Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 10: Có lẽ thật sự là trùng hợp đi!




Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy Hàn Trạch Vũ cười có chút thất thố, cực kỳ không vui trừng mắt liếc anh một cái, đè nén kích động trong lòng muốn đạp anh một cước.

"Xin hỏi Hàn tổng tìm tôi có chuyện gì không? Chẳng lẽ chính là vì tới cười với tôi à?" Môi đỏ mọng của Lãnh Tiếu Tiếu khêu gợi hé mở nụ cười, có chút buồn bực hỏi thăm.

Tay bị bỏng, sưng đỏ một mảnh không nói, còn bị tên sắc lang này giễu cợt, cô thật không biết hôm nay có phải là ra cửa đụng vào quỷ chứ, đen đủi như vậy!

"Ha ha, thư ký Lãnh, cô thật rất có sáng ý, lại có thể nghĩ tới biện pháp này!"

Vốn tưởng rằng anh sẽ nhìn bộ dáng nhếch nhác kia của Lãnh Tiếu Tiếu, không ngờ cô lại có thể nghĩ tới biện pháp như vậy, thoải mái xuất hiện trước mặt mình, không thể không nói cô thật sự là một cô gái thông minh!

"Tôi có thể hiểu là Hàn tổng đây đang khích lệ tôi sao?" Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nâng cằm lên, nghiêng nửa đầu nhìn anh.

Lòng của Hàn Trạch Vũ chợt động, anh mất hồn!

Một đêm kia, cô cũng là nghiêng nửa đầu như vậy, mang theo sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng theo dõi anh!

"Hàn tổng, anh tìm đến tôi chính là vì ngẩn người sao?" Lãnh Tiếu Tiếu bị ánh mắt anh thẳng nhìn chăm chú vào mình, trong lòng có chút sợ hãi!

"Thư ký Lãnh, trước đây chúng ta từng gặp nhau, đúng không?" Hàn Trạch Vũ nhìn chòng chọc vào ánh mắt của cô, anh tin tưởng ánh mắt của người khác chắc sẽ không nói láo.

Nghe thấy câu hỏi của Hàn Trạch Vũ, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu cả kinh, anh nhận ra mình rồi sao? Không, nhất định là không, Lãnh Tiếu Tiếu, mày phải tỉnh táo, nếu như anh ấy thật sự nhận ra, cũng sẽ không hỏi mày như vậy, nếu không phải là bởi vì công việc, mày căn bản không hẳn xuất hiện cùng anh ấy.

Nghĩ đến đây, Lãnh Tiếu Tiếu lộ ra nụ cười không thể tin, "Hàn tổng, tôi đoán tiếp đó, ngài sẽ nói tôi lớn lên giống một người tình cũ của ngài, có đúng hay không?"

Hàn Trạch Vũ không nghĩ tới Lãnh Tiếu Tiếu sẽ trực tiếp nói ra ý nghĩ của anh như vậy, anh kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên không biết tiếp đó phải nói gì.

Lãnh Tiếu Tiếu nhìn phản ứng của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cười thầm một tiếng, cô mỉa mai nói.

"Không ngờ Hàn tổng bình thường nói năng thận trọng, còn có một mặt hài hước như vậy, chẳng qua là hiện tại tôi không có tâm tình cùng Hàn tổng nói giỡn, nếu như Hàn tổng không có chuyện gì đặc biệt, vậy tôi liền tan tầm đây!"

Lãnh Tiếu Tiếu nói xong cầm điện thoại trên bàn lên, chuẩn bị rời đi!

Thấy Lãnh Tiếu Tiếu trấn định tự nhiên, nét mặt của cô cũng không có bởi vì câu hỏi của mình, mà xảy ra bất kỳ biến hóa nào, anh nghi ngờ.

Nếu quả thật là cô, tại sao cô có thể bình tĩnh trước mặt đối với mình như vậy? Trong sinh mệnh cô thì mình là người đàn ông đầu tiên á? Không phải trong chuyện này cô gái đều có một loại tình trạng sao?

Hay là mình lầm rồi hả?

Đêm đó cô không ở đèn, thời điểm anh đến gần bệ cửa sổ, mượn ánh trăng sáng loáng thoáng thấy bộ ngực quét xuống một vệt đỏ mà thôi.

Chẳng lẽ nốt ruồi đỏ kia thật sự chỉ là trùng hợp?

Có lẽ ...! , thế giới lớn như vậy, điểm trùng hợp này cũng không thể coi là cái gì đi!

Nghĩ tới đây, trong đầu của Hàn Trạch Vũ xông lên một hồi cảm giác mất mác mãnh liệt, anh nhìn Lãnh Tiếu Tiếu chuẩn bị rời đi, đưa túi cầm trong tay tới!