Đế Tôn

Chương 888: Đông Cực Dị Tộc (2)




Lão ẩu kia hướng hắn liên tục khấu đầu, trong chớp mắt trên ót có máu tươi lâm ly, thê thảm không nỡ nhìn:

- Khẩn cầu thượng thần, bỏ qua cho đám người lão thân một mạng....

Trong lòng Giang Nam dâng lên lòng trắc ẩn, dìu lão ẩu kia đứng lên, nhẹ giọng nói:

- Các ngươi đừng sợ, ta cũng không ác ý. Các ngươi là người Đông Cực Thánh Thành?

- Chúng ta là Đông Cực Thánh Thành Di Tộc, Chư Thần phủ xuống, phế bỏ tu vi của chúng ta, cướp đi bảo vật. Thượng thần, chúng ta thật sự không có bảo vật gì...

Lão ẩu kia run rẩy đứng dậy, chỉ cảm thấy một cổ sinh cơ bừng bừng truyền đến, trong nháy mắt chữa khỏi vết thương trên ót, ngẩng đầu dùng lão nhãn đánh giá Giang Nam, đợi thấy rõ khuôn mặt của Giang Nam, thân thể đột nhiên run lên, đôi môi run lên:

- Thiếu chủ....

- Thiếu chủ tới!

Nàng đột nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, giống như hạn hán đã lâu gặp cam lộ, rung giọng nói:

- Thượng thiên phù hộ, bọn tỷ muội, thiếu chủ rốt cuộc đã tới, tới cứu chúng ta....

Giang Nam hơi ngẩn ra, đột nhiên chỉ nghe rầm một tiếng, tất cả cô gái trong thôn trang nhỏ này quỳ sát xuống, thậm chí còn lôi kéo ấu nữ bên cạnh hướng hắn quỳ lạy.

- Thiếu chủ rốt cuộc đã tới, Yên nhi nhanh quỳ xuống một chút...

Giang Nam không khỏi có chút không biết làm sao, vội vàng phất tay một cái, đem mọi người đở dậy, nghi ngờ nói:

- Chuyện gì xảy ra? Có phải các người nhận lầm người rồi hay không? Ta cũng không phải là thiếu chủ của các ngươi, mà là trong lúc vô tình đi ngang qua nơi đây, từ trước chưa bao giờ tới nơi đây.

- Thiếu chủ có phải đến từ Huyền Minh Nguyên Giới hay không?

Lão ẩu kia mắt lộ ra mong đợi, dồn dập hỏi:

- Lần trước Thần Quân phủ xuống đến thôn trang chúng ta, lúc nàng rời đi, nói cho chúng ta biết, chúng ta có một vị thiếu chủ, từ Huyền Minh Nguyên Giới đến, sẽ cứu chúng ta thoát khỏi khổ nạn. Nàng lưu lại một bức họa, chính là bộ dáng của thiếu chủ, chẳng qua là ngây ngô trẻ tuổi rất nhiều, mới vừa rồi lão thân cũng không thể nhận ra...

- Tỷ tỷ đã tới nơi này?

Giang Nam mừng rỡ trong lòng, vội vàng hỏi.

- Đông Cực Thánh Thành vốn chính là Thần Quân sáng chế, cả tòa thánh thành cũng là pháp bảo mà Thần Quân luyện chế.

Lão ẩu kia vội vàng nói:

- Trong truyền thuyết Thần Quân vẫn lạc, thánh thành cũng bị tai họa ngập đầu, chúng ta những người này may mắn còn sống sót. Thần Quân không có ở nơi này dừng lại quá lâu, chỉ nói địch nhân của nàng quá cường đại, không thể trông nom chúng ta, nếu không chúng ta sẽ khiến cho địch nhân của nàng chú ý, chỉ biết đưa tới họa sát thân cho chúng ta. Nàng bảo chúng ta ở chỗ này chờ, đợi chờ thiếu chủ tới, thượng thiên, thiếu chủ cuối cùng cũng tới....

Giang Nam giật mình, lão ẩu kia vội vàng xoay người trở lại trong thôn, mang tới một bức họa, run rẩy giao cho hắn.

Giang Nam mở bức họa ra, bức họa là thân ảnh của mình, thiếu niên ngây ngô, phảng phất là lúc mình lần đầu gặp gỡ Giang Tuyết tỷ tỷ kia, thiếu niên thư sinh tỉnh tỉnh mê mê, bị Giang Tuyết vẽ ở trong bức tranh.

Bút tích quen thuộc, họa pháp quen thuộc, trong lòng Giang Nam dâng lên tất cả tâm tình, cuối cùng tất cả cảm xúc như tê dại giải khai, lắng đọng dưới đáy lòng, Đạo Tâm vô ngại, thông thấu Linh Lung.

Hắn khép bức họa lại, thu vào trong Tử Phủ của mình, nhìn về thôn trang nhỏ này, trong lòng không khỏi một trận chua xót. Nơi này may mắn còn sống sót cũng là cô gái, hơn nữa bị phế tu vi, còn muốn chiếu cố trẻ nhỏ, lại có thể ở hoàn cảnh này sinh tồn đến hiện tại.

Hắn nhìn ra được, trong đám người này, không ít người là Đại Yêu biến thành, trên người như cũ lưu lại yêu khí, bất quá có người dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn đánh nát tu vi của các nàng, phá hủy Đạo Quả của các nàng, giết nam nhân cùng phụ thân, thậm chí con của các nàng, đem các nàng phát lạc đến chỗ này, tự sanh tự diệt. Nơi này chỉ còn lại có cô nhi quả mẫu.

Giang Tuyết cứu không được các nàng, không có vì các nàng chữa thương, cũng không có để lại bảo vật cường đại gì tới bảo vệ các nàng, bởi vì địch nhân của nàng quá cường đại, nếu hơi lộ vẻ đối với các nàng coi trọng, tất nhiên đưa tới họa sát thân cho các nàng.

Vì vậy nàng lựa chọn đem vấn đề khó khăn này ném cho Giang Nam, phảng phất nàng sớm đã biết, Giang Nam nhất định sẽ men theo dấu chân của nàng tới đây.

- Tốt, kể từ hôm nay, ta là thiếu chủ của các ngươi.

Giang Nam cất bước đi vào thôn trang, mọi nơi nhìn lại, chỉ thấy chúng phụ nhân quần áo lam lũ, trong lòng bàn tay hiện đầy vết rách, có trên thân người còn có vết thương do dã thú cắn xé, mà những cô bé kia thì đói bụng đến xương bọc da, áo rách quần manh, bụng ăn không no.

- Đại tỷ, đây là hài tử của ngươi?

Giang Nam đi tới trước người một vị phụ nhân, sờ sờ đầu cô bé bên cạnh nàng, ôn hòa nói.

- Không phải.

Phụ nhân kia lắc đầu, thương hại nhìn tiểu cô nương này:

- Cha mẹ của nàng trước khi chết trận đem tỷ muội hai người các nàng giao cho ta, muốn ta chiếu cố các nàng, bọn họ là vì che chở chúng ta chạy trốn mà chết... Trước đó không lâu, tỷ tỷ của nàng đói bụng, ra thôn tìm thực vật, kết quả bị thú dữ tha đi....

Trong thôn trang này, rất nhiều người cũng là phụ mẫu mất cô nhi, có khi là nhặt được, có khi là có người trước khi chết uỷ thác, huyết mạch còn sống của Đông Cực Thánh Thành, tất cả đã hiện ra trước mặt của hắn.

Một Thánh Địa thánh thành to lớn, chỉ còn lại mười mấy lão ấu phụ nữ và trẻ em trước mắt!

Ở sau khi Đông Cực Thánh Thành hủy diệt, có Thần Ma đến từ Thần Giới tuần sát Đông Cực Đại Hoang, tìm được các nàng, phát hiện Đông Cực Thánh Thành Di Tộc chỉ là một bầy bà mẹ và trẻ em, nên không có giết chết các nàng, mà là đem tu vi của các nàng gọt sạch, đem các nàng đày đến chỗ này.

Giang Nam tinh tế xem xét thương thế của các nàng, không khỏi hơi ngẩn ra, thân thể những cô gái này đã bị đánh tiêu cảnh giới, thân thể các nàng vốn là cực kỳ cường đại, nhưng mà đạo tắc đạo văn bị người dùng công pháp cực kỳ ác độc từ trong thân thể khắc trừ, thân thể cũng trở thành phàm thai.

Không chỉ có như thế, trong cơ thể các nàng còn có phong ấn cực kỳ quái dị, phong ấn đan điền của các nàng, làm cho các nàng không cách nào tu luyện!

Thậm chí, cả đan điền chút ít nữ đồng kia, cũng bị phong ấn, nếu như không giải được khai phong ấn, các nàng tối đa cũng chỉ có thể sống đến trăm tuổi!

Hơn nữa, ở Đông Cực Đại Hoang nguy hiểm bực này, thú dữ hoành hành, các nàng là phàm nhân chi thể, có thể ở chỗ này tồn tại sống đến hiện tại đúng là không dễ.

Vốn cái thôn nhỏ này cũng không chỉ có các nàng, còn có những cô gái khác, ít cũng trăm người, nhưng mà hoàn cảnh thật sự quá ác liệt. Có chút cô gái ra ngoài săn thú bị thú dữ ăn hết, có chút cô gái cùng hài đồng chết đói, có chút chết bởi tật bệnh, còn có chút bị tu sĩ đến đây thám hiểm tầm bảo giết chết bắt cóc, hôm nay chỉ còn lại có bốn mươi sáu người, đều là người già yếu.