Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 162: Bứt Dây Động Rừng




Lãnh Tiếu Tiếu vẫn nhớ kỹ vết thương của anh, nhưng cô còn chưa có cơ hội hỏi thăm, anh liền rời đi. Vừa nói hay là đón mình đi bệnh viện nha? Làm sao lại đi trước vậy?

“Lãnh Tiếu Tiếu, em thật không bỏ anh ta được sao?”

Thấy Lãnh Tiếu Tiếu khẩn trương vì Giang Lâm, Hàn Trạch Vũ hết sức khó chịu, đặc biệt người phụ nữ này vì người đàn ông kia mà điên cuồng hét lên với anh. Chưa từng thấy cô khẩn trương như vậy với anh đấy.

“Hàn Trạch Vũ, anh đừng cố tình gây sự được không? Em chỉ muốn hỏi thăm anh ấy một chút thôi. Anh làm gì mà để ý như thế chứ? Chưa từng thấy sao hả cái người đàn ông keo kiệt này”. Đối mặt Hàn Trạch Vũ không vui, Lãnh Tiếu Tiếu không cam chịu yếu thế liền liếc anh một cái.

“Anh cố tình gây sự sao? Anh nhỏ mọn? anh nên như thế nào mới gọi là rộng lượng đây? Xem các người ôm ấp nhau sao?”

“Em cùng Giang đại ca mới như thế mà anh đã không chịu nổi. Tự em đi bệnh viện mà tốt rồi”.

“Này, Lãnh Tiếu Tiếu, em đứng lại đó cho anh!”

Hàn Trạch Vũ ghen lung tung khiến Lãnh Tiếu Tiếu rất tức giận, Giang đại ca vì cứu cô nên mới bị thương, anh cư nhiên đuổi Giang đại ca đi, Lãnh Tiếu Tiếu không để ý anh tức giận, thẳng tới ven đường đi tới.

Một chiếc taxi vừa lúc dừng ở trước mặt cô.

Lãnh Tiếu Tiếu nhanh chóng lên xe, trong nháy mắt bay đi.

Lãnh Tiếu Tiếu lên xe trong nháy mắt, Hàn Trạch Vũ đứng xa xa nhìn người tài xế kia lộ ra nụ cười tà ác, trong lòng anh lo sợ, cảm giác xấu dâng lên.

Anh vội vã trở lên xe, khởi động xe đuổi theo.

Khi anh rời theo hướng chiếc taxi đi, nhìn lại đã sớm không thấy tung tích của chiếc xe taxi đâu.

Hàn Trạch Vũ khẩn trương gọi điện thoại của Lãnh Tiếu Tiếu, vang lên thật lâu cũng không có người nghe. Cảm giác có chuyện không hay, Hàn Trạch Vũ nhanh chóng hướng đồn cảnh sát đi tới.

“Anh nói cái gì? Anh xác định cô ấy không đi bệnh viện sao?”. Giang Lâm Nhất nghe Lãnh Tiếu Tiếu mất tích, lo âu và trong nháy mắt khẩn trương hiện lên trên mặt.

“Đúng, trước khi tới đi tôi đã đi tới bệnh viện, cô ấy chưa đến, không có lý do gì tôi đều đến, cô ấy còn chưa tới. Hơn nữa người tài xế kia tuyệt đối có vấn đề”. Hàn Trạch Vũ có chút ảo não nói qua.

Anh cư nhiên trơ mắt nhìn người biến mất, nếu không phải mình cùng cô ấy cãi nhau, cô cũng sẽ không giận dỗi rời đi, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.

“Tại sao cô ấy tự mình rời đi? Anh không có đưa cô ấy đi bệnh viện sao?”. Giang Lâm Nhất kéo lên cổ áo của Hàn Trạch Vũ, giận đến mức muốn đánh anh.

“Anh buông ra, bây giờ không phải lúc để nói về vấn đề này, nếu như cảnh sát các anh không có năng lực xử lý, tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này”. Hàn Trạch Vũ hất tay Giang Lâm ra, lãnh ngạo nói qua.

Nếu như không phải là sợ làm trễ việc cứu người, anh căn bản sẽ không tìm đến Giang Lâm, bởi vì người của anh ta tới đây ít nhất cũng 2 người, mặc dù anh hoàn toàn có năng lực tự mình xử lý chuyện này, nhưng, không nhất thiết phải thế, anh không thích dùng phương thức này để giải quyết vấn đề.

“Hàn Trạch Vũ, nếu như Tiếu Tiếu xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho anh”.

“Tiếu Tiếu là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không cho cô ấy gặp chuyện không may”.

Hàn Trạch Vũ không muốn ở chỗ này mà tranh cãi với anh ta, anh không nhịn được nhìn Giang Lâm Nhất, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại, anh xác định người của anh đến đây trước, Tiếu Tiếu sẽ không bị thương tổn sao? Anh thấy xe taxi Hào Bài sao? Màu của xe là gì? Hướng về phía kia rời đi sao?”

Giang Lâm Nhất gọi lại Hàn Trạch Vũ, mặc dù anh rất giận anh ta không có bảo vệ tốt Lãnh Tiếu Tiếu, nhưng bây giờ quan trọng nhất là cứu được Tiếu Tiếu, mà không phải truy cứu vấn đề ai đúng ai sai.

“Mã số không thấy rõ, là xe taxi màu xanh nước biển, hướng về phía bắc, chẳng qua tôi không biết anh ta có rẽ phải không, chờ tới lúc tôi đuổi theo, cũng không thấy tung tích nữa”.

Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của Giang Lâm cũng hiểu ra, bây giờ quan trọng là cứu Lãnh Tiếu Tiếu. Anh để xuống thái độ thù địch với Giang Lâm, cố gắng phối hợp với anh ta.

Giang Lâm nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ, nhanh chóng liên lạc với ngành giao thông.

Trong thời điểm này, việc duy nhất hai người bọn họ có thể làm là chờ đợi.

Giang Lâm đi tới đi lui trong phòng, trên mặt của anh rõ ràng vẻ lo âu. Mà Hàn Trạch Vũ còn lại là ngồi yên lặng, trong đầu không ngừng tuôn ra hình ống kính, mỗi màn khiến lòng anh kinh sợ, anh quả thật bị lo lắng với sợ hãi làm cho điên rồi.

Nửa giờ gian nan đã qua, rốt cuộc truyền đến một tin tức, một chiếc xe màu thủy lam hướng phía bắc ngoại ô đi tới.

Sao sẽ biết. “Chúng ta nhanh lên đường một chút”. Hàn Trạch Vũ vừa nghe được phương hướng của Lãnh Tiếu Tiếu, lập tức kích động.

“Đừng vội, chúng ta tra được biển sổ xe của chiếc kia, đang liên lạc với công ty quản lý chiếc taxi kia lấy định vị, chúng ta phải tìm được vị trí chính xác của anh ta”.

Không thể không nói, Giang Lâm quả thật có khả năng làm cảnh sát, mặc dù nội tâm của anh cũng gấp gáp như vậy, nhưng đầu óc của anh vẫn duy trì tỉnh táo như cũ.

Hàn Trạch Vũ có chút kính nể liếc mắt nhìn Giang Lâm, tán đồng gật đầu một cái.

Trong bệnh viện, Tần Tuệ đợi lâu cũng không thấy Lãnh Tiếu Tiếu, có chút bối rối.

“Tuệ Tuệ, đừng có gấp, Tiếu Tiếu đứa nhỏ này có thể có chút việc nên bị trễ, chúng ta đang chờ, trước anh cùng em đi ra ngoài nắng được không?”. Lý Sâm một tay cầm áo khoác, vừa đỡ lấy Tần Tuệ dậy, thân trọng che chở, giống như đang cầm bảo bối quan trọng.

Tần Tuệ hạnh phúc dựa vào ông, hai người đi ra vườn hoa nhỏ có ánh nắng tươi sáng bên ngoài.

Ở nơi xa, Hàn Thi Dư nhìn bóng dáng một nam một nữ trong vườn hoa, đáy mắt toát ra một tia phức tạp.

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên.

Hàn Thi Dư liếc mắt nhìn lên mã số trên điện thoại di động, không nhịn được trả lời.

Không biết đối phương nói cái gì, chỉ thấy sắc mặt Hàn Thi Dư chợt biến sắc, cô cắn răng nghiến lợi hướng về phía điện thoại rống lên.

“Các người ngu xuẩn này, đây không phải là gây phiền toái cho tôi sao? Ai cho các anh hành động bây giờ hả?”