Đế Vương Mộng

Chương 1: Tuyệt vọng




Lý Nhật Tâm trong quán bar, độc ẩm. Cô cũng chẳng biết bản thân đã ngồi đó bao lâu, cũng chẳng biết đã uống bao nhiêu ly. Cô vừa uống lại vừa cười như một kẻ điên. Không phải vì vui mà vì cô quá đau lòng. Hôm nay, người bạn trai quen 5 năm của cô lấy vợ. Nực cười là cách đó 1 tuần… họ vẫn còn tay trong tay. Cũng ngày hôm nay cô mới biết, vợ hắn đã có thai.

Cô vừa uống rượu vừa cười, cười vì cãm thấy mình thật ngu ngốc, cười vì mình đã chẳng biết gì. Chẳng biết bạn trai mình đã ngủ với một cô gái khác có thai, chẳng biết hắn đi lấy vợ. Cười vì cô đã lao đến đám cưới như một con ngốc để tìm một câu trả lời.

Quay lại vài giờ trước… cô lên FB và nhìn thấy hình cưới của bạn trai A Bằng của mình được tag trên FB. Cô kinh ngạc không thể tin vào mắt mình. Dựa vào địa điểm, cô chỉ vội thay quần áo trên người phóng như bay đến đám cưới cách nhà cô không xa.

Tại sảnh lớn, người cô yêu trong bộ đồ cưới đang tay trong với vợ mình tiễn khách ra về. Khi hắn nhìn thấy cô… thì tay hắn liền buông cô vợ ra như một kẻ ăn vụng bị bắt quả tang. Hắn ấp úng… lúng túng, còn cô dâu ko ai khác là Yên Chi em họ xa của hắn. Cô còn nhớ cách đây vài tháng chính cô và hắn đã đón cô ta từ bến xe. Cô ta lên ở nhờ hắn để luyện thi.

Từ lần đầu gặp mặt Nhật Tâm đã không thích cô ta, cách chưng diện quá mức với độ tuổi đi học. Nhưng Nhật Tâm lại xua đi ý nghĩ đó và nói với chính mình phải chăng đã quá bảo thủ. Lần thứ hai gặp cô lúc này cô đang ở trong nhà A Bằng. Cô ả nằm dài trên ghế sô pha, bộ đồ ngủ mỏng manh bám sát trên người tốc lên cao đến tận đùi non. Chiếc váy mỏng đến nỗi cô còn có thể thể nhìn thấy hai đầu ngực nổi cộm như hoa văn của áo và cái quần chịp trắng có in hình con bướm.

Cô không thể tin nổi lại có một cô gái đến nhà người ta ở nhờ mà ăn mặc như thế. Trong khi nhà người ta lại có con trai. Thấy Nhật Tâm bước vào nhà, Yên Chi cũng chẳng thay quần áo chỉnh tề vì có khách đến thăm. Cô chỉ ngồi dậy nhìn Nhật Tâm cười một cái rồi tiếp tục xem ti vi.

Mỗi khi thấy Yên Chi như vậy A Bằng mặt đỏ lự chỉ quay đi chỗ khác. A Bằng lên nhà thay quần áo, Nhật Tâm ngượng ngùng nhìn Yên Chi, cũng ko biết phải nói gì bây giờ. Đợt này bác trai bác gia lại không đi du lịch ko có nhà. Nhưng Nhật Tâm luôn tin tưởng A Bằng, nên cô cũng chỉ nhắc khéo hắn.

Cô hỏi hắn “Nói! Như vầy là sao?”

Yên Chi nhận ra Nhật Tâm cô liền kêu lên như sắp có chuyện gì “ba ơi, mẹ ơi, bảo vệ đâu”

Nhật Tâm nắm lấy tay A Bằng kéo “Đi ra ngoài nói chuyện”

“Cô kéo chồng tôi đi đâu?” Yên Chi chu tréo giằng tay Nhật Tâm. Đang nổi nóng dằn mãi nãy giờ Nhật Tâm tức giận đẩy Yên Chi ra làm cô ta té ngồi.

A Bằng thấy vậy mặt đầy lo lắng. Nhật Tâm thấy vậy tim đau nói, tưởng như không thở nổi. “Đứa bé ko sao chứ?”. Nghe câu này cô liên nhận ra vấn đề. Không đứng nổi trên chân mình cô cũng ngã quỵ xuống.

Thấy vậy A Bằng quay sang Nhật Tâm “Em ko sao chứ? Anh xin lỗi”. Cô thì như người mất hồn, còn hắn nước mắt như mưa.

Yên Chi lúc này đã lao tới nắm lấy tóc cô. Mặc kệ đi… cô đã không còn cảm giác gì nữa. Cô đã có lời giải thích của mình… một con ngốc tin tưởng mù quáng. A Bằng nắm lấy Yên Chi kéo ra. Bác trai bác gái cũng đến. “Bình tĩnh, nhẹ thôi, nó đang có bầu”…

“Nhật Tâm, là A Bằng có lỗi với con, 2 bác có lỗi với con”. Bác gái cũng khóc như mưa, còn bác trai và A Bằng thì đưa Yên Chi đi.

“Là tôi tin nhầm người, chỉ mong các người ko phải là kẻ đổ vỏ mà ko hay biết gì.”

Cô bước ra khỏi nhà hàng quần áo xốc xếch đầu tóc rối bù, trán bị xước do ẩu đả với Yên Chi. Lúc này cũng đã muộn đường vằng hơn. Thế là cô vào quán bar, ngồi mãi cho đến giờ. Đến khi có vài tên đến làm phiền và bị khóa tay. Cô thất thểu rời khỏi quán (hình như bỏ quên xe ở chỗ quán bar???) đi bộ trên đường ghé vào một cửa hàng tiện ích mua mấy chai rượu vừa đi vừa uống. Một bà cụ ven đường ngước lên nhìn cô “đói quá cô ơi”. Cô móc túi áo khoác đưa hết tiền cho bà lão. Chợt nhìn lại, thấy bà cụ quần áo mong manh, cô cởi luôn chiếc áo của mình khoác cho bà.

Về đến trước căn hộ chung cư, men rượu nực nồng, tìm mãi ko thấy chìa quá mở cửa, có lẽ nó nằm trong chiếc áo khoác rồi. Ngồi dựa lưng vào tường nước mắt cứ thế rớt xuống đến lúc thiếp đi.