Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 117: Mời đi làm khách




Bị Lãnh Tiếu Tiếu thả bom, Lữ Duy Duy có chút buồn bực đi dạo trên đường.

Cô muốn gọi điện thoại cho Lục Tề Phong, nhưng tên kia mà biết cô bị bỏ bom rồi, nhất định sẽ hung hăng tổn hại cô một phen, cô suy nghĩ một chút, liền bỏ đi ý nghĩ này.

Đột nhiên, một chiếc xe màu đen dừng ở trước mắt của Lữ Duy Duy.

Lữ Duy Duy giật mình né qua một bên, cẩn thận nhìn người xuống xe.

Khi Lữ Duy Duy thấy chú Thúc từ trong xe đi ra, mặt kinh ngạc.

Là ông sao? Ngày đó người đàn ông cãi nhau với Tề Phong là ông sao? Khó trách nhìn chiếc xe này rất quen mắt.

“Xin chào, cô là tiểu thư Lữ Duy Duy sao?”. Chú Thúc lễ phép hỏi.

“Đúng, tôi là Lữ Duy Duy, ông là ai? Chúng ta quen biết sao?”. Lữ Duy Duy nghe thấy ông nói ra tên của mình càng thêm kinh ngạc.

“Cô có thể gọi tôi là Lâm thúc, lão gia nhà chúng tôi muốn gặp Lữ tiểu thư một lần? Xin theo tôi lên xe?”. Giọng trong của Lâm thúc, khí thế không cho người khác cự tuyệt.

Nhưng cảm giác này khiến Lữ Duy Duy cực kỳ khó chịu, cô cao ngạo ngẩng đầu lên, gương mặt cương quyết không thay đổi nét mặt.

“Lão gia nhà các người là ai vậy? Tôi không biết ông ấy. Tôi là gì mà phải thấy ông ấy? Ai biết các người có phải người xấu hay không? Tại sao tôi phải đi theo ông?”

“Lữ tiểu thư yên tâm, lão gia nhà chúng tôi không phải người xấu, chỉ là có một chút chuyện của thiếu gia muốn nói cho cô. Tránh cô đau lòng ngày sau”. Giọng của Lâm thúc hết sức bình tĩnh, không có một tia phập phòng, nghe dường như vì tốt cho cô.

“Này, nói chuyện với ông đừng lượn quanh như vậy có được không? Cái gì lão gia nhà các người, thiếu gia các người, tôi biết sao? Chúng ta có quan hệ sao?”. Lữ Duy Duy mơ hồ nghe được lời nói Lâm thúc, cô đơn thuần còn không đến người thiếu gia trong miệng ông nói là Lục Tề Phong.

“Thiếu gia Tề Phong không phải là bạn của cô sao? Làm sao lại không biết?”

“Ông nói là Lục Tề Phong? Anh ấy là thiếu gia của ông?”. Lữ Duy Duy trừng mắt.

Thật sự cô cảm thấy mơ hồ thân phận của anh không phải chỉ nhỏ bé như vậy, nhưng hôm nay chỉ nhìn một người làm có thể mở chiếc xe tốt như vậy, gia thế của anh thật đúng không bình thường.

“Đúng, xin mời Lữ tiểu thư lên xe, lão gia ở nhà chờ lâu rồi”. Lâm thúc ra dấu tay xin mời.

Lữ Duy Duy nhìn thấy bộ dạng ông như vậy, giống như cô không phải trên như vậy, hơn nữa lòng của cô cũng tràn ngập tò mò về gia thứ Lục Tề Phong, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng lúc mọi người nhìn chăm chú, chui vào chiếc xe sang trọng kia.

Xe vòng qua con đường cái, hướng về phía ngoại thành đi tới.

Lữ Duy Duy thấy người ở càng ngày càng ít, trong lòng bắt đầu khó chịu.

“Ông muốn dẫn tôi đi đâu? Thế nào mà lại vắng vẻ thế này? Người ở cũng không có. Không được, dừng xe, tôi muốn đi xuống”. Lữ Duy Duy nói qua muốn mở cửa xe.

“Lữ tiểu thư, lão gia chúng ta ở vùng ngoại ô, cô không phải sợ, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô. Lão gia chỉ muốn mời cô làm khách, nhiều nhất là ngây ngốc hai ngày, nếu như lúc đó cô phải rời đi, tôi sẽ đưa cô trở lại”. Lâm thúc thấy phản ứng của Lữ Duy Duy, đáy mắt nâng lên một tia cười khẽ.

“Thật không? Ông thề ông sẽ không lừa tôi chứ? Tôi muốn ở nơi nào ngây ngốc hai ngày sao? Chờ lão gia các người nói xong điều ông ấy muốn nói, tôi liền có thể đi sao?”.

Lữ Duy Duy thấy mặt nghiêm nghị của Lâm thúc, trong lòng mới thoáng thả lỏng một chút. Nhìn dáng vẻ của ông cũng không như người xấu lắm, mặc dù cũng không giống người tốt.

“Ít nhất phải qua hết cuối tuần này”

Lâm thúc nói khẳng định. Giọng điệu của ông cùng nét mặt giống nhau, đều như một, giống như nói với cô đến bây giờ, vẫn luôn chưa từng thay đổi.

“A, như vậy sao?”. Lữ Duy Duy nghe được lời nói của Lâm thúc, trong lòng càng tò mò, tại sao nhất định phải qua hết cuối tuần này?

Chủ nhật?

Đột nhiên Lữ Duy Duy nghĩ mình hẹn Tề Phong cuối tuần này cùng đi cưỡi ngựa, không nay, hôm nay cô phải trở về.

“Đúng rồi, muộn rồi tôi muốn về, tôi không thể nán lại đến chủ nhật, ngày mai tôi còn có hẹn”. Lữ Duy Duy vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Lục Tề Phong.

Lâm thúc như nhìn thấu tâm tư của cô, đoạt lấy điện thoại của cô, giao cho người áo đen bên cạnh.

Tỷ Lữ Gia đến, “Cuối tuần này thiếu gia không có cuộc hẹn với cô, cho nên cô nên an tĩnh sống ở vườn lục làm khách”.

“Này, làm cái gì thế sao lại lấy điện thoại của tôi?”. Lữ Duy Duy thấy điện thoại bị cướp, lửa giận lập tức dâng lên.

Bọn họ như vậy mà mời khách sao? Thật là bá đạo? Có khi ở đây đốt lửa, bọn họ có khi là con mèo bệnh sao?

Lâm thúc yên lặng nhìn cô một cái, không nói gì, mà một bên cũng không lên tiếng, mà người áo đen lạnh lùng lên tiếng.

“Lữ tiểu thư, xin cô phối hợp, hai người cô không thể cùng bất kỳ ai liên lạc, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí”.

Ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy, ánh sáng hung ác, khiến người ta rợn cả tóc gáy, nhưng lại để cho Lữ Duy Duy ngoan ngoãn câm miệng vẫn là tại hắn ta.

Thấy đồ màu đen, Lữ Duy Duy sợ bị bịt miệng vì cô lảm nhảm.

Cô cố đè xuống lửa giận trong lòng, sau khi bắt đầu hối hận, hối tiếc ruột có màu xanh lá, tại sao cô lại xui khiến lên chiếc xe này chứ? Nếu không phải tò mò về chuyện của anh, cô cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng này, bị quản chế thế này.

Thật là một câu trả lời, lòng hiếu kỳ của người phụ nữ lại muốn hại chết người sao?

Lữ Duy Duy quan sát hai người áo đen nghiêm túc này, trong lòng vẫn lầu bầu, cô bắt đầu trí tưởng tượng của mình cực kỳ phong phú phát huy rồi.

Nói không chừng, những người này là kẻ thù của Tề Phong, bắt cô tới uy hiếp anh, sau đó những cảnh máu tanh trong phim ảnh bắt đầu có trong đầu cô.

Đang lúc cô nghĩ tới muốn chạy trối như thế nào, xe lái vào một tòa nhà to trong trang viên.