Đế Vương Công Lược

Chương 110: Hội Vũ Y [ Mượn người hay là mượn xiêm y]




Hội vũ y: vũ là lông, y là quần áo. Lễ hội này thì là lễ hội vải vóc quần áo thôi, ai có thứ gì hiếm lạ làm thành quần áo mặc được thì đem tới.

Tứ Hỉ phân tán toàn bộ cung nhân trong tẩm cung đi, lại phân phó ngự lâm quân canh cửa, nói là Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, chuyện lớn bằng trời cũng không được phép quấy rầy.

Xung quanh trở nên yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi và tiếng mưa rơi, từng giọt từng giọt tí tách tí tách đánh vào mái hiên.

” Trời mưa rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn cao lên một chút, che khuất bờ vai Sở Uyên, nói: ” Vừa đẹp, có thể ngủ ngon.”

Sở Uyên nói: ” Có lẽ ngày mai Kim Thái sẽ tới vương thành.”

” Ta lưu lại nhé?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Đuổi được hắn đi rồi ta lại tới Lưu Thương Kiếm Các sau.” fgdshfdgjfghjkghjlkhlsdfs

Sở Uyên lắc đầu: ” Không cần đâu.” sgdsfgdghgh

” Vậy phải nói trước, nếu ngày mai hắn một khóc hai gào ba đòi thắt cổ gì đó ngươi cũng mặc kệ hắn đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cứ cho ăn một trận đòn rồi ném ra ngoài là được.”

Sở Uyên nhíu mày: ” Tốt xấu gì cũng là vua một nước, tại sao qua lời ngươi lại chẳng khác gì phụ nhân chanh chua đanh đá thế.”

” Ta còn không hiểu hắn sao.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng bàn tay ấm áp che đi đôi mắt Sở Uyên: ” Để đạt được mục đích, cho dù không có chuyện gì cũng sẽ lăn qua lăn lại nhào nặn cho ra sự cố để tìm tới.” Huống chi lần này thật sự đã xảy ra chuyện, nếu suy xét kĩ lưỡng thì cũng là Đại Sở bảo vệ không chu toàn, là bên đuối lý trước.

Sở Uyên nói: ” Nhiều năm như vậy, lui lui tới tới cũng quen rồi, chỉ cần hắn yên tĩnh, Đại Sở tiếp tục nuôi hắn cũng không sao.”

” Không nói những chuyện này nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngủ đi.”

Sở Uyên cúi đầu nhỏ giọng ừ một tiếng, không nói nữa, đầu óc vẫn rất hỗn loạn, qua hồi lâu mới nặng nề ngủ thiếp đi, chân mày hơi nhăn lại, trong mộng cũng không an ổn.

Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa lên ấn đường của hắn, đem người ôm càng chặt hơn. fdghdghgđghsdfgdhg

Ấn đường: Điểm giữa hai đầu lông mày.

Dù trong triều vẫn còn rất nhiều sự vụ phức tạp cần được giải quyết, nhưng thấy lúc lâm triều Hoàng thượng nổi giận như vậy nên cũng không ai đủ can đảm tới cầu kiến vào lúc này. Đào Nhân Đức và Lưu đại nhân thì ở trong phủ chơi cờ, còn Ôn Liễu Niên lại mang theo thùng gỗ men theo đường nhỏ ra khỏi thành, nghe nói là muốn lên núi câu cá giải sầu. Vì vậy các đại nhân còn lại cũng lặng lẽ tản đi, ai về nhà nấy — Cho dù trời sập xuống thì sáng mai tấu trình cũng không muộn.

Vì vậy Sở Uyên khó có được ngủ thẳng tới buổi tối, lúc mở mắt ra thì đã đến giờ lên đèn. Đoạn Bạch Nguyệt phân phó ngự trù làm mì gà thanh đạm, chỉ dùng nước luộc gà nấu lên, một chút dầu mỡ cũng không thấy, cộng thêm vài đĩa bánh điểm tâm, trong đêm mưa gió ăn càng ấm bụng.

Sở Uyên hỏi: ” Ngươi cũng ăn cái này sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt cười: ” Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, ta bữa nào cũng đều gặm giò heo ăn thịt bò?” fgdfhdghgfhjfgsadfsdfgdg

Sở Uyên gật đầu: “Ừ!” fsgdgdh

” Có thể cùng ngươi ăn bữa cơm, thức ăn thanh đạm hơn nữa cũng có thể nuốt.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa đũa cho hắn, nhân cơ hội nói tiếp: ” Nếu là thức ăn do ngươi tự tay làm, cho dù không nêm muối không có thịt cũng có thể ăn cả đời.”

Sở Uyên lười biếng chống đầu: ” TRẪM-KHÔNG-LÀM.”

Tây Nam Vương bình tĩnh cúi đầu ăn mì. fgdgdh

Chỉ là thử một lần thôi mà, chỉ một lần thôi a. fbdghdgh

Đáy nồi cháy đen cũng được, phòng bếp nổ tung cũng không sao!

Một lúc sau, Tứ Hỉ lại đưa tới bánh điểm tâm và rượu. gfdg

Sở Uyên hỏi: ” Ngươi phân phó ngự trù làm sao?” gfdhgh

” Cũng không phải ngự trù làm đâu, vừa phái Đoạn Niệm ra ngoài lấy về.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Rượu này tuy không ngon bằng Phi Hà Ỷ Phong nhưng cũng cam liệt hương thuần, tỉnh thoảng ẩm một lần cũng rất được.”

Cam liệt hương thuần: ngọt, mát, thơm, nguyên chất.

Sở Uyên mở nắp vò rượu ra ngửi ngửi, cảm thấy đúng là cũng rất thơm, vì vậy hỏi: ” Ra ngoài ngồi được không? Trong phòng bức bối quá.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tùy ý ngươi.” sgdsfghdh

Ngoài trời mưa vẫn còn đang rơi rả rích nên không thể ngồi nóc nhà được, hai người dứt khoát bày một bàn trà nhỏ giữa hành lang gấp khúc, lại thêm một ngọn đèn dầu mờ ảo mông lung, một đĩa bánh bơ nhân thịt xốp giòn, một đĩa mứt táo hạnh khô, cùng nhau nghe gió xem mưa đối ẩm.

” Rượu này tên là gì?” Sở Uyên hỏi. fgdghdghdgh

” Là lão bản của cẩm tú phường tự tay cất, không có tên.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Người bước ra từ Tây Nam Phủ ai cũng biết chưng cất rượu, đây vốn là rượu hắn chuẩn bị để dùng trong ngày thành thân của nữ nhi, bị ta chạy tới đòi trước một vò.”

Mưa bụi bay bay rơi vào trong chén rượu, Sở Uyên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. fsgdghdghdgh

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi chỗ đối diện, rót cho hắn một chén khác.

Trận mưa thu này kéo dài đến sau nửa đêm mới dừng lại, Sở Uyên có chút men say, được Đoạn Bạch Nguyệt ôm ngang lên bước về tẩm điện.

Sáng sớm hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt mang theo sát thủ của Tây Nam Phủ và ảnh vệ đại nội xuất cung, âm thầm tới Lưu Thương Kiếm Các.

Cùng đi chuyến này còn có…… nhóm ám vệ của Truy Ảnh Cung &Đoạn Bạch Nguyệt: “….” gfsdfgdghdgh

Tập thể ám vệ Truy Ảnh Cung cảm thấy rất là vui mừng, các tiểu đồng bọn trong triều đình thật là tốt, khác xa đám tiểu đồng bọn của Nhật Nguyệt sơn trang và Thất Tuyệt quốc, mỗi lần gặp đều phải đánh vào gương mặt anh tuấn của chúng ta, quả thực lòng đau như cắt! Sau khi chạy suốt một ngày đường, đêm đến mọi người nghỉ chân trong rừng núi, cả đám ồn ào ầm ĩ nướng thịt. Đoạn Bạch Nguyệt một mình ngồi trên cành cây, nhìn những vì sao lấp lánh xa xa.

Bên trong hoàng cung, Sở Uyên đang ngồi phía sau long án, không nói tiếng nào nhìn Kim Thái, bên cạnh hắn còn có Ôn Liễu Niên, nãy giờ ít nhất cũng ngáp mấy chục cái, sau đó không nhịn được nữa đành mở miệng hỏi: ” Cao Ly Vương có muốn uống nước không?” Khóc lóc lâu như vậy, có mệt hay không chưa vội nói tới, nhưng nhìn cũng biết là rất khát.

Kim Thái lặp lại lần thứ mười tám: ” Sở Hoàng cần phải đòi lại công đạo cho A Xu a!”

Sở Uyên nói: ” Được!” dfgsdfgdghd

Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: ” Việc cấp bách hiện tại chính là tìm ra hung thủ đứng phía sau màn, may mắn là công chúa vẫn còn nhớ được ca ca, những ngày này nếu Cao Ly Vương có thể cùng nàng trò chuyện nhiều một chút, biết đâu có thể giúp công chúa mau chóng khôi phục ký ức, sớm ngày đem hung thủ ra trước công lý.”

Kim Thái nói: ” Bây giờ A Xu—.” dsfsfgdg

Ôn Liễu Niên cất giọng bi thiết ngắt lời hắn: ” Nếu còn lãng phí thêm thời gian, sợ là bệnh tình của công chúa cứ kéo dài mãi như vậy, cũng không nhớ ra được chủ mưu phía sau màn kia là ai, đến lúc đó, tội mà Cao Ly Vương gánh trên vai có thể sẽ càng nặng hơn a.”

Kim Thái chẳng hiểu ra sao, vì sao chớp mắt đã thành tội đè lên vai ta rồi?

Sở Uyên nói: ” Người đâu!” sfgsdfgdgh

” Hoàng thượng.” Thị vệ đẩy cửa bước vào. sgfsdfgdgh

” Đưa Cao Ly Vương tới gặp công chúa.” Sở Uyên đứng dậy: ” Thái y nói cái gì thì cứ làm theo như thế, cho đến khi công chúa khôi phục kí ức hoàn toàn mới thôi.”

Kim Thái còn muốn nói gì đó nhưng Sở Uyên đã xoay người đi vào nội thất, nên đành im lặng.

” Vương gia.” Trên một ngọn núi hoang ngoài thành, ảnh vệ nói: ” Người của Truy Ảnh Cung đi trước rồi.”

” Đi Lưu Thương Kiếm Các sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Ám vệ gật đầu: ” Dạ phải, có cần thuộc hạ đuổi theo gọi bọn họ về lại ngay không?” jfgjhgkfghdasdfsdf

” Không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

” Nhưng…..” Ảnh vệ mặt mày khó xử, chuyến đi lần này không một ai biết chút gì về kẻ địch, vốn nên cẩn thận vạn phần mới phải, hết lần này tới lần khác đám người kia lại cực kì ma chướng, cứ như vậy mà đi rồi, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Người của Truy Ảnh Cung làm việc thì đúng là không có gì phải lo lắng hết. Mà cho dù có thật sự gây ra nhiễu loạn thì chắc Tần huynh cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn, đến lúc đó chúng ta mới là người chiếm tiện nghi.”

Ám vệ dạ một tiếng rồi lui ra, trong lòng vẫn như cũ lo lắng không yên.

Lưu Thương Kiếm Các cách vương thành không tính là xa, sáng sớm vài ngày sau mọi người đã đến cửa thành. Dù sao cũng là dưới chân thiên tử nên nhìn qua cũng rất giàu có phồn hoa, trong thành có rất nhiều khách thương từ nơi khác lui tới làm ăn.

Đoạn Bạch Nguyệt vào trà lâu gọi một bình trà hảo hạng ngồi nghỉ ngơi, tới gần trưa thì Đoạn Niệm lên lầu ngồi xuống đối diện với hắn, nói: ” Là hội Vũ Y.”

” Sao lại là hội Vũ Y?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Thuộc hạ cũng vừa mới nghe được.” Đoạn Niệm nói: ” Ở đây cách ba năm một lần sẽ mở hội Vũ Y, cửa hiệu vải vóc, y phục khắp thiên nam địa bắc đều sẽ mang theo thứ hàng hóa mình cho là giá trị nhất tới, cùng người trong nghề giao lưu trao đổi kinh nghiệm, thuận tiện cũng có thể làm vài vụ mua bán, xét về quy mô thì tất nhiên vẫn kém hội Tàm Tang (dâu tằm) của Giang Nam, nhưng cũng thu hút được rất nhiều người đến tham dự.”

” Lưu Thương Kiếm Các thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Lưu Thương Kiếm Các cũng sẽ tới.” Đoạn Niệm nói: ” Tuy là môn phái trên giang hồ nhưng cũng đã yên tĩnh nhiều năm nay, bây giờ trông càng giống thương bang bản địa hơn, tham gia hội Vũ Y cũng không quá khó hiểu.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Địa điểm?” dfsfgsdfgsdf

” Vương gia cũng muốn đi sao?” Đoạn Niệm lắc đầu: ” E là không thích hợp. Người tới đó đều là thương nhân, biết phương pháp dệt vải mới, biết nhuộm màu vẽ màu đẹp, hoặc ít ra cũng phải có vài bộ y phục độc đáo mới mẻ, chúng ta cứ tay không mà vào thế này, không khỏi cũng quá gây sự chú ý.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không thể là khách thương nơi khác vào đó thu mua hàng sao?” dfgsdfgdf

” Vừa rồi thuộc hạ cũng đã hỏi thăm rồi, chuyện này thật sự không thể được.” Đoạn Niệm nói: ” Nếu có thương nhân muốn mua hàng thì phải đến tiết Thưởng Cẩm được tổ chức hai lần vào mùa xuân và mùa hạ hàng năm, còn hội Vũ Y này thì yêu cầu người tham gia một trăm phần trăm phải là người làm ra được sản phẩm.”

Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, như đang suy nghĩ điều gì.

Đoạn Niệm: ” Hay là về khách điếm trước?”

Đoạn Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn xuống đường lớn, bật cười: ” Tới đây rồi mà cũng có thể gặp được người quen.” dfsgfdfgdfgdfg

Đoạn Niệm theo ánh mắt của hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy là một thiếu niên khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, bạch y tóc đen, nhìn rất giống Tiểu Vương gia.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Là Vân Vô Ảnh.”

” Nghĩa tử của Đại Minh Vương?” Đoạn Niệm nói: ” Sau chiến dịch Đông Hải, còn tưởng hắn cũng quay về hải ngoại tiên sơn với Vân tiền bối.” Không ngờ sẽ gặp lại ở nơi này.

Vô Ảnh nhón chân lên, đang nghĩ xem nên cố gắng chen vào trong mua một phần mạch nha ăn, hay là quay về khách điếm ngủ một giấc, thì đột nhiên lại có một túi giấy dầu xuất hiện trước mắt.

Đoạn Bạch Nguyệt cười: ” Tiểu công tử.”

Vô Ảnh: “….” dsfsfgdsfgdfg

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Công tử cũng tới tham gia hội Vũ Y sao?”

Vô Ảnh xua tay: ” Ta chỉ là đi ngang qua đây thôi, ngày mai phải đi rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt thẳng thắn nói: ” Không biết công tử có thể giúp Bổn Vương một chuyện được không?”

Vô Ảnh liều mạng lắc đầu: ” Ta không muốn xen vào những chuyện liên quan đến triều đình, ta cũng không muốn dính dáng gì đến võ lâm Trung Nguyên.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cũng không phải xen vào, chỉ muốn lãnh giáo một việc.”

Vô Ảnh hỏi: ” Chuyện gì?” sgsfgdfgdfg

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lần trước ở Thải Hồng Khẩu, ta có nhìn thấy tộc nhân tộc Ngư Vĩ mặc phần y phục như vảy cá màu đen trên thân, không biết đó là vật gì?”

Vô Ảnh đáp: ” Vải bố.” Nếu không thì còn có thể là gì nữa chứ?

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Công tử có không?”

Vô Ảnh nhanh chóng suy nghĩ, có cần phải nói thật hay không đây? Nếu nói thật thì hình như lại sắp có phiền phức tìm tới cửa a — Có thì tất nhiên là phải có rồi, dù sao đường về Đông Hải dài đằng đẵng như vậy, lâu lâu cũng cần phải xuống biển bơi cho qua thời gian.

Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: ” Nếu có, Bổn Vương nguyện dùng số tiền lớn để đổi.”

Vô Ảnh hỏi: ” Nếu không có thì sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Vậy Bổn Vương liền mượn tiểu công tử vài ngày.”

Vô Ảnh: “….” dsfsfgfgfgdfg

Mượn xiêm y và mượn người, hiển nhiên là vế trước đỡ lỗ hơn chút. Vô Ảnh cũng không muốn lấy cứng đối cứng với hắn, dù sao cũng là Tây Nam Vương của Hoàng thượng của Ôn đại nhân của thiếu gia nhà mình, hơn nữa quan hệ giữa Nam Ma Tà và nghĩa phụ cũng không tệ lắm.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đa tạ.” sdfgsfdgdfg

Vô Ảnh hai tay đưa bọc nhỏ đựng bộ xiêm y kia lên.

Bộ xiêm y màu đen này nhìn qua chẳng khác gì y phục mọi người mặc hàng ngày, nhưng một khi ngâm vào nước thì có thể ngay lập tức nhẵn mịn và sáng lên, không khác gì da cá. Đoạn Bạch Nguyệt cùng Đoạn Niệm dịch dung thành khách thương đến từ Đông Hải, đi thẳng tới Thúy Vũ Lâu.

Hội Vũ Y đã tổ chức được ba ngày nên có rất nhiều người đã trao đổi hàng hóa xong, đang chuẩn bị lên đường về nhà, bởi vậy khách nhân trong Thúy Vũ Lâu bây giờ ít hơn mấy ngày trước rất nhiều, thương hộ lớn nhất vẫn còn ở lại nơi này chính là Lưu Thương Kiếm Các, một nam tử khoảng chừng năm mươi tuổi đang tựa vào cây cột ngủ gật, hỏi qua mới biết đó là Nhị đương gia của Lưu Thương Kiếm Các, tên là Phong Lôi.

Đoạn Bạch Nguyệt đặt bọc y phục lên bàn.

Phong Lôi ngáp dài một cái, nhấc mí mắt lên nhìn hắn, thấy đối phương ăn mặc rách rưới tướng mạo xấu xí thì ngay cả chuyện đứng dậy tiếp đón cũng lười, chỉ thuận miệng hỏi: ” Muốn mua vải hay là bán vải?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bán vải.”

” Lấy ra cho ta xem một chút.” Phong Lôi đứng dậy, dùng sức vặn thắt lưng, một ống quần trống rỗng, chỉ có một chân.