Defence - Ngày Tàn

Chương 1: Ngày đầu tiên




Một buổi sáng thứ hai như thường ngày nắng đẹp và những tòa nhà cao tầng sáng chói, con người như những cỗ máy chăm chỉ tới nơi làm việc. Điều này làm những con đường trở nên đông đúc và ồn ào, điều rất bình thường ở những thành phố lớn. Nhưng chỉ chốc lát nữa thôi, mọi thứ ta từng thấy, mọi hoạt động xã hội sẽ thay đổi hoàn toàn.

5 phút sau đó, một thứ gì đó một luồng năng lượng màu xanh trải xuống khắp bề mặt trái đất như một cơn sóng vỗ bờ với tốc độ kinh hồn xuyên qua những cơ thể sống. Mọi người xung quanh bắt đầu dừng di chuyển và im lặng đến lạ thường, mọi hoạt động dừng lại trong một khắc thì cảnh tượng tiếp tới càng kinh khủng hơn. Cơ thể con người bắt đầu tỏa ra màu kim sắc, ở những giây đầu mọi người hò reo vì sức mạnh ngày càng lớn trong cơ thể họ, nhưng khi bình chứa quá nhỏ so với sức mạnh thực sự, nó bắt đầu nổ tung thành cát bụi.

Ở mọi ngõ ngách, con đường, trong nhà và ngoài phố, con người cứ thế từng người một mà tan biến theo thời gian. Tiếng la hét bắt đầu xuất hiện, những con người cảm thấy sự chết đang tới thì cư xử một cách hoản loạn, cảnh tượng không kiểm soát được xảy ra khắp mọi nơi trên thế giới.



Giữa cơn hỗn loạn, Nhất Tôn đang đứng ở giữa tâm dòng người và anh cảm thấy cơ thể mình đang có sự thay đổi. Nói về Nhất Tôn, anh là một chàng trai điển trai cao hơn 1 mét 7 mới ra trường đang thử việc tại một công ty kế toán và anh rất yêu thích công việc của mình. Từ lúc bắt đầu, anh đã chứng kiến tất cả sự việc xảy ra, rất nhiều người lần lượt nổ tung thành cát bụi trước mặt anh. Con đường đông đúc bỗng vắng người hẳng, nhiều chiếc xe mất lái tông vào nhau do người điều khiển đã không còn. Nhất Tôn lấy lại bình tĩnh điều khiển chiếc xe máy cũ của mình vào lề cho an toàn, anh đứng một góc định tâm lại trước sự việc bất ngờ vừa tới.

30 phút là khoảng thời gian mà hiện tượng những người nổ tung không còn nữa, nguyên con đường đông đúc nay chỉ còn một ít người còn sống, bao phủ cơ thể họ là một nguồn năng lượng làm ánh lên sắc quang.

May mắn Nhất Tôn không có bất kỳ tổn thương nào mà anh còn cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh một cách lạ thường, lúc này anh đã lấy lại bình tĩnh và bắt đầu quan sát sự thay đổi. Anh thấy lơ lửng trên đầu những người sống sót hiện con số một, anh tò mò nhìn mình qua một tấm kính của một cửa hàng bên đường. Ngoài số một ra, anh còn nhìn thấy một thanh ngang nằm dưới số một đang tăng lên từng tí một như một thanh năng lượng. Điều đặc biệt hơn thế nữa là một dãy số đang đếm lùi thời gian 364 ngày 23 tiếng 20 phút 50 giây.

“Chuyện gì xảy ra khi thời gian kia đếm hết?” Nhất Tôn bắt đầu suy nghĩ

Nhưng anh chợt nhận ra mình còn một người quan trọng, anh quay đầu xe lách qua những vật cản ngổn ngang trên đường trở về nhà để gặp Trúc Thanh. Trúc Thanh là người bạn tâm giao thuở nhỏ cũng là người yêu của nhau, hai người đợi có đi làm vài tháng nữa thì có đủ chút tiền tổ chức một cái đám cưới nhỏ. Trúc Thanh là một cô gái xinh đẹp và dễ mến trong mắt mọi người, cô không cao nhưng được cái thẳng thắng trong cái đúng nên được rất nhiều người quý trọng.



Dừng xe trước cửa Nhất Tôn lao vào tìm kiếm Trúc Thanh, ngôi nhà của anh là một ngôi nhà nhỏ phổ thông, anh chạy phòng khách phòng ngủ nhà tắm cũng không thấy cô ấy đâu.

“Chẳng lẽ cố ấy cũng không vượt qua được biến cố này” Nhất Tôn bắt đầu suy nghĩ đến những điều xấu nhất và hai chân anh gục xuống mặt đất

Bỗng một tiếng gọi thân quen từ đằng xa vọng tới “Anhhhh”. Gương mặt Nhất Tôn bắt đầu xuất hiện những nụ cười, anh hướng nhìn về tiếng gọi ấy mà nhìn lên.

“Đúng là cô ấy rồi” Miệng Nhất Tôn đang lắp bắp từng tiếng một

Nhất Tôn ôm trầm lấy Trúc Thanh miệng luôn hỏi “Em không sao chứ?”

Trúc Thanh mặt nở nụ cười “Em ổn mà, sao nay anh kỳ thế. Lúc nãy hình như xảy ra chuyện gì đó, em chạy qua tìm hàng xóm của mình mà không thấy ai cả. Bỗng em nghe thấy tiếng xe của anh nên em chạy về.”

Nhất Tôn bắt đầu kể cho Trúc Thanh nghe những điều mà anh đã chứng kiến với ngôn ngữ nhẹ nhàng nhất. Nhưng điều đó cũng không làm cho khuôn mặt cô ấy trở nên ủ rủ. Nhất Tôn ôm lấy Trúc Thanh vào lòng, anh không nói ra nhưng làm cho Trúc Thanh hiểu rằng “Nhất Tôn sẽ luôn bên mình dù gặp bất cứ khó khăn nào”.