Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 146: Anh Trạch Vũ, Em Yêu Anh




Dọc theo đường đi, Hàn Trạch Vũ luôn có một loại cảm giác hoảng hốt, loại cảm giác đó giống như là thất lạc một đồ vật rất quý trọng, hơn nữa bản thân mình lại không nghĩ ra đó là gì.

Phải chăng là Lãnh Tiếu Tiếu? Mất đi cô ấy sao?

Trong đầu của Hàn Trạch Vũ đột nhiên thoáng qua một cái ý nghĩ, mà ý nghĩ này xuất hiện, làm trong lòng của anh càng rối loạn, anh vội vã lấy điện thoại di động ra, bấm một chuỗi số.

Nghe tiếng nhắc nhở điện thoại đã tắt máy, trong đầu của Hàn Trạch Vũ hoàn toàn trống rỗng.

Một dự cảm xấu xâm nhập.

Người phụ nữ đáng chết này?

Hàn Trạch Vũ mạnh mẽ nhấn cần ga một cái, tăng tốc xe giống như một đuôi cá, lưu loát xuyên qua dòng xe cộ, như một trận gió gào thét mà đi qua, cực kỳ nguy hiểm, chọc cho tài xế xe khác rối rít dừng ngay xe lại, đưa đầu ra ngoài tức giận mắng.

Hàn Thi Dư dọn dẹp phòng xong, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn căn phòng trống không, về sau chỉ thuộc về Trạch Vũ cùng mình, trong lòng của cô bắt đầu nhộn nhạo có một cảm giác hạnh phúc?

Đột nhiên, tiếng thắng xe khẩn cấp vang lên, Thi Dư vội vàng đứng lên. Cô nghe thấy tiếng đóng cửa xe rất nặng nề, lực độ này hình như ẩn chứa lửa giận rất lớn.

Hít một hơi thật sâu, lấy ra chiêu bài nụ cười, đi tới cửa chính nghênh đón anh.

" Lãnh Tiếu Tiếu?" Hàn Trạch Vũ vừa vào cửa liền vội vã rống lớn .

Trong giọng nói hơi run rẩy, có chút mong đợi, anh mong đợi có thể nghe được tiếng nói của cô đáp lại, xóa đi cái suy đoán kia của anh.

Trong giọng nói của anh còn có một chút sợ hãi, anh sợ dự cảm lần này là có thật, anh sợ sự quật cường của cô sẽ khiến cô biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Nhưng là, trong phòng, trừ tiếng gầm giận dữ của anh ra, trừ vẻ mặt bi thương của Hàn Thi Dư, trong cái phòng này hình như đã sớm mất đi dấu vết của cô.

Nhìn anh vào cửa câu đầu tiên là kêu tên Lãnh Tiếu Tiếu, nụ cười trên mặt của Hàn Thi Dư trong nháy mắt cứng lại. T7sh.

" Lãnh Tiếu Tiếu đâu rồi? Cô ấy đi đâu rồi?" Hàn Trạch Vũ ôm đồm nắm lấy cánh tay của Hàn Thi Dư, đáy mắt hiện ra tia lửa tức giận.

" Trạch Vũ, anh buông em ra, đau?" tay của Hàn Trạch Vũ giống như cái kềm, giữ chặt bả vai của cô, đau đến run rẩy.

Hàn Trạch Vũ thấy trong mắt của Thi Dư chứa đầy nước mắt, anh hơi thả tay ra, một đôi mắt bàng hoàng nhìn chung quanh, anh vẫn chưa từ bỏ hi vọng có thể thấy một chút dấu vết của cô.

" Trạch Vũ, đừng tìm nữa, chị ấy đi rồi, căn bản chị ấy không yêu anh, tại sao anh phải ép buộc?" từ trong đáy mắt của anh Hàn Thi Dư thấy được sự thâm tình, cố gắng áp chế tâm tình, cảm giác đố kị muốn nổi điên.

Cô ấy không thương anh? Cô ấy đi rồi? Cô ấy không thương anh? Cô ấy đi rồi?

" Im miệng, em thì biết cái gì? Cô ấy là của anh, không có sự đồng ý của anh, cô ấy không thể bỏ đi được." Hàn Trạch Vũ bị lời nói của Thi Dư đả kích, anh giống như con sư tử đang giận dữ, gầm thét lên với Thi Dư.

Cô ấy đi rồi? Cô ây đi thật rồi sao? Cô ấy đi đâu? Chẳng lẽ lại đi tìm tên đàn ông kia rồi sao?

Lần này mình còn có thể tìm cô về sao?

Trong lòng của Hàn Trạch Vũ hỗn loạn, anh không để ý Hàn Thi Dư, nhanh chóng xông lên lầu hai.

Trong phòng ngủ, mọi vật đều dọn dẹp thật chỉnh tề, thứ thuộc về cô cũng đã mất đi dấu vết. Tựa như cô ấy chưa bao giờ xuất hiện ở đây?

Cô ấy đã sớm quyết định muốn rời khỏi rồi? Cho nên, mới có thể ung dung biến mất ở trong tầm mắt của mình?

Tại sao?

Lãnh Tiếu Tiếu, tại sao?

Vì cái gì? anh luôn nghĩ muốn nhìn thẳng vào tình cảm của mình, thì lúc này em lại chọn rời đi? Vì cái gì ở thời điểm anh nghĩ muốn giao phó lòng mình cho em, em lại lựa chọn phản bội anh???

"A. . . . . . ?"

Nghĩ đến việc cô muốn quyết tâm rời khỏi mình, Hàn Trạch Vũ không áp chế nổi lửa giận trong lòng, hét lên điên cuồng.

Anh giống như phát điên, đem chiếc đèn cạnh giường cầm lên đập lên tường, đập vào chiếc gương trên bàn trang điểm.

Trên đất đấy những mảnh kiếng bể, y như vết thương trong lòng anh.

Cái bàn trang điểm này được chuyển vào trước một ngày khi Tiểu Tiếu chuyển vào ở.

Người nào nghĩ tới, một người đàn ông lạnh lùng, cẩu thả lại có thể cận thận tỉ mị như vậy ?

Chỉ tiếc, người phụ nữ kia không có một xí cảm kích nào.

Cảm giác thất bại mãnh liệt làm cho anh phát điên lên, làm cho phòng ngủ bị ném vỡ bừa bộn lung tung.

Nghe được động tĩnh, Hàn Thi Dư vội vàng từ lầu dưới chạy tới, cô nhìn thấy Trạch Vũ nổi điên, đau lòng đến không cách nào hô hấp.

Cô vọt vào, ôm chặt lấy hông của anh, lớn tiếng mà gào thét: " Vì một người phụ nữ không thương anh, khổ sở như vậy đáng giá không?"

" Ai nói anh khổ sở?Em câm miệng cho anh? Cô ấy đi tại sao em lại không nói cho anh biết? Em biết có đúng không? Em cũng muốn phản bội anh, phải không?" Hàn Trạch Vũ liều mạng lắc lắc Hàn Thi Dư, tức giận làm cho anh có hơi mất trí.

" Không, Trạch Vũ, em không có phản bội anh, em không có, bởi vì em yêu anh?" Bị lay động có chút choáng váng đầu óc, Hàn Thi Dư yếu ớt nói.

Mặc dù âm thanh của cô rất nhỏ, tuy nhiên nó đủ để cho Hàn Trạch Vũ nghe được.

Em yêu anh?

Em gái của anh lại nói yêu anh?

Hàn Trạch Vũ giống như là bị điện giật, ngơ ngác ngây ngẩn cả người. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước mắt của Hàn Thi Dư, mê muội rồi?

Hàn Thi Dư thấy Hàn Trạch Vũ phản ứng như vậy, lập tức nhào vào trong ngực của anh.

" Anh Trạch Vũ, em yêu anh, em thật sự yêu anh? Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh rồi, cho dù có biết rõ anh là anh của em, em vẫn không khống chế được yêu anh. Anh biết nỗi khổ sở của em sao?Anh rốt cuộc có hiểu hay không? Gặp anh ở chung một chỗ với Lãnh Tiếu Tiếu, lòng em đau đến sắp chết rồi.Cô ta đi, nhưng em sẽ không bỏ anh đi, vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi anh? Trạch Vũ, anh không cần phải trở nên như vậy? Như vậy làm cho em thật sự sợ hãi, Trạch Vũ?"

Hàn Thi Dư đau lòng khóc lên, nỗi buồn được áp chế trong lòng nhiều năm như vậy rất khổ sở, bây giờ đã có thể phun ra hết rồi.