lai ngươi có phiền toái rồi"

Trong mắt Giang Nam hiện lên sát ý, khẽ nói: "Sự việc làn này là do bọn hắn hai lần khiêu khích vượt quá sự nhẫn nại của ta, nếu như chúng lại dám tìm ta gây phiền toái, vậy cũng chỉ có thể tiễn chúng về với ông bà thôi."

Tô Hoảng cảm thấy rùng mình, hắn cảm giác Giang Nam lúc này giống như một con yêu thú ăn thịt người, chỉ cần kẻ nào dám chọc vào hắn, hắn lập tức mở to cái miệng khổng lồ, một phát nuốt trọn kẻ đó.

"Ý chí võ đạo thật tinh thuần, thậm chí đã hình thành khí thế như vậy, vị Giang huynh này cuối cùng là đã trải qua những gì mới có thể tôi luyện nên ý chí võ đạo tinh thuần như vậy chứ?"

Nhạc Linh Nhi lúc này cũng cảm nhận được một cổ khí thế vô hình từ trên người Giang Nam truyền ra, nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống cực nhanh, rét lạnh thấu xương khiến nàng không khỏi rùng mình một cái.

Cổ khí thế này là do Giang Nam phát ra ý niệm giết người, chỉ thoáng chốc rồi biến mất, tuy vậy cũng khiến sắc mặt Nhạc Linh Nhi thoáng biến đổi, cảm thấy nhiệt độ trong phòng đã khôi phục lại như cũ.

"Tử Xuyên, mấy lời vừa rồi ngươi không nên đùa, không lẽ ngươi định đánh chết Mộc công tử thật sao? Ngươi nhất định là đang giỡn đúng không, đang nói nhảm thôi đúng không?" – Nhạc Linh Nhi nháy mắt mấy cái, nghi ngờ nói.

"Quận chúa quả nhiên liệu sự như thần." – Giang Nam cười nói.

Nhạc Linh Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười nói: "Ta biết ngươi đang đùa mà. Đi, ta dẫn ngươi đi xem phòng luyện đan của phủ Dược vương."

Tô Hoảng thấy vậy không khỏi âm thầm lắc đầu: "Nha đầu này thật ngây thơ, Mộc Tần Nam này nếu lại có gan đến chọc giận vị Giang huynh này thì chắc chắn sẽ hắn bị giết chết, căn bản không có khái niệm hạ thủ lưu tình nữa. Trong lòng hắn chỉ sợ việc giết Mộc Tần Nam cũng giống như việc giết một con yêu thú mà thôi."

Phòng luyện đan của phủ Dược vương được xếp vào hàng trọng địa, diện tích rất lớn, khắp nơi đều là đình đài, lầu các, vô số lò luyện đan bằng đồng, mấy trăm tên Luyện Đan Sư đều luyện đan ở nơi này, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc, quả nhiên cực kỳ có khí thế.

Khắp nơi không biết có bao nhiêu dược đồng qua qua lại lại, châm lửa, quạt gió, hầu hạ trà nước cho Luyện Đan Sư, bưng bê các loại dược liệu, nhìn qua rất bận rộn.

"Tử Xuyên, dù là Luyện Đan Sư cũng có phân chia cấp bậc. Những người bên ngoài này đều là Luyện Đan Sư cấp thấp, chỉ có thể dùng than nhóm lửa luyện đan, muốn nấu luyện đến mức thuần thục là chuyện không hề dễ dàng chút nào."

Nhạc Linh Nhi dẫn Giang Nam và Tô Hoảng vào sâu bên trong phòng luyện đan, cười nói: "Hai vị đều là khách quý của vương phủ, tự nhiên không thể làm bạn cùng những Luyện Đan Sư này, chỉ có những Luyện Đan Sư cao cấp mới xứng với thân phận của hai ngươi."

Tô Hoảng hiển nhiên hiểu rõ nơi này, cười hiền hòa nói: "Giang huynh chắc chưa rõ, thành Dược vương vốn tọa lạc trên một ngọn núi lửa, lúc Kiến Vũ Quốc thành lập, liền tập hợp sức mạnh của cả nước san bằng ngọn núi lửa, tạo thành tòa thành Dược vương này. Trong đó miệng của ngọn núi lửa chính là nơi đóng phủ Dược vương, nhờ dẫn dắt địa hỏa, dùng nhiệt lực để luyện dược tài, chế linh đan.

Sắc mặt Giang Nam không khỏi thay đổi, san bằng một ngọn núi lửa, mượn địa hỏa luyện đan, loại vốn liếng này cũng chỉ có đem sức của cả một quốc gia ra mới có thể làm được.

Tô Hoảng ung dung nói: "Kiến Vũ Quốc ta dùng võ lập quốc, bồi dưỡng ra vô số cao thủ võ đạo, công lao của phủ Dược vương không thể không kể đến. Bởi vậy, việc kiến tạo phủ Dược vương nhìn qua tuy hao tài, hại dân, nhưng lại liên quan đến vận mệnh của Kiến Vũ Quốc chúng ta."

Giang Nam ngầm đống ý trong lòng, nếu như không có phủ Dược vương, Kiến Vũ Quốc chỉ sợ yếu đi một bậc, dựa vào linh đan dược liệu tuy không phải là chính đạo, không có khả năng tạo nên những cường giả chân chính, nhưng trong quá trình tu luyện võ đạo lại đóng vai trò phụ trợ rất quan trọng.

Có linh đan dược liệu liền co thể giảm bớt một ít phiền toái khi tu luyện, có thể khu trừ tạp chất tích lũy trong người, có thể tăng cười tinh – khí – thần, hỗ trợ người tập võ đột phá bình cảnh.

Hoàng đế Kiến Vũ Quốc chịu chi ra một khoảng chi phí khổng lồ để tạo nê thành Dược vương là hoàn toàn chính xác, thể hiện tầm nhìn sâu rộng của hắn.

Ba người đi vào trong một tòa điện lớn, Giang Nam nhìn qua thì thấy bên trong phòng luyện đan tuy ít nhưng tinh xảo hơn nhiều so với bên ngoài, nhiệt độ càng thêm nóng, giống như đang tiến vào trong một cái lồng hấp cực lớn vậy

Phòng luyện đan này dùng bạch ngọc lót thềm, đồng thau ốp trụ, cách hai ba trượng liền có một căn phòng, bên trong có một cái lư đồng màu tử sa (một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà). Nhìn qua cửa sổ, Giang Nam nhìn thấy phía dưới lư đồng là một cái lỗ rỗng, bên cạnh có những sợi dây xích lớn xoắn lại kết nối với những cơ quan bên trong lỗ, chỉ cần sợi xích chuyển động, thì miệng lỗ liền có thể to ra hoặc nhỏ lại, qua đó khống chế độ nóng của lò lửa.

Mấy lò đan ở đây to nhỏ không đều, cái nhỏ nhất như lòng bàn tay, lớn nhất thì đường kính hơn một trượng, cao tới bảy tám xích, không biết là đồ luyện đan chuyên dụng của người nào.

Lúc này trong phòng luyện đan có hơn hai mươi vị Luyện Đan Sư đang cau có luyện đan, những dược đồng hầu hạ mấy Luyện Đan Sư này mặc quần áo sang trọng, quý giá hơn nhiều so với những người bên ngoài, tất nhiên địa vị cũng cao hơn.

Bành!

Đột nhiên một tiếng nổ mạnh truyền đến từ một căn phòng, cửa phòng lập tức bị sóng xung kích đánh bay, một vị Luyện Đan Sư đầu tóc trắng xóa cùng với hai tên dược đồng bị bắn văng ra, đập vào vách tường đối diện.

Lão già nọ sau đó lập tức nhảy dựng lên, tinh thần cực kỳ phấn chấn, nhưng hai tên dược đồng thì bị đập cho đầu rơi mấy chảy, hôn mê bất tỉnh. Lập tức có vài tên người hầu nghe tiếng chạy tới, đem hai tên dược đồng hôn mê kéo đi, sau đó lại có hai tên dược đồng sắc mặt tái nhợt khác đi tới chờ đợi sai bảo.

"Úy Trì Lão lại chơi nổ lô rồi. Đã là lần thứ mấy hôm nay rồi nhỉ?" Nguồn tại http://Truyện FULL

Cánh cửa một phòng luyện đan khác mở ra, một cái đầu tóc tai bù xù dò xét tiến ra, cười khẩy nói: "Úy Trì lão gia à, thần đan của ngài tới bao giờ mới có thể luyện thành đây?"

Vị được kêu là "Úy Trì lão gia" sắc mặt lập tức đỏ lên, lầm bầm vài câu rồi lại chui vào trong phòng luyện đan.

Trong đầu Giang Nam chợt nghĩ: "Không ngờ luyện đan cũng có thể gặp nguy hiểm như vậy, nếu là người bình thường thì lúc nổ lô sợ ắt sẽ bị trọng thương."

"Vị Úy Trì lão gia này thực ra không phải là Luyện Đan Sư của phủ Dược vương chúng ta."

Nhạc Linh Nhi nhịn cười giải thích: "Các vương phủ khác đều tự mình bồi dưỡng Luyện Đan Sư, bọn hắn thường được phái tới mượn phòng luyện đan của phủ Dược vương chúng ta để luyện đan, tuy nhiên tỷ lệ thành công không hề cao. Tử Xuyên này, so với Úy Trì lão gia, thì vị tứ hoàng tử kia mới thực sự là cao thủ luyện đan, đa số Luyện Đan Sư trong phủ Dược vương đều thua xa hắn, ngươi không ngại có thể nhờ hắn chỉ bảo thêm cho."

Giang Nam nghe thấy vậy liền nhìn sang Tô Hoảng, Tô Hoảng cười khiêm tốn nói: "Tiểu vương ta thực ra bệnh lâu nên cũng thành thầy thuốc, đối với thuật luyện đan cũng có nghiên cứu tương đối sâu. Giang huynh nếu muốn học, có thể cùng tiểu vương nghiên cứu về vấn đề này."

"Vậy xin làm phiền hoàng tử rồi." – Giang Nam cười nói.

Tô Hoảng tất nhiên có phòng luyện đang riêng của mình, sau khi ba người tiến vào trong, Tô Hoảng liền lấy ra những dược liệu đã được chuẩn bị tốt, tự mình di chuyển mấy sợi xích để tăng nhiệt lò đan, cười nói: "Giang huynh, tí nữa còn nhờ huynh hỗ trợ cho tiểu vương."

Giang Nam cười nói: "Đó là hiển nhiên!"

Tính tình Nhạc Linh Nhi vốn hoạt bát, ngồi một chỗ không yên nên chỉ một lát liền cáo từ rời đi.

"Giang huynh, vừa rồi ta quan sát võ học mà ngươi thi triển rất lăng lệ ác liệt, hơn nữa cực kỳ bá đạo, tuy chiêu thức có khác nhưng uy lực lại giống hệt Long hổ Tượng Lực quyết, hẳn là huynh cũng có quan hệ gì đó với phủ Tề vương?"

Tô Hoảng vừa ném dược tài vào trong lò, chân khí từ hai tay tuông ra hóa thành các linh quyết tác động lên dược lực trong lò đan, qua đó khiến cho các dược lực của các loại dược liệu trộn lẫn lại với nhau, nửa có ý, nửa vô ý nói: "Theo cách nhìn của tiểu vương, võ học Giang huynh luyện không hề kém so với bí quyết Long Hổ Tượng Lực của phủ Tề vương, trình độ và độ tinh diệu đều rất cao. Tuy chiên thức và cách thức vận hành khác nhau nhưng ý cảnh lại giống hệt. 2 loại võ học có ý cảnh giống nhau như vậy lần đầu tiên tiểu vương mới được chứng kiến."

Giang Nam vốn không hề sợ, chiêu thức vừa rồi hắn thi triển đích thực là bản Long Hổ Tượng Lực quyết do hắn sáng tạo, tuy nhiên chiêu thức, cùng tâm pháp vận hành đều khác so với bản gốc của phủ Tề vương, vậy nên hắn mới không hề kiêng dè gì mà sử ra. Không ngờ Tô Hoảng chỉ quan sát mà có thể nhìn ra huyền cơ bên trong.

"Ta chỉ dùng có nửa chiêu Giao Long Xuất Uyên trong Long Hổ Tượng Lực quyết để đánh bại Mộc Tần Nam, không ngờ Tô Hoảng lại nhìn ra được, sức quan sát của người này quả thật kinh người."

Hai bản Long Hổ Tượng Lực quyết này có thể xem như an hem ruột, cùng mẹ sinh ra, tuy chiêu thức, tâm pháp khác biệt nhưng ý cảnh lại giống hệt. Mộc Tần Nam không nhìn ra điều gì, nhưng Tô Hoảng lại tấy, từ đó có thể thấy tạo nghề về võ học của hắn rất thâm sâu.

"Ta cũng có nghe nói phủ Tề vương có một môn tuyệt học gọi là Long Hổ Tượng Lực quyết khá giống với võ học gia truyền của nhà ta, tuy biểu hiện khác nhau nhưng kết quả lại giống hệt, đáng tiếc là vẫn chưa được gặp bao giờ."

Ánh mắt Giang Nam lập lòe, liền cải biến chủ đề, cười cười nói: "Tứ hoàng tử, ta nghe chân khí ngươi lưu động tựa như đại kỳ tung bay, huyết dịch chảy mạnh như nước sông lớn, rõ ràng tu vị đã đạt tới cảnh giới rất cao thâm, cảnh giới hẳn là không kém hơn Ngoại Cương, tại sao còn nói cơ thể mình yếu bệnh chứ?"

Tô Hoảng thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Thể trạng của tiểu vương yếu nhược, nhiều bệnh chỉ vì một lý do, đó là không muốn tranh đoạt ngai vị với các huynh đệ khác, vậy nên tự nguyện đi phủ Dược vương này."

Ánh mắt chớp chớp, Giang Nam kinh ngạc nói: "Không thể tin được tứ hoàng tử lại yêu thích cuộc sống giản dị …"

"Không phải giản dị, bởi vì dã tâm của ta còn lớn hơn so với bọn hắn!" – Từ trong ánh mắt Tô Hoảng đột nhiên bắn ra một thứ ánh sáng rực rỡ, hắn cười ha ha nói.