Đế Vương Hồ Dương Trừng

Chương 3: Hạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ đó trở đi, hai chúng tôi thường “bíp” đến khí thế ngất trời. Vỏ mới của tôi còn chưa mọc ra đã phải lột vỏ tiếp, chân sinh sản của anh ấy từ đầu chí cuối đều ở trong cơ thể tôi.

Không lâu sau, tôi mang thai cua nhỏ, hai chúng tôi đều vui mừng khôn xiết.

“Sinh thật nhiều cua nhỏ vào,” Anh ấy nói với tôi, “Bao hết hồ Dương Trừng đi!”

“Ừ!” Tôi ý chí sục sôi nói, “Bao hết luôn!”

Anh ấy tìm cho tôi rất nhiều cá nhỏ tôm nhỏ, chất lượng của con nào cũng thuộc hàng cao cấp nhất. Anh ấy nói: “Omega mang thai cần phải bổ sung Omega 3.” Omega 3 chính là dầu cá dưới biển sâu, bên trong chứa đầy chất dinh dưỡng, một vài loài cá nước ngọt cũng có, chỉ là hàm lượng không cao như vậy thôi.

Tôi rất nỗ lực ăn, muốn sinh ra bé cua khỏe nhất.

Trong khoảng thời gian này, cua trong hồ ngày càng ít. Sang tháng mười, loài người bắt đầu ăn gạch cua, nhu cầu dành cho cua đực Alpha ngày càng nhiều, mỗi ngày đều có vô số cua đực Alpha nước mắt giàn giụa tạm biệt chúng tôi. Cùng lúc đó, cũng có rất nhiều Omega bị bắt đi, bởi vì có người thích Omega đang mang thai, vừa có gạch cua vừa có gạch cua xanh, bọn họ nói, gạch cua xanh và gạch cua kết hợp quả là mỹ vị.

cua3jpg

Gạch cua xanh và gạch cua cam thường thấy.

“Chúng mình…” Tôi lo lắng nói với cua tám lạng, “Có phải chúng mình rồi cũng sẽ bị người ta bắt đi không?”

“Không đâu.” Anh ấy hôn tôi một cái, “Ngư dân nuôi cua nói, hai chúng ta sẽ an toàn, bởi vì bọn họ còn phải trông cậy vào chúng ta sinh thật nhiều cua tốt mà.”

Nghe vậy, tôi yên tâm ôm lấy anh ấy, ngước mắt nhìn anh ấy.

Giờ đây tôi không hề muốn mình đáng giá chút nào. Trong quá khứ, loại cua hai lạng rưỡi như tôi chỉ biết kéo hộp quà của mấy con cua lông lớn, bởi vì hộp quà nhỏ nhất là 200 đồng 8 cái, cua đực bỏ vào bên trong cũng phải nặng ba lạng. Nếu như bỏ tôi vào hộp quà, mấy con cua khác phải lớn hơn một chút, ba lạng hai hoặc là ba lượng ba, coi như tặng không rồi. Bây giờ biến thành Omega, tôi có thể bán được giá, nhưng mà tôi không muốn bị người mua.



Một ngày nọ, hồ Dương Trừng đón một vị đại gia. Đại gia chỉ đích danh nói, muốn ăn Omega đang mang thai chất lượng tốt nhất, đồng thời sẵn lòng chi thật nhiều tiền. Ngư dân nuôi cua cầm mấy con Omega đến cho lão nhìn, nhưng lão chẳng vừa ý con nào.

“Không còn con nào tốt hơn, nhỏ hơn sao?” Đại gia cau mày hỏi.

“Cái này…” Ở trên bờ, vài ngư dân nuôi cua bốn mắt nhìn nhau, “Không còn nữa.”

“Không được, mấy người tìm lại đi, ta muốn khoảng hai lạng rưỡi.” Đại gia nói.

Đương nhiên, khi đoạn đối thoại này diễn ra, hai chúng tôi không hề hay biết.



Vào ban đêm, có một ngư dân nuôi cua đi ra, chẳng tốn bao nhiêu sức đã tìm được tôi —— Trước đó, bọn họ từng gắn thiết bị định vị lên người tôi.

Hắn lấy công cụ ra, muốn vớt tôi lên.

Có lẽ phát hiện bầu không khí không ổn, cua tám lạng ôm chặt lấy tôi, giữa hai cơ thể chẳng có một khe hở, thế nên cũng bị vớt lên chung với tôi.

“……” Ngư dân nuôi cua tách hai chúng tôi ra, thở dài, chỉ vào đầu tôi, nói, “Tao cũng không muốn bắt mày đi cho người ta ăn, nhưng bây giờ tao thật sự thật sự rất cần tiền.”

“…!!!” Cua tám lạng nghe vậy, toàn thân đều biến đổi. Anh ấy liều mạng đẩy tôi về phía hồ nước, sau đó tự mình ngang ngược bò lên, đối mặt với ngư dân, dùng càng chỉ vào chính mình, liên tục ra hiệu cho đối phương.

Cua tám lạng hiểu rất rõ, chính anh ấy cũng vô cùng đáng giá…

Hai chúng tôi không chạy thoát được đâu, anh ấy đang làm một vụ trao đổi.

Thấy cảnh tượng này, tôi vội vàng bò lên kéo anh ấy, bảo anh ấy mau trở về, đồng thời rống lên với anh ấy: “Anh… anh điên rồi sao, anh đang làm gì đó!”

Cua tám lạng lại cố chấp không chịu đi. Anh ấy nói: “Anh hiển nhiên là muốn bảo vệ em và các con. Cua hai lạng rưỡi, hứa với anh, sau này em nhất định phải sống cho thật tốt.”

Bên kia, ngư dân nuôi cua nghi ngờ hỏi cua tám lạng, “… Ý gì đây? Mày muốn bị ăn thay nó?” Hắn không nghe hiểu cuộc đối thoại của hai chúng tôi, chỉ đơn thuần suy đoán dựa trên động tác của cua tám lạng.

Cua tám lạng giật giật mắt.

Ngư dân nuôi cua hơi đắn đo: “Nhưng mà… đại gia muốn ăn gạch cua xanh và gạch cua kết hợp… hầy, thôi để tao đi hỏi lão.”

Nói xong, hắn mang hai chúng tôi đến phòng của đại gia để gặp lão, giải thích mọi việc cho lão nghe, nói với lão rằng cua tám lạng là con lớn nhất trong khắp hồ Dương Trừng.

“Thú vị đấy.” Đại gia đưa tay gõ vỏ của cua tám lạng, “Được thôi, tao nghe lời mày, ăn mày vậy. Bình thường tao sẽ không làm khó ai, chẳng qua cất công tới đây một chuyến, dù sao cũng phải nếm thứ gì đặc biệt chứ.”

Ngư dân nuôi cua có hơi áy náy, cười gượng gạo: “Thế… thế thì, tối nay ngài đưa nó đi đi, đừng để cho những ngư dân khác biết.”

“Dĩ nhiên rồi.”

—— Cứ thế, tôi bị ngư dân nuôi cua thả lại vào trong hồ.

Còn Alpha của tôi, sẽ không bao giờ trở về nữa.



Từ đó trở đi, tôi càng thêm nỗ lực ăn cá tôm và tảo, chờ mấy tháng sau con của mình ra đời. Do trứng cua biến thành ấu trùng phải trải qua năm lần lột da, mất trên dưới 35 ngày mới có thể biến thành cua miêu, cua miêu lột da thêm lần nữa mới biến thành ấu cua. Tôi muốn tăng lượng dinh dưỡng của mình, ăn thêm nhiều Omega 3, đảm bảo có thật nhiều trứng cua nở ra được, đồng thời đảm bảo ấu trùng nào cũng mạnh khỏe, có thể thành công biến thành cua, hơn nữa còn là cua chất lượng tốt nhất. Đợi khi chúng nó trưởng thành, tôi sẽ nói cho chúng nó biết, lúc ấy bố của chúng nó cao cỡ nào lớn cỡ nào hoành tráng cỡ nào.

cua4

Cua miêu

Con cua tôi đây bận đến xoay mòng mòng, chẳng còn bao nhiêu thời gian để buồn khổ. Chỉ là mỗi lần hơi rảnh rỗi một chút, tôi lại nhớ đến anh ấy.

Thật sự nhớ anh ấy lắm.

Mọi thứ xung quanh đều quen thuộc, thế nhưng người quen thuộc nhất đã mất rồi.



Ngày thứ hai mươi sau khi anh ấy rời đi, tôi lại mơ mơ màng màng thấy anh ấy. Gần đây tôi thường xuyên có ảo giác này, sau khi tỉnh giấc, lòng lại lạnh tột cùng.

“Anh về rồi ư…” Tôi nói với anh ấy.

“Phải, anh về rồi.” Cua tám lạng trông có vẻ rất uể oải, toàn thân không còn giống như trước đây.

“Trông anh mệt mỏi quá.” Tôi nói.

“Đúng…” Ngay cả mở miệng, anh ấy cũng có vẻ rất tốn sức, “Anh mất hai mươi ngày mới về được tới đây. Sau khi bị quăng vào nồi hấp, anh đẩy nắp nồi chui ra, rồi lại giấu mình thật cẩn thận, bọn họ không thể tìm được anh… sau đó anh núp sau kệ giày, nhân lúc vợ gã mở cửa bỏ chạy ra ngoài. Nhà gã ở Thượng Hải, đến đêm anh mới hành động, ban ngày đều ẩn nấp, bởi vì anh sợ bị người ta phát hiện. Cuối cùng, anh cũng tìm được trạm xe khách, lại canh trước khi xe khởi hành xông ra ngoài, chui vào giỏ của một hành khách, theo tới trạm hồ Dương Trừng. Hôm nay là ngày chạy trốn thứ hai mươi, rốt cuộc anh lại được nhảy vào hồ Dương Trừng… nhờ dọc đường đổ mưa vài lần, anh có thể tìm được chỗ lõm ngập nước, nếu không anh nhất định đã chết trên đường rồi… còn nữa, may rằng anh là con cua lớn nhất khỏe nhất, có thể đẩy nắp nồi, còn có thể lặn lội đường xa, đúng thế, may rằng, anh là con cua lớn nhất khỏe nhất.”

Tôi giật mình một cái, chẳng còn buồn ngủ nữa. Tôi dùng càng kẹp mình một phát, anh ấy vẫn còn ở đây, tôi lại dùng càng kẹp mình phát nữa, anh ấy vẫn còn đứng đó.

“Anh anh anh…” Quá đỗi vui mừng khi mất mà tìm lại được làm cho đầu óc tôi mê muội, tôi thật sự không tài nào tin nổi, ngay cả giọng nói cũng lạc điệu, “Anh anh anh… anh từ Thượng Hải chạy về hồ Dương Trừng?!”

“… Phải.”

“…!!!” Tôi nhào tới muốn ôm anh ấy.

Ai mà ngờ được, anh ấy lại tránh né lùi ra sau.

“Anh sao thế?” Tôi hỏi.

“Anh…” Anh ấy nói, “Anh không chắc em có còn thích anh nữa không.”

“…?”

Nói xong câu đó, anh ấy lẳng lặng chìa càng phải ra. Tôi nhìn thấy chiếc càng vừa lớn vừa oai phong ngày nào đã không còn nữa, chỉ còn lại một rãnh nứt xấu xí.

Anh ấy nói tiếp: “Ở trạm xe Thượng Hải… anh chui ra khỏi giỏ của hành khách, bị một người đạp trúng, anh giơ càng lên chắn, càng… mất rồi.”

“……” Tôi cảm thấy lòng đau như cắt. Càng của anh ấy sắc bén như thế, có thể dễ dàng kẹp gãy càng của một con cua năm lạng, là thứ mà anh ấy tự hào nhất. Anh ấy dùng thứ mà mình tự hào nhất để chống đỡ thương tổn, kết quả lại vỡ thành từng mảnh.

Nhưng may là nhờ vậy, thân thể của anh ấy trượt ra.

“Còn nữa…” Anh ấy nói thêm, “Bị hấp một lát, lại chạy đường xa và thiếu nước lâu như vậy, cơ thể anh cũng không còn khỏe nữa, hai mắt chẳng nhìn thấy rõ.”

“……”

“Lúc tìm em dùng hơi quá mức, hình như bây giờ càng thấy không rõ…”

“……”

“Vì vậy, em…” Anh ấy hỏi, “Em có còn bằng lòng để anh làm Alpha của em không?”

“……”

“Nếu em không bằng lòng, chúng ta có thể nghĩ cách xóa bỏ dấu hiệu.”

“Anh đó…” Tim tôi đau quá, giống như bị thứ gì ngắt rồi bóp vặn, vò đến nát bấy.

Tôi bơi qua, nhìn đế vương hồ Dương Trừng oai hùng năm xưa nhưng hôm nay lại thê thảm không chịu nổi, nhìn vào đôi mắt đang cố gắng tìm kiếm tiêu điểm của anh ấy, nói bằng giọng khẽ run, “Tám lạng, trong lòng em, anh mãi mãi là hoàn hảo nhất.”

✿♪♫✿♪♫✿♪♫