Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 173: Người Đàn Ông Khác Đã Chạm Qua Anh Cũng Muốn Sao




Hàn Trạch Vũ nghe được chuyện cười của Tiếu Tiếu, nhịn không được muốn cười thật to.

Cô gái này thật đúng là không phải ngu ngốc bình thường, anh sao có thể nằm như vậy trong năm giờ liền? Nếu như thực sự như vậy mạch máu chắc bị liệt mà chết mất?

Nhưng mà nếu cô gái nhỏ này cảm thấy tội lỗi, thì sao anh lại không lợi dụng cho tốt một chút chứ? Trong bốn, năm tiếng mà được ôm một thân thể mượt mà như vậy, thì nhẫn nại cũng đúng là chuyện rất khó chịu à nha?

"Đương nhiên rồi, cũng không biết nghẹn có bị hỏng không nữa, còn có thể dùng được hay không, để cho anh thử một chút ?" Hàn Trạch Vũ lưu manh nói, ánh mắt không có ý tốt dừng ở trước ngực của cô làm bừa .

"Nhưng. . . . . . Trạch Vũ, em. . . . . ." Lãnh Tiếu Tiếu muốn nói lại thôi, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Không phải là cô không muốn cho anh, chỉ là thật sự cô không cách nào dùng thân thể này đáp ứng nhu cầu của anh.

Một phút trước Hàn Trạch Vũ bị lửa nóng dục vọng thiêu đốt, thì lát sau lại bị những giọt nước mắt như hạt tiêu rơi xuống của cô khiến anh luống cuống ôm chặt Tiếu Tiếu, nước mắt nóng bỏng từng giọt rơi vào trên cánh tay anh, dường như muốn đả thương anh.

"Đang tốt tại sao lại khóc? Tiếu Tiếu, đừng khóc, em khóc làm anh rất đau lòng."

"Trạch Vũ, hiện tại thân thể bị tàn phá này của em còn đáng giá đối với anh như vậy sao? Tại sao anh laị đối xử tốt với em như vậy, làm cho em không bỏ được anh mà đi."

Lãnh Tiếu Tiếu vùi người vào trong ngực anh, nói ra sự đau khổ trong lòng mình, cô nhỏ giọng thì thầm, nếu như không cẩn thận nghe căn bản sẽ nghe không rõ cô ấy đang nói cái gì.

Mà cả trái tim của Hàn Trạch Vũ đều đặt trên người cô lúc này lại chỉ nghe được một câu nói phía sau của cô.

"Rời khỏi anh? Tại sao muốn rời khỏi anh?Tiếu Tiếu, tại sao?" Hàn Trạch Vũ khẩn trương nâng mặt của cô lên, buộc cô phải nhìn mình, trong giọng nói chứa đựng sự tức giận nồng nặc cùng sự khó hiểu.

Anh nghĩ là bọn họ đã phải trải qua rất nhiều vật cản, cho nên bây giờ rốt cuộc cũng có thể ở cùng nhau, nhưng không nghĩ tới cô lại nói muốn rời khỏi anh?

Tại sao?

"Anh đã có vợ sắp cưới, mà bây giờ em. . . . . . Không có cách nào ở lại bên cạnh anh được nữa?" Lãnh Tiếu Tiếu hết sức đau lòng nói.

Nếu như lúc trước mình còn ôm lấy hy vọng xa vời đối với anh, thì hiện tại dù chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi kia cũng đều đã tan vỡ.

"Đây là một cái cớ dở ẹt? Tại sao không có cách nào? Em nghĩ đi đâu vậy? Anh đã nói đính hôn chỉ là hình thức mà thôi, tại sao em vẫn không hiểu rõ?"

Cái ý nghĩ muốn rời khỏi anh của Tiếu Tiếu, làm trong đầu của Hàn trạch Vũ trở nên rối loạn, anh đã cố gắng chịu đựng lửa dục không có nơi để buông thả rồi, mà bây giờ lại muốn anh đối mặt với cái vấn đề này, trong lòng Hàn Trạch Vũ phiền loạn giống như là có một đoàn kiến lửa thiêu đốt, anh không nhịn được nữa hét to lên với Tiếu Tiếu.

"Em không hiểu rõ? Không hiểu?"

Lãnh Tiếu Tiếu cũng giống như bị ép điên rồi, đối mặt với sự tức giận của Hàn Trạch Vũ cô cũng bộc phát rống to lại với Hàn Trạch Vũ.

"Tại sao em lại không hiểu? Là do anh nói chưa rõ ràng, hay là mức độ biểu đạt không đủ đầy đủ?" Lãnh Tiếu Tiếu, em đừng mong chạy trốn, anh muốn em, hiện tại rất muốn em, cả đời này đều muốn em, không, đời sau em cũng là của anh?"

Hàn Trạch Vũ bộc phát như sấm lại la to lên với Tiếu Tiếu, một phát lật người đè lên cô, mang theo tức giận hôn xuống đỉnh núi trước ngực của cô.

Anh ấy muốn mình?

Hiện tại?

Cả đời?

Thậm chí đời sau, anh ấy đều muốn mình?

Muốn thân thể bị tàn phá này? Muốn cái thân thể bị người đàn ông khác chạm qua này sao?

Cảm động, đau lòng, vô dụng, tuyệt vọng, các loại tư vị tràn đầy trong lòng, Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở đến không thể hô hấp?

Tại sao hạnh phúc thuộc về mình luôn luôn đến trễ như vậy?

Tại sao lời tỏ tình này lại đến vào lúc mình không thể chịu đựng được nữa?

Trạch Vũ, tại sao anh không nói sớm? Bây giờ anh nói thì cũng đã quá muộn?

Đối mặt với sự tức giận mang theo nhiệt tình của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu chỉ yên lặng thừa nhận, từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu như chuỗi trân châu đứt tuôn rơi....

Cô nằm ở trên giường, không nhúc nhích, yên lặng đến dị thường?

Cảm nhận lửa nóng của Hàn Trạch Vũ, thân thể của cô đột nhiên run lên?

"Trạch Vũ, anh thật sự muốn em sao?" Giọng nói sâu kín lành lạnh của cô truyền đến.

Việc chính sự đang ở đỉnh sóng mà Hàn Trạch Vũ đang làm bỗng chốc dừng lại, anh nâng đôi mắt chưa thỏa mãn tình dục lên nhìn cô, âm thanh khàn khàn từ cái miệng khêu gợi tràn ra. T7sh.

"Anh muốn em thì sao?" Nói xong, thân thể của anh chuẩn bắt đầu lại động tác.

"Thân thể này bị người khác chạm qua rồi, anh cũng muốn sao?" âm thanh nghẹn ngào của Tiếu Tiếu lần nữa truyền đến.

Lần này, Hàn Trạch Vũ ngây ngẩn cả người?

Cô ấy náo loạn nửa ngày thì ra là vì vậy?

Hàn Trạch Vũ chợt bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, bên môi nở một nụ cười sáng tỏ.

"Nếu như mà anh nói là muốn?"

Hàn Trạch Vũ bình tĩnh nói xong, sau đó rõ ràng anh cảm thấy cơ thể cô hơi cứng đờ, trong con ngươi thoáng qua một tia ánh sáng, nhưng trong nháy mắt lại ảm đạm xuống.

"Không, em không thể tiếp nhận nổi? Trạch Vũ, thả em đi đi, thật sự em không có cách nào đối mặt với anh nữa, cũng không có cách nào đối mặt với chính mình.Em tình nguyện chết đi trong khoảnh khắc dơ bẩn đó? Em không thể chịu nổi, không chịu nổi, không chịu nổi? Tại sao? Ông trời tại sao muốn đối với em như vậy?"

Toàn bộ khổ sở cùng uất ức trong lòng được Lãnh Tiếu Tiếu nói ra ngoài, dường như cô khóc muốn hỏng luôn, giọng nói kia nghe cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được cõi lonhf tan nát của cô ấy.

Lòng Hàn Trạch Vũ lòng đau giống như bị đao cắt rất khó chịu, anh cực kỳ hối hận, một cô gái như vậy tại sao lại muốn đối mặt với cái chết?

Sớm biết cô để ý đến cái này như vậy, lúc nãy mình nên đem sự thật nói cho cô ấy biết, quả thật anh rất muốn quất vào miệng mình một cái.

"Tiếu Tiếu, không có xảy ra chuyện gì cả, ngày đó chuyện gì cũng không có xảy ra, em có nghe thấy hay không?"

"Không, anh lừa em? Em nhớ rõ ràng. . . . . ." Lãnh Tiếu Tiếu khóc đến nhức đầu không có cách nào nói tiếp.