Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 149: Thật Sự Giống Như Hôn Mê (1)




Lãnh Tiếu Tiếu mở cửa, liền thấy một bó hoa hồng kiều diễm. Cô có chút kinh ngạc nhìn một chút chủ nhân của bó hoa Giang Lâm, vẻ mặt anh cười ấm áp nhìn cô.

"Tiếu Tiếu, tặng cho em? Thích không?"

"Ừ, thích, đang êm đẹp tại sao phải tặng hoa cho em đây?" Lãnh Tiếu Tiếu một tay nhận lấy hoa, có chút không tự nhiên hỏi.

"Giống như tặng hoa cũng không cần lý do sao? Lúc anh đi ngang qua tiệm bán hoa đột nhiên nhìn thấy, nghĩ đến có lẽ em sẽ thích liền mua." Giang Lâm cố ý bỏ qua vẻ mất tự nhiên này của Lãnh Tiếu Tiếu, nụ cười trong sáng vô hại lần nữa nâng lên.

"A, vậy cám ơn anh Giang đại ca, mau vào nhà đi." Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt thản nhiên này của Giang Lâm, cảm thấy mình hình như có chút tích cực rồi, cô có chút ý nghĩ không tốt nói tiếng cám ơn.

Giang Lâm đi theo sau lưng Lãnh Tiếu Tiếu vào phòng, anh nhìn căn phòng nhỏ sạch sẽ sắp xếp chỉnh tề, có loại cảm giác rực rỡ hẳn lên.

"Giang đại ca, mời ngồi, lần này thật sự rất muốn cảm ơn anh, nếu không em thật sự không biết ở đâu có thể thuê được căn phòng tiện nghi như thế này." Lãnh Tiếu Tiếu rót cho anh ly trà, ngồi xuống đối diện với anh.

"Đừng có khách khí như vậy, đây chẳng qua là tiện tay một cái. Đúng rồi, nếu về đến đây rồi, tại sao em không trở về viện Phúc Lợi?"

Giang Lâm có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, đáy mắt cô có nhàn nhạt ưu thương, nếu như mình không đoán sai, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, mà cô không muốn để cho những người khác tìm được cô.

"Em vẫn là cảm thấy ở bên ngoài yêu cầu dễ dàng một chút, đúng rồi, Giang đại ca, có thể thay em giữ bí mật này hay không, không cần nói cho bất luận kẻ nào biết em ở nơi này, được không?"

Lãnh Tiếu Tiếu cũng không xác định Trạch Vũ có thể tìm cô hay không, nhưng mà, cô hi vọng trong thời gian này, mình có thể yên tĩnh một người nán trong một đoạn thời gian, bởi vì cô cần chỉnh sửa thật tốt trái tim hỗn loạn của chính.

"Tiếu Tiếu, xảy ra chuyện gì?"

Lãnh Tiếu Tiếu nói xác nhận suy nghĩ của Giang Lâm, cô chính là đang trốn tránh, là bởi vì người đàn ông kia sao? Trong đầu Giang Lâm hiện lên người đàn ông lạnh lùng ngạo mạn kia.

"Không có gì, chỉ là muốn một mình yên tĩnh một thời gian thôi, không bị người khác quấy rầy. Giang đại ca, hiện tại có chuyện gì không? Cùng em đi nhìn mẹ Tần đi?" Lãnh Tiếu Tiếu cười nhạt một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ chuyển đề tài.

Giang Lâm cũng nhìn thấu ý định của Lãnh Tiếu Tiếu, không tiếp tục hỏi chuyện này nữa, anh uống một hớp trà vui vẻ gật đầu một cái, "Được, hôm nay anh nghỉ phép, vừa đúng lúc không có việc gì, anh cùng đi với em?"

"Có thật không? Vậy chúng ta đi đi?"

Lãnh Tiếu Tiếu yên tâm đứng lên, cầm lấy cô chiếc túi xách nhỏ màu đỏ đi theo Giang Lâm Nhất đi đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, trong không khí yên tĩnh chỉ nghe đến âm thanh dụng cụ tích tích, Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Tần Tuệ an hòa yên tĩnh trên giường, nước mắt bắt đầu đảo quanh ở trong hốc mắt.

"Mẹ Tần, trong đoạn thời gian này con cũng không tới thăm mẹ, nhớ con không? Con đã trở về, về sau, con sẽ thường xuyên đến gặp mẹ, mẹ nhất định phải tỉnh lại sớm một chút." Lãnh Tiếu Tiếu ngồi ở mép giường cô thấp giọng nói, cố nén nước mắt đỏ bừng trong hốc mắt.

Trong trí nhớ ngoại trừ nhớ mẹ, cũng chỉ có Tần Tuệ đối với cô tốt nhất, những ngày ở viện mồ côi đó, bà giống như mẹ của mình không có vì cái gì chăm sóc tỉ mỉ ình, chính mình phát hiện còn chưa kịp báo đáp bà, bà lại. . . . . .

"Tiếu Tiếu, em đừng quá khổ sở, em xem Tần viện trưởng khí sắc rất tốt, anh tin tưởng, rất nhanh bà ấy sẽ tỉnh lại ." Giang Lâm thấy bộ dáng Lãnh Tiếu Tiếu đau lòng, có chút đau lòng, anh vỗ nhẹ bả vai của cô, an ủi cô.

"Có thật không? Giang đại ca, em cũng vậy cảm thấy mẹ Tần giống như khôi phục được không tệ, anh nói cũng lâu như vậy, tại sao mẹ Tần vẫn chưa tỉnh lại? Anh cùng em đi hỏi bác sĩ một chút được không?"

Lãnh Tiếu Tiếu nhìn bộ dáng Tần Tuệ giống như là người bình thường ngủ thiếp đi một dạng, nhưng tại sao chính là vẫn chưa tỉnh lại đây? Cô rất muốn tìm bác sĩ hỏi rõ ràng một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Tốt lắm? Chỉ là, bất kể là nguyên nhân gì, tin tưởng một ngày nào đó bà ấy sẽ tỉnh lại được, em đừng quá lo lắng được không?"

Lãnh Tiếu Tiếu gật đầu một cái, đi theo Giang Lâm Nhất đi tới phòng làm việc của bác sĩ Trần chủ trị.

Ông nhìn thấy Lãnh Tiếu Tiếu xuất hiện, bác sĩ Trần giống như có chút kinh ngạc, đáy mắt anh thoáng qua một vẻ khác thường.

"Bác sĩ Trần, Xin chào, tôi muốn hỏi một chút Tần Tuệ ở phòng 13 tại sao cho đến bây giờ vẫn không tỉnh lại đây? Bà ấy rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Ngài có thể nói cho tôi biết một chút không?" Lãnh Tiếu Tiếu hết sức không hiểu hỏi, trong lời nói đều là lo lắng.

"Là như vậy, bệnh nhân thần kinh não nhưng bởi vì thiếu dưỡng khí trong thời gian quá dài, bị tổn thương nhất định, cho nên hiện tại có lẽ vẫn không cách nào khôi phục ý thức, thân thể của bà ấy sức lực đều là bình thường, hoặc là các người nói với bà ấy nhiều một chút có thể là chuyện kích thích bà ấy, xem có thể khôi phục được nhanh một chút hay không."

"Bác sĩ Trần, bà ấy có thể vĩnh viễn cũng vẫn không tỉnh lại hay không?" Nghe lời của bác sĩ, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu hết sức sợ hãi, cô sợ mẹ Tần vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại cứ như vậy.

"Chắc chắn sẽ không?" Bác sĩ Trần vẻ mặt chắc chắn, nhanh chóng đáp trả lời Lãnh Tiếu Tiếu hỏi.

Ông ta trả lời khẳng định không thêm suy tư khiến cho trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu dấy lên một chút hi vọng, lại đồng thời cũng cảm thấy một chút nghi ngờ, nghe giọng điệu bác sĩ Trần, ông ta hình như 100% có nắm chắc mẹ Tần sẽ tỉnh lại, ông ta tại sao chắc chắn như vậy?

Sau khi bác sĩ Trần đang nhanh chóng trả lời vấn đề của Lãnh Tiếu Tiếu xong, đột nhiên cũng nói ra đến từ mấy có chút vô cùng tuyệt đối, ông vội vã giải thích tiếp, "Thân thể của bà ấy đã khôi phục rồi, chỉ là tiềm thức bà ấy giống như đang trốn tránh những thứ gì, cho nên bà ấy không muốn tỉnh lại, các người quan tâm bà ấy như vậy, tôi tin tưởng, nhất định bà ấy có thể cảm nhận được, cho nên, tôi khẳng định bà ấy nhất định sẽ tỉnh lại."

Lãnh Tiếu Tiếu nghe được giải thích của bác sĩ Trần, thoáng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng dấy lên hi vọng, đối với nghi ngờ mới vừa rồi trong nháy mắt lóe lên này cũng đã sớm tiêu tán mất tích rồi.

"Cám ơn ông, bác sĩ Trần, sau này, mỗi ngày tôi sẽ sang đây gặp bà ấy, nói chuyện kích thích bà ấy, hi vọng bà ấy có thể sớm ngày tỉnh lại." Lãnh Tiếu Tiếu nói nghiêm túc, trên mặt tràn đầy chờ mong.

Bác sĩ Trần nhìn bóng lưng Lãnh Tiếu Tiếu rời đi, vẻ mặt trở nên rất phức tạp, ông do dự một hội, cầm điện thoại gọi đến một mã số.

—————————–