Đế Tôn

Chương 902: Hai lần diệt cả nhà ngươi (1)




Tế!

Thái Hoàng Lão Tổ lại đem hắn làm thành pháp bảo tế lên, đi đón đở một đạo kiếm quang này của Giang Nam!

Thái Hoàng Lão Tổ cũng không có nắm chắc có thể đón lấy một đạo kiếm quang này, bất quá dùng Điên Đạo Nhân làm vũ khí, là có thể thắng tới một cơ hội!

Hắn không chỉ có dùng lực tăng lên tu vi của Điên Đạo Nhân, thậm chí ngay cả sinh mệnh lực của Điên Đạo Nhân cũng bị hắn đốt, càng làm cho Điên Đạo Nhân thực lực bạo tăng!

Thân thể Điên Đạo Nhân thổi phồng bành trướng, trong cơ thể vô số đạo tắc ngưng kết, cả người tựa hồ ở trong nháy mắt biến thành Đạo tắc ngưng tụ thành thật thể!

Bất quá vào giờ khắc này, trong lòng Điên Đạo Nhân lại tràn đầy tuyệt vọng, cho dù hắn có thể đón lấy một kiếm này của Giang Nam, hắn cũng sống không được bao lâu, bởi vì tánh mạng lực của hắn bị thiêu đốt, tu vi bị điểm đốt, bổn nguyên vào giờ khắc này trán phóng.

Cho dù một kiếm này của Giang Nam giết không được hắn, hắn cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Kiếm quang kích động, một kiếm này của Giang Nam nhanh như tia chớp đâm tới, Điên Đạo Nhân mới vừa cảm nhận được lực lượng khó có thể tưởng tượng, ngay sau đó thân thể liền ở trong kiếm quang tan rã!

Boong boong tranh!

Kiếm quang cùng đạo văn va chạm, một mảnh đạo văn dài hẹp thô to rối rít ở trong kiếm quang hỏng mất tan rã, chấn động kiếm quang, càng ngày càng tước nhược uy lực một kiếm này!

Một kiếm này thật sự quá mạnh mẻ, mặc dù hắn thiêu đốt sinh mệnh lực cùng pháp lực, cũng căn bản không chịu nổi!

Cuối cùng, Điên Đạo Nhân bị một kiếm ma diệt thành tro, không còn sót lại chút gì.

Mà vào lúc này, công kích của Tông Nhượng cùng Ích Tà Tôn Giả cơ hồ đồng thời từ hai bên giáp công đến, vây công Giang Nam.

Bất quá hai người thấy Thái Hoàng Lão Tổ lại cầm Điên Đạo Nhân đi phá kiếm quang của Giang Nam, hai người nhất tề giật mình, ngừng tay ngơ ngác nhìn một màn này.

- Một kích toàn lực của ta, vẫn giết không được Thái Hoàng, chênh lệch quá xa!

Giang Nam thu kiếm, thân thể tránh lui, Thái Hoàng Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, sải bước bước ra, ống tay áo mở ra, hư không của Huyền Nữ Băng Cung cơ hồ không chịu nổi một tay áo oai của hắn, hư không hướng trong tay áo hắn sụp xuống!

- Giang đạo hữu, đây là thần kiếm trong Trấn Ma Điện kia sao? Quả nhiên đủ bá đạo!

Hắn một tay áo xoắn tới, để cho Giang Nam chỉ cảm thấy thân hình của mình cũng đứng không vững, không cách nào về phía sau bay ra, mà là hướng trong tay áo hắn ngã đi.

- Bất quá, Giang đạo hữu, ngươi quá càn rở. Tu vi cảnh giới của ngươi không yên, nghĩ đến là khó có thể áp chế sát ý trong lòng, mạnh mẽ đột phá. Cơ hồ hư Đạo Tâm, Đạo Cơ của mình!

Thái Hoàng Lão Tổ mắt sáng như đuốc, một cái liền nhìn ra tu vi của Giang Nam mặc dù tăng vọt, nhưng mà tu vi cảnh giới không yên, lưu lại tệ đoan rất lớn, lạnh nhạt nói:

- Ta nguyên vốn định đem ngươi bồi dưỡng thành người Tịch Ứng Tình tiếp theo, không nghĩ tới ngươi bất tranh khí như vậy, bây giờ nhìn lại, ngươi ngay cả Đạo Tâm của mình cũng hư, không có tiềm chất bồi dưỡng, lưu lại ngươi cũng không có cần thiết!

Kiếm quang lần nữa kích động, Đãng Ma Kiếm kiếm khí rầm rộ, huy hoàng như trụ, một kiếm quét tới, cắt vào trong tay áo hắn, một đạo kiếm khí này chính là Giang Nam toàn lực phát ra, kiếm khí dài đến một trăm trượng, bất quá kiếm quang cắt vào trong tay áo hắn, phảng phất rơi vào trong hắc động, biến mất không thấy gì nữa!

Một tay áo này mở ra, chính là thiên, chính là địa, chính là Già Thiên che địa, bao phủ hết thảy, cắn nuốt hết thảy!

Cho dù là Đãng Ma Kiếm, cũng không cách nào phá vỡ một tay áo oai này của hắn!

Nhưng vào lúc này, cự thú phía sau cuồn cuộn vọt tới điên cuồng đánh tới, giống như thủy triều đem Giang Nam cùng đám người Thái Hoàng Lão Tổ hết thảy bao phủ, mà ở trong thiên điện, cửa cung đột nhiên khanh khách xèo xèo mở ra, một cô gái bạch y như tuyết, người cũng như tuyết, hai chân đi trần, nhẹ nhàng cất bước đi ra cửa cung, mắt lạnh hướng bọn họ xem ra.

- Đồ đạc của ta, còn tới...

Trong miệng nàng phát ra thanh âm như nói mê, vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai mọi người.

Cự thú điên cuồng, giống như nổi điên hướng bọn họ đánh tới, chỉ cần bị những cự thú này kéo, chờ đợi bọn hắn chắc chắn là một tử lộ!

Giang Nam đối với cự thú điên cuồng đánh tới làm như không thấy, trong mi tâm đột nhiên sáng mờ chợt lóe, Thánh Quân thần thụ bay ra, khắp cả người Thần hà quấn quanh, đối kháng một tay áo truyền đến cường đại hấp lực của Thái Hoàng.

Cùng lúc đó, trong mi tâm hắn đột nhiên thăm dò một đầu cự thú, rõ ràng là Chiến Minh cự thú, đầu lớn trăm dặm, há mồm gầm thét, thanh âm rung trời.

Rống...

Chiến Minh cự thú một ngụm Thôn Thiên, về phía trước răng rắc một tiếng cắn xuống, hư không phía trước Giang Nam đột nhiên bị nó một ngụm gặm mất một khối lớn, hư không gảy lìa, một tay áo oai này của Thái Hoàng nhất thời biến mất, ngay trong nháy mắt này, Giang Nam đã bắt được cơ hội, thân hình về phía sau kích bắn đi.

Tượng đá cự thú đã hết thảy bao phủ bọn họ, mà Giang Nam cũng ở trong bầy thú nhanh chóng du tẩu, hướng đại môn động phủ đến gần, thế nhưng không có gặp phải bất kỳ công kích.

Mà vào lúc này, Thái Hoàng Lão Tổ rốt cục hoàn toàn trán phóng chiến lực kinh người, đỉnh đầu đột nhiên có Hồng Mông Tử Khí bay ra, mây tía chia ra làm hai, hóa thành Huyền Hoàng nhị khí, nhị khí phân ba, phân thiên địa nhân, rơi xuống đất hóa thành ba Đạo Nhân, một già một trẻ một thanh niên, đại biểu kiếp trước, kiếp nầy, kiếp sau tam thế thân!

Tam thế thân của hắn đứng ở phía trên Hồng Mông Tử Khí, cầm trong tay vài kiện Thiên Thần chi bảo, uy năng pháp bảo trán phóng, đủ loại Thần Thông bộc phát, đem tất cả cự thú đánh bay, giống như trước hướng cửa cung đến gần.

Chủ nhân Huyền Nữ động phủ đã từ trong tử vong hồi phục, mặc dù hắn có thủ đoạn Thông Thiên, nếu lâm vào trong động phủ, cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vì vậy hắn cũng cần mau rời khỏi nơi đây.

Bất quá, hắn bị nhiều cự thú cuốn lấy, tốc độ rớt xuống thật lớn, xa không linh động bằng Giang Nam.

- Chưởng giáo, cứu chúng ta...

Tông Nhượng, Ích Tà Tôn Giả cùng mấy vị Thái Huyền Thánh Tông tuyệt thế cường giả khác vội vàng kêu lớn.

- Các ngươi đã không thể cứu.

Thái Hoàng Lão Tổ ngay cả đầu cũng không trở về, lạnh nhạt nói:

- Cứu các ngươi, thế tất ngay cả ta cũng muốn đình trệ ở chỗ này, cứu các ngươi đối với ta mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa. Bất quá, ta sẽ giết Giang đạo hữu, đưa hắn tiến lên đường cùng các ngươi, các ngươi cũng có thể hàn huyên an ủi.

Đám người Tông Nhượng lộ ra vẻ tuyệt vọng, mặc dù thực lực bọn họ cũng đạt tới Thần Ma, nhưng những cự thú này không người nào là Thần Ma chiến lực? Thực lực của bọn họ không bằng Thái Hoàng, không có cường giả như Thái Hoàng cứu giúp, chờ đợi bọn hắn chắc chắn là tử vong!

- A...

Một người kêu thảm thiết, bị cự thú kéo vào trong bầy thú, xé thành mảnh nhỏ.