Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 103: Vừa hôn dẫn tới hiểu lâm




Nghe được âm thanh của Lữ Duy Duy, Lục Tề Phong đưa lưng về phía đường cái vui mừng vội vàng quay đầu lại, nhưng khi anh thấy Lữ Duy Duy ôm thật chặt Tề Thiên Lỗi, nụ cười trong nháy mắt cứng ở trên mặt.

Tay của cô tự nhiên vòng ngang hông người đàn ông đó, để cho anh đố kị muốn nổi điên.

Cô chưa từng chủ động thân cận qua với mình, mỗi lần đều là mình mặt dày mày dạn quấn cô, đem lấy cô giam cầm trong ngực mình, để cho cô không chỗ có thể trốn.

Mặc dù mỗi lần cô cũng hướng mình thỏa hiệp, nhưng mà, anh khát vọng cô chủ động như thế.

Xe máy két một tiếng, dừng ở cửa chính nhà trọ.

Lữ Duy Duy từ trên xe nhảy xuống, đưa mũ giắt lên xe máy, phong tình vạn chủng vuốt vuốt tóc bị gió thổi loạn, "Được rồi, tôi lên đây, Tề Thiên Lỗi, cám ơn anh"

"Duy Duy, anh nên cám ơn em" Tề Thiên Lỗi tự đáy lòng nói, nhìn Lữ Duy Duy cả người tản ra sức quyến rũ, đáy mắt lộ ra tình ý đưa tình.

"Ha ha, hôm nay tôi vô cùng vui vẻ. Về sau có cơ hội gặp nữa á..., không còn sớm, tôi đi đây, bái bai". Lữ Duy Duy không chút nào cảm thấy Tề Thiên Lỗi khác thường, bởi vì trong lòng cô chỉ coi anh là một người bạn rất bình thường mà thôi.

"A, đợi chút!". Tề Thiên Lỗi gọi lại Lữ Duy Duy chuẩn bị rời đi, chậm rãi đến gần cô.

"Hả? Còn có việc. . . . . ."

Lữ Duy Duy ngẩng đầu lên, nghi vấn còn chưa thoát ra, chỉ thấy Tề Thiên Lỗi chợt cúi đầu, ở cái trán của cô dịu dàng hôn lên.

Đối mặt một màn đột nhiên đến này, Lữ Duy Duy ngây ngẩn cả người. Mà cô ngốc trệ, trong mắt Lục Tề Phong ở chỗ không xa lại trở thành dịu ngoan tiếp nhận.

Lửa giận bay lên Lục Tề Phong cũng không nhịn được nữa, anh sải bước hướng Tề Thiên Lỗi vọt tới.

Tề Thiên Lỗi thâm tình nhìn chăm chú vào con ngươi mê hoặc của Lữ Duy Duy, không chút nào chú ý tới Lục Tề Phong đang đến. Lục Tề Phong một tay kéo Tề Thiên Lỗi qua, quả đấm nắm chặt hung hăng quất tới.

"Cái gì?". Tề Thiên Lỗi không có phòng bị nhận một quyền nặng nề, khóe miệng rất nhanh chảy ra vết máu.

Lúc thấy Lục Tề Phong đột nhiên xuất hiện, ở trong lòng của Lữ Duy Duy có tia vui sướng trong nháy mắt.

Nhưng khi nhìn thấy Tề Thiên Lỗi bị đánh đến khóe miệng chảy máu, cô cảm thấy hết sức xin lỗi, cô tức giận hướng Lục Tề Phong rống lên.

"Này, Lục Tề Phong, anh ở đây làm gì?"

"Anh cái gì? Anh đến muốn biết anh ta mới vừa rồi đang làm gì?". Thấy Lữ Duy Duy bảo vệ Tề Thiên Lỗi, Lục Tề Phong càng nổi giận.

"Đây chẳng qua là lễ phép hôn ngủ ngon, cũng không có ý tứ gì khác"

Tề Thiên Lỗi bị đánh thấy Lục Tề Phong xuất hiện, trong lòng có chút mất mát, từ nơi đáy mắt người đàn ông này, nhìn ra được anh ta rất thích cô, anh cũng không muốn dùng thủ đoạn hèn hạ tới phá hư quan hệ của bọn họ.

"Có nghe hay không? Anh cho rằng ai cũng giống như anh sao?". Nghe được Tề Thiên Lỗi giải thích, Lữ Duy Duy đối với hành động đánh người của Lục Tề Phong càng thêm không ủng hộ rồi.

"Anh ta nói như vậy em cũng tin sao? Em là cô gái không có đầu óc". Lục Tề Phong mới sẽ không tin tưởng người đàn ông không có ý đồ đối với một cô gái tốt.

"Đúng, tôi chính là cô gái không có đầu óc, chuyện của tôi không cần anh lo, anh là gì của tôi đâu chứ". Nghe Lục Tề Phong chê bai mình như vậy, Lữ Duy Duy càng tức giận hơn.

"Anh là ai? Anh là người đàn ông của em, thế nào? Có mục tiêu mới liền muốn đem anh bỏ qua một bên sao?". Lục Tề Phong bị Lữ Duy Duy làm cho kích động, anh hận hận nhìn chằm chằm Tề Thiên Lỗi, tuyên cáo quyền sở hữu của anh đối với cô.

"Anh khốn kiếp"

Mặt của Lữ Duy Duy hồng rồi lại xanh, trong trường hợp này, đem quan hệ giữa anh cùng cô tiến hành phân tích, cô cảm thấy hết sức xấu hổ.

"Lúc em nằm ở dưới người anh cũng không phải là loại phản ứng này. Tôi cho anh biết, cô ấy là người phụ nữ của tôi, không cho phép anh có ý đồ với cô ấy". Lục Tề Phong vừa nói, vừa đem đầu mũi nhọn chỉ hướng Tề Thiên Lỗi, bá đạo cảnh cáo anh.

"Anh không có quyền ra lệnh cho tôi, hơn nữa, tôi không để ý quá khứ của cô ấy, nếu như mà tôi yêu một cô gái, tôi muốn chính là tương lai của cô ấy"

Tề Thiên Lỗi đối với hành động của Lục Tề Phong ở trước mặt mọi người nhục nhã Lữ Duy Duy có chút không tán thành, thấy vẻ mặt Lữ Duy Duy bi thương, anh có chút đau lòng. Vốn cũng không muốn chế tạo hiểu lầm giữa bọn họ, người đàn ông này thế nhưng ăn giấm chua quá nóng.

Đối mặt lời nói tổn thương của Lục Tề Phong, Tề Thiên Lỗi như thế thì càng khiến Lữ Duy Duy cảm động. Cô tức giận liếc Lục Tề Phong một cái, đối mặt với người đàn ông mất trí này, cô rốt cuộc quyết định không thèm nhìn anh.

"Tề Thiên Lỗi, hôm nay hại anh bị đánh tôi rất xin lỗi, lên lầu tôi bôi thuốc cho anh"

"Được, liền gây phiền toái cho em rồi"

Tề Thiên Lỗi cười cười hết sức thân sĩ, liếc mắt nhìn Lục Tề Phong một bên sắc mặt tái xanh, đi theo Lữ Duy Duy về phía nhà trọ.

"Lữ Duy Duy, em đứng lại cho anh!"

Thấy Lữ Duy Duy muốn mời người người đàn ông kia về nhà, Lục Tề Phong quả thật muốn điên rồi. Anh đi theo, mạnh mẽ đem Lữ Duy Duy kéo sang một bên.

Tề Thiên Lỗi nhìn Lục Tề Phong gần như hỏng mất, khóe miệng lộ ra nụ cười đùa giỡn.

"Làm gì vậy, anh buông tôi ra"

"Em nửa đêm canh ba muốn mời một người đàn ông xa lạ đến nhà của em là có ý gì?"

"Tôi không xấu xa như anh nghĩ. Còn nữa, tôi nguyện ý mời người đàn ông nào vào nhà tôi là tự do của tôi, không mượn anh xen vào". Lữ Duy Duy hất tay của anh ra, liếc anh một cái.

"Anh xấu xa? Vậy anh muốn nhìn em rất cao thượng thế nào? Là một người đàn ông tới em sẽ không cự tuyệt sao? Là anh chưa thỏa mãn em, hay em nguyên bản là hèn như vậy?"

Bốp!

Lữ Duy Duy tức giận cho Lục Tề Phong một cái bạt tai thanh thúy vang dội.

"Lục Tề Phong, anh không có quyền vũ nhục tôi như vậy, anh cút cho tôi, tôi một phút cũng không muốn nhìn thấy anh"

Đáy mắt Lữ Duy Duy chứa đầy nước mắt, cô hết sức thất vọng nhìn Lục Tề Phong, khóc chạy trở về nhà trọ. Để lại Tề Thiên Lỗi mặt kinh ngạc cùng Lục Tề Phong với bộ mặt lửa giận.

Lòng tự ái bị thương tổn, Lục Tề Phong có chút xấu hổ lạnh lùng liếc Tề Thiên Lỗi, phẫn hận xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.