Đế Vương Sủng Thần

Chương 58: Nàng đã định là họa quốc ương dân




“Thánh nữ Thuật quốc đến!”

Lúc Vân Thiển thò đầu ra ngoài lần nữa, đột nhiên bị một tiếng kêu bén nhọn hấp dẫn ánh mắt.

Thuật quốc?

Tin đồn về thánh nữ Thuật quốc là đúng hay sai?

Vào lúc này, mọi người mới vừa lúc nãy còn nghị luận xôn xao, cũng tự giác dừng lại hết tất cả mọi động tác, ánh mắt xuyên qua tầng tầng đầu người mà nhìn về phía bên này.

Chỉ thấy hai tên bạch y đồng tử, mờ mờ ảo ảo như tiên tử mà lướt qua tầm mắt của Vân Thiển.

Vừa thấy đôi Kim đồng Ngọc nữ xinh đẹp kia, Vân Thiển liền hiểu ngay, cổ kiệu vừa mới vào cửa cung khi nãy là của người nào. Thì ra chính là người vừa vào đất Thánh Hoàng triều liền đóng cửa không bước ra ngoài, thánh nữ Thuật quốc. Nhưng điều làm người ta cảm thấy kỳ quái là tại sao Thuật quốc lại cử tới một vị Thánh nữ không cao không thấp, mà không cử tới một vị hoàng tử hoặc một vị công chúa, ngay cả sứ thần cũng rất ít xuất hiện trong đại yến hoàng cung này.

Nghe nói thánh nữ Thuật quốc cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt người khác, giống như thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Thánh Hoàng triều cũng thần bí khó lường như vậy. Nhưng quốc yến sáu nước hôm nay lại khiến nàng xuất môn, xem ra, Thuật quốc cũng rất coi trọng quốc yến sáu nước lần này.

Hai đồng tử đến trước cửa kiệu, cung kính mời thánh nữ của bọn họ xuống kiệu, một trong hai nam tử nâng kiệu phía trước vội vàng nhấc màn kiệu đầy lưu tô lên.

Thấy màn kiệu vừa động, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, mong mỏi chờ đợi thánh nữ trong truyền thuyết kia bước ra khỏi kiệu

Ngồi trên vị trí cao nhất, Cô Nhật Quyết nheo đôi hắc mâu kia lại, Thuật quốc, thần bí nhất chính là vị thánh nữ này.

Nhưng một vị nữ nhân trong truyền thuyết, một mực đứng bên ngoài tất cả mọi chuyện, lại đến dự quốc yến sáu nước, trong này nhất định có gì mờ ám? Mọi người đều rối rít suy đoán. Một quốc gia nổi tiếng về vu thuật, dưới tình huống này lại xuất hiện ở quốc yến sáu nước ban giao này, có phải cũng có ý đồ giống bọn họ hay không, hoặc là, Thuật quốc này lại cao tay hơn.

Không ai biết thánh nữ Thuật quốc này đến lãnh thổ Thánh hoàng triều là có ý đồ gì, nhưng thánh nữ Thuật quốc không thể tự ý phối hôn, thánh nữ là đại biểu cho sự thánh khiết và không thể phát sinh quan hệ với bất kỳ nam tử nào, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.

Cho nên, loại tình huống yến hội như hiện nay, căn bản không thích hợp để thánh nữ tham dự.

“ linh linh linh ~!”

Người trong kiệu khẽ động trong nháy mắt phát ra tiếng vang thanh thúy rất dễ nghe.

Mỗi một tiếng đều làm động lòng người, làm cho người ta không nhịn được mà theo dõi từng động tác xuất hiện trên cỗ kiệu kia.

“ linh !”

Là âm thanh phát ra từ chuông bạc. Một đôi giày trắng bước ra khỏi màn kiệu, rơi xuống đất. Mỗi một động tác đều ưu nhã động lòng người.

Một đầu trang sức hoa lệ, một tấm lụa trắng che đi dung mạo của nàng, cử chỉ của nàng như đóa u lan, lụa trắng che đi nửa khuôn mặt bên dưới của nàng chỉ lộ ra đôi mắt hạnh, sóng mắt sâu thẳm rất mê người.

Nàng mặc một bộ y phục màu ánh trăng, ống quần đính một vòng chuông nhỏ, ngay cả nơi ống tay áo kia cũng đính một vòng chuông bạc, mỗi cử động của nàng đều làm vang lên âm thanh thanh thúy, đôi mắt hạnh cong cong, hiện nét vui nhàn nhạt.

Một bước nàng bước xuống mặt đất, hai tiểu đồng kia lập tức tiến đứng hai bên nàng, cùng thánh nữ đồng loạt tiến lên đón ánh mắt của mọi người.

Nữ nhân này vừa xuất hiện, giống như tiên tử hạ phàm trần, làm cho chúng nam nhân hạ giới bọn họ mở to mắt mà choáng váng.

Quốc yến sau nước này thật sự mang đến cho họ rất nhiều điều thú vị, nhân vật thần bí của các nước đều xuất hiện, làm cho ánh mắt của mọi người bọn họ lập tức không biết nhìn vào đâu.

Đầu tiên Thái tử Lô quốc, cùng với hoàng tôn quý tộc của các nước khác, đã làm bọn họ hoa mắt rồi

“Thánh nữ Thuật quốc bái kiến Thánh hoàng triều bệ hạ!” Hai tay thánh nữ kia hợp thành chữ thập, hướng về chủ tọa của yến hội ngày hôm nay, Cô Nhật Quyết, mà cúi người xuống.

Cô Nhật Quyết nheo mắt, bàn tay ngăn lại, ý bảo người bên dưới đều lui xuống cả đi.

“Thánh nữ có thể tới dự Quốc yến sáu nước, thật sự là vinh hạnh của Thánh Hoàng triều! Ban thưởng một ly rượu ngon”

“Tạ ơn Thánh hoàng triều bệ hạ” Thánh nữ kia vừa mới ngồi xuống lại đứng dậy thi lễ cùng Cô Nhật Quyết.

Nữ đồng nhận lấy ly rượu do cung nữ mang đến, chuyển đến trên tay thánh nữ kia.

Thánh nữ nhận lấy ly rượu, đang lúc những người khác mong chờ nàng tháo khăn che mặt xuống, thì rượu kia lại cách khăn che mặt mà chảy vào miệng nàng một cách sạch sẽ, không chút nào ẩm ướt vấy bẩn!

Hành động này làm cho những nam nhân muốn nhìn mặt nàng có chút thất vọng.

“Thánh nữ Thật quốc quả nhiên là người sảng khoái!” Cô Nhật Quyết cũng đang nghi ngờ ly rượu trên tay thánh nữ kia.

Thảm đỏ phía dưới từng nhóm cung nữ ca múa như bay, làm loạn mắt người.

“Bệ hạ quá khen! Nghe tiếng mỹ nhân Thánh hoàng triều còn hơn cả rượu ngon, quả nhiên không sai!” Đôi mắt thánh nữ nhanh chóng đảo qua đoàn ca múa phía dưới, không ngớt lời khen ngợi.

Cô Nhật Quyết cười lớn, “Có thể được thánh nữ Thuật quốc khích lệ, thật sự là may mắn của chúng ta! Trẫm kính thánh nữ thêm một chén!” Vừa nói, vừa đưa ly rượu về phía thanh nữ.

Thánh nữ cũng cười cười nâng chén, động tác vừa khởi, tiếng chuông lại vang lên.

Vào lúc thánh nữ vừa yên lặng, thì lập tức có rất nhiều ánh mắt hướng tới phía nàng.

Nghe nói Vu thuật của thánh nữ rất cao, lòng của mọi người ở đây đều rất hiếu kỳ.

Hoàng hậu Thủy Thu Tích ngồi bên cạnh Cô Nhật Quyết, đem từng động tác của Thánh nữ thu hết vào mắt, xuyên qua ly rượu kia mà quan sắc nữ nhân đang che mặt này, không khỏi nhíu mày.

“Hình như bổn cung đã từng gặp thánh nữ ở đâu rồi!” Thủy Thu Tích đột nhiên nói ra một câu.

Thánh nữ Thuật quốc không nhanh không chậm để ly rượu xuống, nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu phía trên, tràn đầy vui vẻ.

“Nga? Vậy không biết hoàng hậu đã gặp bổn tọa ở nơi nào, bổn tọa chưa bao giờ rời khỏi Thuật quốc!”

Lời nói vừa xong, Thủy Thu Tích lại cau mày, một lần nữa lặng lẽ quan sát thánh nữ Thuật quốc, nữ nhân này làm cho người ta có cảm giác không giống nhau, luôn có một loại cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng nàng, cho nên nàng mới hỏi thử một lần. Không ngờ thánh nữ Thuật quốc lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ nàng đã lầm rồi?

“Có thể Bổn cung nhận nhầm người rồi, bổn cung kính thánh nữ một chén!” hoàng hậu nâng chén cười híp mắt.

Thánh nữ Thuật quốc bình tĩnh, trong đôi mắt kia lại thoáng qua dị quang, ngẩng đầu lên, uống cạn ly rượu.

Đám người phía dưới nói chuyện với nhau thật vui, rung động lúc thánh nữ Thuật quốc vừa đến cũng đã phai đi.

Lần này người sáu nước bọn họ đến đây đều là người trọng yếu, thánh nữ Thuật quốc này cũng không phải là người trọng yếu gì, huống hồ chi, thánh nữ Thuật quốc tuy xinh đẹp thần bí, nhưng tuổi tác của nàng cũng không người nào biết được, cho nên ánh mắt của các nam nhân cũng không nhìn theo nàng nữa, mà thà chuyển tâm ý vào người trong tim của mình.

Thái tử Lô quốc cùng Cô Độc Hồng hai người thường thường bị đông đảo những nữ nhân lớn mật vây quanh, thật như hai người họ đang chọn lựa thái tử phi, nên người này lại sợ người khác đoạt được.

Thái tử Lô quốc ngoài mặt ôn nhu nhưng nội tâm lại vô cùng phúc hắc, lúc này đối với bọn nữ tử đang lấy lòng, đương nhiên, hắn chỉ lấy lễ để đối đãi. Đôi mắt hoa đào tràn đầy nhu tình nhìn quanh, làm cho chúng nữ nhân người người đều xấu hổ, đỏ mặt quay qua hướng khác.

Thật là rực rỡ như mặt trời a!

Mà Cô Độc Hồng thì toàn thân khí lạnh đang ngồi một mình, mặc dù tầng tầng lớp lớp nữ nhân giương mắt nhìn qua hắn, nhưng chỉ một ánh mắt hắn cũng không thêm nhìn người ta một cái. Nhưng coi như nếu hắn có nhìn, thì với ánh mắt lạnh lẽo của hắn cũng đã dọa cho người ta chạy thật xa rồi, còn ai dám để ý tới.

Mặc dù vậy, nhưng Thái tử Lô quốc và Cô Độc Hồng ngồi gần nhau nhất, nên những nữ nhân kia khi nhìn đến Thái tử Lô Quốc liền không tự chủ được mà quét về phía hắn. Cho nên, những cô gái này mặc dù bị ngăn trở bởi sự lạnh lẽo của hắn, nhưng vì gương mặt tuấn mỹ này của Cô Độc Hồng nên không ít nữ nhân âm thầm ngưỡng mộ.

Trong lúc này đang có sứ thần các nước đến đây, nên phần lớn cũng lấy người trẻ tuổi đồng lứa làm chủ. Nếu nói là kết giao, thì dĩ nhiên, những nam thanh nữ tú chưa lập gia đình sẽ lóe sáng nhất, có thể nói, yến hội này được mở ra đặc biệt dành cho các hoàng tử công chúa có địa vị cùng với đích nữ trưởng nam của các quan lại. Bất kể là ai, ngươi cũng sẽ có cơ hội trình diễn trên sân biểu hiện của ngươi, nhầm đạt được tâm của người mà ngươi yêu.

Còn có các bậc phụ mẫu tự mình quan sát chọn lựa hiền tế cùng con dâu, trong đó chắc chắn có Vân Phi.

Chỉ cần Vân Phi nhìn trúng nữ nhân nào đó, rồi hướng đến Cô Nhật Quyết xin ban hôn, nhất định sẽ thành công. Cho nên, Vân Thiển đang loạn càng bị Vân Phi làm cho thêm loạn

“Này, chẳng lẽ chúng ta cứ một mực ngồi ở đây chờ bọn họ ăn xong, rồi trở tay không kịp sao?” Vân Thiển hiện giờ nhận ra mình đang ngồi trong lòng Cô Độc Úy, nhưng sắc mặt cũng không dời, nàng không hiểu vì sao Cô Độc Úy còn phải chờ đợi. Nếu như phụ thân nàng nhìn lâu một chút rồi nắm bắt cơ hội, thì đến lúc đó nàng phải làm sao giao phó hôn sự này với mẫu thân đây.

Tương đối hiểu được ý tứ của Vân Thiển, nên Cô Độc Úy càng cười sung sướng, bộ dạng lúc này của Vân Thiển đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Vân Thiển đang cằn nhằn hắn, có nghĩa là nàng cũng không thích nữ nhân.

Nếu như Vân Thiển biết được suy nghĩ trong lòng Cô Độc Úy lúc này, có lẽ nàng sẽ tức giận đến mức không nói thành lời.

“Ngươi đừng cười nữa…” Vân Thiển có chút không vui nên đẩy hắn một cái, bởi vì vừa rồi nàng mới nhìn thấy ánh mắt của Vân Phi lại liếc loạn, nên tâm của nàng bây giờ càng nhảy loạn.

“Nếu Thiển nhi đã không ngồi yên được nữa thì cứ tùy ý ngươi đi! Chúng ta đi thôi” Vừa dứt lời hắn liền tự nhiên nắm lấy tay Vân Thiển đi ra.

Vân Thiển rút tay lại, liếc hắn một cái, nàng bình thường bỏ qua hắn chiếm tiện nghi của nàng trong lời nói, nhưng không có nghĩa là ngay cả cử chỉ này mà nàng cũng bỏ qua, “Ngươi đừng quên, ta cũng là nam nhân..” Nơi này coi như nam nữ yêu nhau cũng sẽ không xuất hiện cùng nhau với cử chỉ thân mật này, huống chi trước mắt thế nhân, bọn họ đều là nam tử.

Ánh mắt Cô Độc Úy tối sầm lại, có chút thất vọng.