Đế Trường Trạch

Chương 29




Đêm trầm như mực, sao trời lấp lánh

Hầu như trong nháy mắt Khương Tố đã hiểu như thế nào là ‘việc thẹn thùng xấu hổ’, hắn nhắm mắt lại, có chút bất đắc dĩ: “… Ngoan.”

Khương Trạch níu lấy đôi vai của hắn bò lên trên chút nữa, y dùng một tay chống đỡ thân thể, một tay vuốt ve hàng mi của Khương Tố: “Thế nhưng ca vừa rồi nói đệ không hiểu loại chuyện này, bây giờ lại không chịu dạy đệ, như vậy đệ làm sao hiểu đây?”

Khương Tố bất đắc dĩ mở mắt.

Hắn phi thường muốn nói với Khương Trạch “Bởi vì ca ca cũng không hiểu rõ thì làm sao có thể dạy cho đệ “, thế nhưng những lời làm mất tôn nghiêm như vậy hắn cũng không thể nói ra khỏi miệng, nói không chừng nếu hắn thật sự thừa nhận, Khương Trạch sẽ không biết từ đâu lấy ra một quyển nam nam đông cung đồ, mỹ kỳ danh viết dùng để tham khảo một phen. Hiện tại hắn chỉ có thể thẳng thắng dùng tay che lại ánh mắt của Khương Trạch, một tay đỡ lấy đầu của y nhấn chìm vào nụ hôn sâu thẳm, sau đó có lệ nói: “Được rồi… Ngoan, ngủ đi.”

Khương Trạch liếm môi, cực kỳ ngây thơ hỏi: “Như vậy là đã có thể sinh con rồi sao? “

Khương Tố che trán : “… A Trạch, đệ là nam nhân, không thể sinh hài tử.”

Khương Trạch dường như có chút mất mác đáp lời, chờ đến khi Khương Tố cho rằng y rốt cục cũng buông tha dự định đào sâu trao đổi về vấn đề này, Khương Trạch lại đột nhiên dùng nửa người dưới cọ cọ Khương Tố.

Khương Tố quả thực sắp điên rồi.

Đêm đã qua hơn phân nửa, ngoài song cửa nguyệt quang như nước, chính là lúc chìm sâu vào mộng đẹp.

Thế nhưng khi Khương Trạch dùng ánh mắt cực kỳ dịu ngoan như cún con, nhẹ giọng ngọt ngào hỏi “Ca ca ta thật khó chịu, có phải là bị bệnh hay không”, Khương Tố lại không cách nào giống như lần trước, cứng rắn phất tay rời khỏi.

Hắn trở mình nhẹ nhàng đặt Khương Trạch dưới thân, cố định đôi tay thích tác quái lung tung của đối phương, một tay thâm nhập vào trong tiết khố của y. Hắn không ngừng hôn môi người bên dưới, miễn cho thanh âm ngọt ngào của Khương Trạch phát ra câu hắn đến thất hồn lạc phách, cuối cùng làm ra chuyện thương tổn đối phương.

Thiên hạ hiện nay mặc dù thịnh hành nam phong, thế nhưng trên thực tế nam sủng luyến đồng bất quá cũng chỉ là món đồ chơi mà thôi, địa vị cực kỳ thấp kém. Đạt quan quý nhân chơi đùa cùng bọn họ đại thể chỉ lưu tâm làm sao có thể khiến cho bản thân cảm nhận được lạc thú, ít khi nào chú ý người thừa nhận bên dưới đến tột cùng là thống khổ hay vui thích. Dù sao nơi đó của nam nhân cũng không phải dùng để hầu hạ, bởi vậy trong quá trình phòng sự này nếu phía chủ động không quá thành thục, người thừa nhận nhẹ thì thụ thương chảy máu, nặng thì sẽ tạo thành thương tổn đối với thân thể khó khôi phục lại hoàn toàn.

Thế nhưng Khương Trạch so với những người khác bất đồng, cho dù cuối cùng cũng vẫn khuất phục dưới thân hắn, thế nhưng y cũng là châu bảo trong lòng bàn tay hắn, hắn không muốn để người nọ tổn thương cho dù một chút mảy may nào.

Thật lâu trước đây, khi hắn giao lưu cùng với đại phu sỹ tộc từng nghe nói nam phong từ thời cổ đã thịnh hành, cư nhiên phát triển riêng một chuỗi quy trình đặc hữu. Nó đối với bên thừa thụ mang theo rất nhiều yêu cầu, ví dụ như đòi hỏi phía dưới phải “Hương, noãn, khẩn, du, hoạt”1, bảo chứng sạch sẽ mê người đồng thời cũng khiến người chủ động thần hồn điên đảo, trong đó còn không ít lưu ý bảo hộ cho bên phía thừa nhận, ví dụ như thức ăn của hai bên, những bước thanh lý trước khi làm, trong quá trình cần thoa mỡ bảo hộ… các loại thủ đoạn, tóm lại có thể khiến cho song phương đều lưu luyến tư vị trong lúc đó.

Thế nhưng Khương Tố cũng chỉ biết đến như vậy mà thôi.

Hắn chẳng bây giờ nghĩ đến có ngày sẽ lâm vào quẫn cảnh như vậy, vì thế lúc đó sau khi hắn bất động thanh sắc nghe đối phương bừa bãi một tràng như vậy, quay đầu liền đem người kia liệt vào loại không cần qua lại lần nữa.

Bởi vì hai tay bị vững vàng trói buộc ở phía trên, Khương Trạch chỉ có thể vô ý thức cong người, cũng như ngày đó suýt nữa chết đuối mà áp sát thân thể nóng ấm vô hạn kề cận bên cạnh của Khương Tố. Y mở to đôi mắt thất thần, Khương Tố nhất thời chỉ cảm thấy hai đồng tử trong suốt như một hồ nước sâu thẳm, dẫn tới bụng dưới của mình cũng không ngừng quặn lên từng cơn căng thẳng. Khương Trạch hơi ngước cằm lên, đôi môi khẽ mở chủ động thừa nhận nụ hôn sâu của Khương Tố, nước bọt ấm áp theo khóe môi của y chảy xuống, dần dần trở lạnh trên gò má y, lại không ngừng có luồng ấm áp khác bổ sung, thuận thế chảy xuôi xuống.

Khương Tố rất nhanh phát hiện biện pháp hắn vẫn dùng để che lại âm thanh của Khương Trạch căn bản không có hiệu quả. Bởi vì Khương Trạch nhất thời không hề để ý đến nụ hôn của hắn, lại bị động tác trong tay hắn khiến cho liên tục thất thần, bên môi tràn ra những thiến than mềm mại yếu ớt, phập phồng uyển chuyển.

Vì vậy cho nên Khương Tố căn bản cũng không phát hiện mình đã cởi bỏ tiết khố của bản thân và Khương Trạch vào lúc nào, thậm chí còn dùng thứ của mình cọ vào Khương Trạch, nắm thật chặt không ngừng vuốt ve lên xuống.

… Đợi đến khi rốt cục cũng phát tiết xong, Khương Tố mang đến khăn gấm lau khô vết tích trên người bọn họ, sau đó mới quay về giường nằm.

Khương Trạch đang nằm bẹp trên giường, ***g ngực phập phồng kịch liệt.

Kiếp trước y đem toàn bộ tinh lực đều phát tiết trên chiến trường, bên người vô luận nam nữ một người cũng không lưu lại, càng cực ít làm loại việc này. Chỉ có mỗi khi ở trong mộng nhìn thấy Khương Tố thì có chút thư giản, thế nhưng đợi đến khi tỉnh mộng lại càng theo đó mà nhiều hơn mấy phần trống rỗng cô tịch.

Nhưng là bây giờ, người làm y nhớ thương đang im lặng nằm bên cạnh y, thân thể của người nọ vẫn ấm áp cháy bỏng như vậy, vẫn tràn ngập sức sống, tuổi trẻ khỏe mạnh như vậy… hắn thậm chí còn tận tay làm loại chuyện này cùng y…

Khương Trạch hít sâu một hơi, bình phục loại tình cảm cuộn trào mãnh liệt mênh mông trong lòng.

—— còn chưa đủ.

Từng chân tơ kẽ tóc trên người y đều đang kêu gào chưa đủ, muốn càng nhiều hơn cảm xúc từ Khương Tố.

Đôi mắt của Khương Trạch hoàn toàn tối lại.

Y núp ở trong lòng Khương Tố, giống như vô ý mà vẽ từng vòng tròn lên ngực của đối phương: “Đây là loại việc có thể khiến người sinh con sao…”

Có lẽ vì đã qua loa phát tiết xong, cho dù hiện tại cả người uể oải nhưng những xung động vốn được khắc chế trong cơ thể Khương Tố đã thức tỉnh, mà động tác hiện tại của Khương Trạch càng không khác lửa đổ thêm dầu, hầu như lập tức gợi lên phản ứng thân thể mà y vô pháp che giấu. Chỉ là lý trí của hắn rốt cuộc vẫn còn tồn tại một chút, biết việc này làm nhiều thương thân, thẳng thắng một lần bắt lại đôi tay đang tác quái của tiểu hài tử nhà mình, mười ngón đan xen đặt xuống cạnh người.

Khương Tố điều chỉnh tư thể để Khương Trạch có thể dễ dàng ghé vào trong ngực mình, đồng thời có thể tách một vài bộ vị nguy hiểm ra, hít sâu vài lần rồi mới dùng một tay còn lại ôm lấy Khương Trạch, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đơn bạc hơi lộ ra của y, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: “Ngủ đi.”

Chỉ là hai chữ này lại dùng âm điệu trầm khàn cực kỳ gợi cảm thốt ra, câu đến trái tim của Khương Trạch nhộn nhạo không ngớt.

Nhưng chỉ chớp mắt tiếp theo, một chậu nước lạnh rầm rầm tạt xuống: “… Nếu là ngủ không được, ca ca liền đọc sách cho ngươi nghe.” Hắn cảm thấy mình và Khương Trạch đều nên yên tĩnh một chút. A Trạch của hắn còn đang ở độ tuổi ngây thơ, hiếu kỳ muốn chìm đắm trong chuyện này vẫn có thể lý giải. Thế nhưng hắn đã đủ thành thục, không thể để mình trầm luân trong đó.

Khương Trạch: “…”

Chờ một chút, một đại mỹ nhân thiên kiều bá mỵ như y không ngừng câu dẫn ca ca nhà mình, ám chỉ hắn muốn làm gì với mình cũng được, tận hết sức lực đến tối nay rốt cục cũng có một chút tiến triển, kế tiếp chẳng lẽ không phải nên chân chính giao lưu ‘sâu sắc’ một phen sao? Đọc sách là cái quỷ gì vậy? Không phải thường nói ‘xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim’ sao? Ca ca nhà mình thế nào lại không hiểu phong tình như vậy?

Nội tâm của Khương Trạch cơ hồ đã hỏng mất.

Nhưng chưa chờ hắn bộc lộ biểu tình bi phẫn thì Khương Tố đã bắt đầu dùng âm thanh trầm thấp ôn nhu của mình mà niệm 《 Tam Tự kinh 》.

Khương Trạch nhận mệnh đem đầu vùi vào ngực Khương Tố, sau đó bị Khương Tố đào lên, bắt y nghiêm túc nghe mình đọc thuộc lòng văn chương vỡ lòng của tiểu hài tử nhằm để định thần.

… Đường dài đằng đẵng, đích đến nơi nào?

Khương Trạch hút hút mũi, ủy khuất nhắm hai mắt lại.

Đợi hô hấp của người trong lòng lần nữa trở nên vững vàng, Khương Tố lại thử hôn một chút lên đôi mắt của Khương Trạch, thấy y rốt cuộc không có phản ứng gì mới giữ yên tư thế này mà nhắm mắt, không lâu sau đã ngủ thật say.

Ngoài song cửa, nguyệt mãn tây lâu.

Ánh bạc chiếu qua cửa sổ khắc hoa rọi xuống mặt đất, ôn nhu mà yên tĩnh.

…………

Ngày hôm sau tỉnh lại, ước chừng là do tâm trạng không vui, cả người Khương Trạch đểu tản ra khí tức người sống chớ đến gần, trên triều lớn tiếng mắng to Đình úy, lần nữa rút ngắn kỳ hạn điều tra đám sâu mọt trong triều. Sau đó cũng không quản đám văn võ bá quan bị khí thế của mình hù cho run lẩy bẩy, đích thân đi thẩm vấn đám tội phạm tham ô bị giam trong ngục.

Chờ đến khi y đem những thủ đoạn bức cung xem như có chút phân lượng ở kiếp trước áp dụng lên đám người trước giờ quen sống an nhàn sung sướng kia, hầu như tất cả đều vô pháp chống cự sản sinh cảm giác sợ hãi với Khương Trạch, đem tất cả những gì mình biết đều cung khai hết. Thậm chí vài người tự cho là đúng còn đề cập đến tên của Khương Tố, Khương Trạch chỉ lập tức cười lạnh một tiếng, dứt khoát đem gia tộc của bọn người này sao trảm2.

Một lần nữa nhặt lên danh hiệu bạo quân kiếp trước đã làm bạn cùng mình suốt ba mươi năm —— y cũng không có một chút quan tâm nào.

Có lẽ rốt cục cũng đem hết những hờn giận trong lòng phát tiết ra ngoài, Khương Trạch ngược lại có thể tâm bình khí hòa ngồi trên long ngai, nghe Đình úy một bên run rẩy sợ sệt, một bên hồi báo hôm nay đã điều tra được những ai, cả triều văn võ sắc mặt trắng bệch nhìn theo một đám người bị kéo ra ngoài, không ngừng kêu la.

Cho đến khi Đình úy rốt cục đã không thể điều tra ra thêm bất kỳ kẻ nào, mà Khương Trạch lại đem đám người kia đáng chém đã chém, đáng lưu vong đã lưu vong, đáng xét nhà liền xét nhà… cuối cùng đại án tham ô chấn động cả Khương quốc này cũng đến hồi kết thúc.

Lúc này thế cục trong kinh đã hoàn toàn biến đổi, dù sao bị điều tra phần lớn đều là văn quan, thậm chí ngay cả trong hàng ngũ cửu khanh cũng có hai vị trí trống, dù cho các quận huyện lần nữa đề cử hiếu liêm3 cũng không đủ bổ khuyết ghế trống. Ngay lúc này, Khương Trạch liền hạ chỉ chiêu mộ hiền tài trong nội cảnh Khương quốc, hiền giả được tiến cử hoặc phàm là người cảm thấy có đủ tài năng đều có thể đến đô thành tham dự khảo hạch, mà chỉ cần thông qua khảo hạch liền có thể đảm nhiệm một chức vụ trong triều đình!

Trong lúc nhất thời, kinh đô Khương quốc được đông đảo hiền giả lai vãng, cho đến tận sau lập hạ4 một tháng, tất cả mọi chuyện mới trở về trần ai lạc định.

—— mà những người được Khương Trạch dùng túi gấm mời đến đô thành Khương quốc, đến hiện tại hầu như tất cả đều đã vượt qua khảo hạch. Khương Trạch cuối cùng cũng thành công đem mọi người an bài vào triều định.

Tổ chức thành viên kiếp trước hoạch định theo đó đã sơ bộ hình thành.

Gia Cát Du đứng trong hàng ngũ cửu khanh, xa xa cùng với Khương Trạch nhìn nhau mỉm cười.

Hắn là đồng bạn hợp tác ăn ý nhất với Khương Trạch trong kiếp trước, chỉ cần đời này có thể trước sau như một vì thiên hạ Khương thị dốc lòng lo lắng, Khương Trạch tự nhiên không mảy may bạc đãi hắn.

Đợi đến khi làm xong việc này, Khương Trạch lại giáng thêm một đạo cự lôi xuống trước mặt văn võ toàn triều.

Y hạ chỉ phong Khương Tố làm Tịnh Kiên Vương, phong ấp ba vạn hộ, địa vị trên tam công, tấu sự không cần xưng thần, dùng lễ nghi Thiên tử chế tạo mũ miện, xa phục, tinh kỳ, lễ nhạc và được tham gia tế thiên… Như vậy cũng là đang nói, bá quan thấy hắn như thấy Khương Trạch!

Cả triều văn võ đều cực kỳ sợ hãi!

Thiên hạ hiện nay chính là dùng chế độ quận huyện, hành động này của Khương Trạch chính là phá vỡ tổ chế không thể nghi ngờ, một đạo thánh chỉ như vậy khiến đám quan lại thông thường vẫn luôn một mực giữ vững lề lối khó thể tiếp thu. Thế nhưng hành động tàn nhẫn của Khương Trạch lần trước vẫn còn đủ lực chấn nhiếp, cả triều đình đều yên ắng không một chút tiếng động, ngoại trừ Thái úy Viên Tú tượng trưng bỏ lại một câu “Không hợp quy củ”, còn lại không một ai đủ can đảm đứng ra khuyên bảo Khương Trạch.

Khương Trạch nghe xong chỉ lẳng lặng mỉm cười.

Ánh mắt của y dừng lại trên gương mặt tràn ngập chấn động của Khương Tố, ôn hòa nói với Thái úy: “Lão sư, trẫm còn nhớ, năm dó khi người dạy dỗ trẫm và Tịnh Kiên Vương đã từng nói qua: Binh giả, tối kỵ không hiểu biến báo, lo trước lo sau, do dự không quyết. Trẫm tin tưởng sau ngày hôm nay có Tịnh Kiên Vương tương trợ, thiên hạ giang sơn này nhất định sớm ngày toàn bộ thu về Khương quốc chúng ta!”

Cả đại điện không chút tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng không quá rõ ràng.

Từ xưa đến nay, bên giường đại vương nào cho người khác ngủ say, chẳng có một ai trên thế gian này muốn đem quyền thế tột đỉnh của mình chia sẽ cùng người khác, cho dù người kia có là phụ mẫu thê nhi của bản thân. Tất cả mọi người đều không thể lý giải vì sao Khương Trạch lại đột nhiên chuyển biến thành thục như thế, dù sao khi vụ án tham ô kia vừa kết thúc Khương Trạch liền nhanh chóng lấp đầy những vị trí còn trống, mà những quan viên mới nhậm chức đều không có một chút cảm giác bỡ ngỡ nào, lập tức bắt tay vận hành cực kỳ trơn tru, một đám văn võ triều thần nếu đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra môn đạo thì sợ rằng cũng không cần thiết ngồi ở trước mặt Thiên tử nữa rồi.

Ngày hôm nay, khi Khương Trạch giống như mãnh hổ đưa ra quyết định này đến trước mặt mọi người, phảng phất giống như đang nói cho bọn họ biết, cái ấn tượng ban đầu về y giống như một tiểu bạch thỏ đơn thuần dễ dàng bị lấn áp là buồn cười hoang đường đến mức nào.

… Quên đi.

Dù sao hiện tại địa vị của bọn họ tại triều đường còn không bằng Văn Nhân tộc năm đó, chỉ cần Khương Trạch vui vẻ là tốt rồi.

Đương nhiên, trong số đó khó thể tin tưởng những việc trước mắt nhất sợ rằng chính là Hữu tướng cùng Trương Di.

Bọn họ đều biết Khương Tố đã thẳng thắng tự thú trước mặt Khương Trạch, mặc dù Khương Trạch vẫn chưa trách tội lên đầu đối phương, thế nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ chỉ sợ giữa bọn họ đã nảy sinh ngăn cách, cả đời này của Khương Tố đều chỉ có thể chìm nổi giữa triều đình, tầm thường vô vị. Đột nhiên tiếp thu một tin sấm sét như vậy, cả hai đều mục trừng khẩu ngốc ngưng mắt nhìn Khương Trạch.

Bọn họ tự nhiên vô pháp nhìn thấu dưới nụ cười của Khương Trạch đến tột cùng là đang cất giấu chân tình thật ý hay là rắp tâm khó lường.

Về phần Khương Tố.

Khi khiếp sợ ban đầu rút đi hắn liền khẽ rũ mi mắt không thèm để tâm đến ánh mắt lén lút của mọi người, chỉ cúi đầu nở nụ cười.

Một xưng hào Tịnh Kiên Vương, cùng Thiên tử sóng vai. Từ này về sau hắn cùng Khương Trạch đã không còn khác biệt về địa vị, thậm chí chung hưởng quyền lực thế gian, sóng vai thụ hưởng giang sơn thiên hạ!

Đây là thông báo ôn nhu nhất của hài tử cái gì cũng không hiểu, rồi cái gì cũng nguyện ý cho hắn, với cả thiên hạ.

Còn hắn thì sao, hắn nên dùng cái gì để báo đáp một phần ái ý sâu đậm này?

Nếu trong triều đã không có bất luận kẻ nào phản đối chuyện này, Khương Tố liền đợi Thái thường tự tuyển một ngày tốt, để đích thân Khương Trạch phong mình làm vương.

Rượu quá ba tuần, Thiên tử cùng Tịnh Kiên Vương rời sân, đủ loại bá quan liền theo đó mà thả lỏng, đều tự tụ thành nhóm làm thơ tranh luận. Mà người đang nói chuyện cùng với Hữu tướng là Gia Cát Du, cũng là người bị mọi người mời rượu nhiều nhất. Đương nhiên, câu hỏi mọi người muốn vị nhân sỹ ‘trên thông thiên văn dưới tường địa lý’ này trả lời nhiều nhất chính là ‘Vì sao bệ hạ lại phong Tịnh Kiên Vương?’

Gia Cát Du liền tiêu sái mỉm cười, cao thâm khó lường nói: “Đó chỉ là vì bệ hạ muốn tìm một người có thể cùng ngài tham khảo sự huyền ảo của nhân sinh mà thôi!”

…………

Lúc này, vị Thiên tử đang tham khảo nhân sinh huyền ảo trên người đã không còn miện phục hoa lệ vốn có, trái lại cả người quang lõa, căn bản vô pháp chống cự một đôi đồng tử sâu thẳm bá đạo của người bên cạnh, bị người kia dùng mặt sau rót ngược vào một chén bí phương được thái y đặc chế. Mãi một lúc lâu, sau khi nơi nào đó hoàn toàn được thanh lý sạch sẽ mới được đối phương ôm lấy rời khỏi nước ấm mà ấn lên nhuyễn tháp, vừa lòng thỏa ý mà từng chút từng chút đem ca ca nhà mình nuốt vào trong bụng.

Lúc này đã là đầu hạ.

Thời điểm này buổi tối cũng không quá nóng bức, chỉ cần không mặc trang phục quá dày hoặc làm chuyện gì đó kỳ quái cũng không đến mức xuất mồ hôi. Thế nhưng hiện tại cả Khương Tố và Khương Trạch cả người đều là mồ hôi đầm đìa, chỉ là cả hai vẫn như cũ chẳng hề mệt mỏi đòi lấy hoặc dâng tặng cho đối phương.

Chờ khi tất cả qua đi, Khương Tố rốt cục phục hồi tinh thần, hắn nâng cái ót của Khương Trạch lên trao tặng một nụ hôn sâu, sau đó lại ôm người bước vào ôn tuyền, một lòng giúp y thanh lý.

Khương Trạch khẽ liếm cổ của Khương Tố, miễn cưỡng tựa vào bả vai của hắn.

Quả nhiên là việc y mong đợi thật lâu —— loại cảm giác này, thực khiến người ta lưu luyến.

Vốn là Thiên tử tuổi trẻ không biết hai chữ thẹn thùng viết như thế nào, Khương Trạch tự nhiên mà mở rộng hai chân quấn lấy thắt lưng Khương Tố, tùy ý đối phương thanh lý những thứ nhớp nháp lưu lại trong thân thể, lại ghé vào lỗ tai người kia, khí mỏng như lan thì thầm: “Ca ca, đệ còn muốn nha…”

Động tác của Khương Tố dừng lại một chút, sau đó có lệ hôn y một ngụm: “Ngoan.”

Tiếp theo liền không hề dao động, tiếp tục tỉ mỉ thanh lý giúp đối phương.

Tuy rằng hắn làm rất cẩn thận, cũng không xuất hiện tình huống sưng lên, thế nhưng dù sao cũng là lần đầu tiếp nhận, không thích hợp làm nhiều. Đến khi Khương Trạch quấn quít quyết liệt, Khương Tố liền phi thường dứt khoát dùng tay đẩy người kia ra, sau đó ôm người ra khỏi ôn tuyền lay khô thân thể, đem người về giường, nhẹ nhàng vuốt lưng dụ y vào giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ, đêm trầm như mực, sao trời lấp lánh.

————————–

1/ Hương, noãn, khẩn, du, hoạt: Lần lượt là ‘Thơm, ấm, chặt, trơn, mềm’. Đây là những tiêu chuẩn cần thiết cho một cực phẩm tiểu huyệt, có thể mê đảo tất cả nam nhân.

2/ Sao trảm: là xét nhà tịch thu gia sản và trảm thủ.

3/ Hiếu liêm: Là dạng người có học, có đạo đức cao được địa phương đề cử đảm nhiệm chức sắc, không cần thông qua thi cử. Thường là người có danh vọng cao trong khu vực, được nhiều người nể trọng.

4/ Lập hạ: là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 5 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 45° (kinh độ Mặt Trời bằng 45°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là bắt đầu mùa hè.