Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 140: Người Phụ Nữ Nói Lời Trái Lòng




Nhìn Hàn Trạch Vũ ôm Lãnh Tiếu Tiếu rời đi, dịu dàng ngọt ngào trên mặt Hàn Thi Dư lúc trước trong nháy mắt biến mất, đổi lại một bộ biểu tình âm u lạnh lẽo.

Là muốn phòng này. Cô giơ lên hai cái rương nặng nề, vô cùng miễn cưỡng đi theo phía sau của bọn họ vào phòng.

Hàn Trạch Vũ một mạch đem Lãnh Tiếu Tiếu ôm lên tầng hai, vào phòng ngủ, Lãnh Tiếu Tiếu ngồi ở trên chiếc giường quen thuộc đó, trong lòng cảm thấy mơ hồ đau đớn. Vị trí này, tối nay có lẽ mình cũng phải nhường lại đi?

Lãnh Tiếu Tiếu nhớ lại thái độ của Thi Dư đối với chính mình, cô cảm thấy rất đau xót. Phụ nữ vì đàn ông, đều muốn làm được mọi việc đều đã quyết sao?

Chẳng lẽ cô ấy không ăn giấm? Trong lòng của cô ấy chắc chắn thoải mái? Cô ấy rõ ràng cũng biết quan hệ giữa mình và Hàn Trạch Vũ, cô ấy tại sao có thể nhịn được?

Mà chính mình cũng tiếp nhận hai người cùng chung một chồng như vậy sao?

Không, người đàn ông này không phải là chồng của cô, anh là chồng người khác, mình chỉ là người tình trong miệng anh mà thôi?

Làm rõ đầu mối, cũng biết rõ vị trí của mình. Lãnh Tiếu Tiếu bi ai ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Trạch Vũ có chút khổ sở mở miệng mà nói, "Nếu như anh không muốn cho tôi ở lại, bắt đầu từ đêm nay, tôi liền ở phòng khách đi?"

Hàn Trạch Vũ nghe được Lãnh Tiếu Tiếu nói, xoay người lại, anh kinh ngạc nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, muốn từ trên mặt của cô nhìn ra những thứ gì, nhưng gương mặt không có biểu hiện gì kia, ngoại trừ hờ hững, cũng chẳng có cái gì cả.

"Tại sao?"

"Tôi là tình hình bí mật không nên dọn ra khỏi chỗ này cho nữ chủ nhân thật sự sao?" Lãnh Tiếu Tiếu hừ lạnh một tiếng.

Trong giọng điệu của cô tất cả đều là chua xót, có nồng nặc ghen tức.

"Em ở đây ghen sao?" Tâm tình Hàn Trạch Vũ đột nhiên trở nên minh bạch.

"Có sao? Chỉ vì anh? Đừng tự nâng cao bản thân, đàn ông giống như bàn chãi đánh răng, người khác đã dùng qua, tôi căn bản khinh thường nhìn lại?" Lãnh Tiếu Tiếu kìm nén lấy một hơi, học giọng nói lúc trước của anh, khinh miệt liếc anh một cái.

"Được, rất tốt? Giống như tôi, rất có nguyên tắc? Chỉ tiếc, trước mắt mà nói, tôi chỉ đối với thân thể em có hứng thú, cho nên, em cũng không thể đi, thân là người tình, em phải theo thỏa mãn lúc tôi cần, bao gồm hiện tại." Anh tà ác nâng lên cằm của cô, trong ánh mắt lỗ mãng tất cả đều là tia lửa tức giận.

Hàn Trạch Vũ bị quật cường của cô giận đến quá mức, anh cố ý muốn dọa cô một chút, bởi vì, anh biết, tối nay, thân thể của cô cũng chịu không được giằng co.

"Không...không được?"

Quả nhiên, Lãnh Tiếu Tiếu đang nghe anh nghe nói xong, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau co lại.

"Sợ sao? Vậy em liền ngoan ngoãn nghe lời, không cần cố gắng chống cự tôi, phải biết, trong ba tháng này, tất cả của em. . . . . ."

"Đủ rồi?" Chữ ba tháng, thật sâu kích động Lãnh Tiếu Tiếu, cô tức giận ngắt lời anh.

"Tôi hiểu, tôi biết rõ, tôi không phải là đồ vật anh mua về sao? Tất cả của tôi đều phải chỉ thuộc về anh sao? Tôi hiểu biết rõ, trong mắt anh tôi chính là một người phụ nữ thấp hèn, tôi liền chỉ xứng làm người khác, nhưng mà, anh cũng không cần phải nhắc nhở tôi không biết bao nhiêu lần, đến chà đạp tự ái của tôi, Hàn Trạch Vũ, kỳ hạn ba tháng, hi vọng anh tuân thủ cam kết."

Lãnh Tiếu Tiếu tuyệt vọng nhìn anh một cái, cầm lấy áo ngủ chạy vào phòng tắm.

Không lâu liền truyền đến âm thanh từng trận bọt nước, nhưng mà, mơ hồ giống như xen lẫn tiếng khóc rất khẽ.

Hàn Trạch Vũ ngơ ngác đứng ở bên giường, xuyên thấu qua sương mù mông lung như thủy tinh kia, giống như thấy được khuôn mặt Lãnh Tiếu Tiếu tuyệt vọng đau lòng.

Tại sao? Tại sao phải như vậy?

Rõ ràng là thật sâu yêu thương, tại sao nói ra lời những câu nói làm đả thương người?

Ghen tỵ thật sự sẽ khiến cho người mất trí, khó trách mọi người nói, hai người càng yêu , càng dễ dàng khiến lẫn nhau đau?

Tối nay, hãy để cho hai bên bình tĩnh một chút đi?

Nghĩ đến đây, Hàn Trạch Vũ thở dài bất đắc dĩ một tiếng, đi ra khỏi phòng.

Lãnh Tiếu Tiếu tắm xong ra ngoài, thấy phòng ngủ trống không, tâm đột nhiên trầm xuống?

Anh hẳn là đi Thi Dư nơi đó đi?

Cô nhìn gian phòng này tràn đầy hơi thở của anh, đau đớn cười.

Coi như ở tại phòng chủ nhân thì thế nào? Mày thủy chung đều không phải là nơi anh muốn dừng lại?

Lãnh Tiếu Tiếu bò lên giường, trong chăn thiếu đi anh, một mảnh lạnh lẽo? Cô đem chăn đắp lên người thật chặt, không cách nào ấm áp sự bi thương trong lòng của cô như cũ?

Cả đêm, ngửi trên chăn mùi vị đặc biệt đàn ông thuộc về anh, cả đêm chưa chợp mắt?

Mà thư trong phòng Hàn Trạch Vũ cũng là trở mình suốt đêm, không cách nào ngủ, ngày mới vừa sáng, anh liền nhìn chằm chằm đôi mắt thâm quầng đi công ty.

————– phân cắt tiết tử thu —————–

Từ trên giường bò dậy, Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy cả người cũng mau tan ra, có thể là nguyên nhân không nghỉ ngơi tốt, cô cảm thấy có chút hoa mắt .

Cô cố nén khó chịu thay xong quần áo đi xuống tầng dưới, khi thấy Thi Dư chuẩn bị một bàn tràn đầy bữa ăn sáng.

"Thi Dư, em dậy sớm như thế?"

Lãnh Tiếu Tiếu có chút xấu hổ gọi cô ấy, nhưng lại không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô ấy, bởi vì, ở trước mặt cô ấy, mình cảm thấy không đúng nổi, giống như là trộm những đồ vật người khác yêu thích.

"Không còn sớm, Trạch Vũ cũng đi công ty, em phải dậy sớm một chút chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh ấy?"

Thi Dư dường như không thèm để ý Lãnh Tiếu Tiếu tồn tại chút nào, vui vẻ cười ngọt ngào như cũ. Có lẽ danh hiệu thân thiết kia, trên mặt kia toát ra vẻ hạnh phúc, thật sâu đau đớn mắt Lãnh Tiếu Tiếu.

Tối hôm qua, bọn họ hẳn là ân ái một đêm đi? Người phụ nữ hạnh phúc hiện lên được người đàn ông cưng chiều?

Thấy Thi Dư một bộ dáng mẹ hiền vợ đảm, Lãnh Tiếu Tiếu càng thêm mặc cảm, cô đứng ở trong phòng này, cảm thấy mình giống như là tên ăn mày, làm bộ đáng thương cầu xin người khác có thể phân cho chính mình một chút tình yêu, nghĩ đến đây, cô khó chịu giống như cả người có kim châm.

"A, như vậy à? Tôi có chút chuyện, tôi đi ra ngoài trước?" Lãnh Tiếu Tiếu tìm cớ, cũng như chạy trốn rời khỏi nhà.

Hàn Thi Dư nhìn bóng lưng Lãnh Tiếu Tiếu, lộ ra một nụ cười lạnh?

Cô buông thứ gì đó trên tay, đi theo thật sát?