Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 180: Yêu Thương Lẫn Nhau, Tổn Thương Lẫn Nhau




“Hả? Con trai của Tề Chính Bang sao? Trụ sở chính của Thiên Tề không phải ở Mỹ sao?”. Hàn Trạch Vũ nghe vậy thấy không ngờ.

“Đúng vậy a, cơ hội như vậy không phải ai cũng có được, có lẽ lựa chọn của cô ấy đúng”. Lục Tề Phong tự giễu nói qua.

Trời mới biết, trong lòng anh đố kị muốn chết, tự ti vô cùng.

“Tề Phong, cậu thật xác định cậu đã bị thua vì tiền sao? Hay là còn có chuyện cậu chưa biết?”. Hàn Trạch Vũ nhắc nhở, anh không hy vọng anh em tốt của mình lại bỏ qua tình yêu của mình.

Cả đời người, có thể gặp được một người yêu thương thật lòng không phải việc dễ dàng, lòng gần nhau lại càng khó hơn. Là như vậy đấy.

Cho nên, điều chúng ta có thể làm, trừ quý trọng ra, còn đâu là tin tưởng đây?

“Không nói việc này, xem chừng bảo bối của cậu, có khi bây giờ, cô ấy đang theo người tình cũ của cô ấy…..”

“Không thể nào, không cho cậu nói vậy về Tiếu Tiếu, cô ấy không giống như vậy”. Hàn Trạch Vũ tức giận cắt đứt lời nói của Lục Tề Phong, “Đưa số điện thoại của Lữ Duy Duy cho tôi”.

Hàn Trạch Vũ không có quên mục đích lúc trước Lục Tề Phong gọi điện thoại.

“Chậc chậc. Nhìn bộ dạng cậu kìa, thật ra thì trong lòng cậu cũng sợ hãi không phải sao?”. Lục Tề Phong cười nhạo hừ nhẹ.

“Ít lôi thôi dài dòng đi, rốt cuộc có cho hay không?”

“Tự cậu tìm đi”. Lục Tề Phong ném điện thoại qua, nhắm hai mắt lại.

Bởi vì say, cũng vì anh không muốn chứng kiến nghe cô nói sự thật, như vậy anh sẽ rất khổ sở, không bỏ được.

Thật ra thì, anh rất muốn cầu xin cô đừng đi, cầu xin cô ở lại bên cạnh mình, nói cho cô biết mình không thể không có cô, nhưng anh cao ngạo từ đầu tới cuối không có dũng khí để làm.

Hàn Trạch Vũ tìm thấy số của Lữ Duy Duy, đưa điện thoại ở trên ghế salon, nhìn Lục Tề Phong chán chường thở dài một tiếng.

“Tề Phong, nếu như vậy, thì để xuống, việc gì phải hành hạ mình như thế?”

Thấy anh ta không để ý tới mình, Hàn Trạch Vũ xoay người đi ra ngoài.

Nghe được âm thanh đóng cửa, Lục Tề Phong mở mắt ra, cặp mắt ảm đạm, tràn đầy đau đớn, anh khổ sở giơ lên khóe miệng, chỉ có mình mới có thể nghe được âm thanh sâu kin nói qua.

“Nếu như có thể để xuống, cần gì phải hành hạ mình như thế?”

Trong phòng trống không, không có ai để ý anh, máy sưởi rõ ràng mở rất lớn, nhưng anh lại cảm thấy lạnh lẽo ở đáy lòng, thông suốt nội tâm.

Điện thoại Lữ Duy Duy vang lên.

Cô lấy điện thoại ra, liếc mắt thấy số điện thoại lạ hoắc, quả quyết cúp.

Những ngày này, nếu không phải sợ Thiên Lỗi không tìm được cô, cô căn bản không muốn mang điện thoại.

Bởi vì, nếu điện thoại của Tề Phong gọi tới, cô thật không có cách nào đối mặt với anh, cũng không nhẫn tâm nói làm tổn thương tới anh.

Chắc hẳn, cú điện thoại này là do anh dùng điện thoại khác gọi tới sao?

“Điện thoại của ai, sao không nhận thế?”. Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ đau khổ trên mặt Duy Duy, nhẹ giọng hỏi.

“Không có việc gì đâu, công ty du lịch ý mà, trước định đi, hiện tại thì không đúng lúc rồi”.

Lữ Duy Duy nhàn nhạt giơ khóe miệng, tùy ý tìm cớ, nhưng không nghĩ đến, tiềm thức mình vẫn không cách nào bỏ anh ra được.

Bọn họ thật sự định chuẩn bị đi Hawai, chính là ngày từ công ty du lịch đi ra ngoài liền bị người đánh đến ngất xỉu.

“A, vậy cũng đừng để ý tới nữa, đi, chúng ta đi ăn đá bào nhé?”

Lãnh Tiếu Tiếu nhìn quầy ăn vặt cách đó không xa, còn nhớ tới quán có bản các loại đá bào họ thích nhất, bây giờ dù thời tiết đã lạnh, nhưng khách vẫn tới từng đợt, buôn bán tốt.

Chắc là, tất cả mọi người đều giống họ, thích cảm giác ăn đà bào hòa tan chậm rãi trong lòng.

“Ừ, được”.

Lữ Duy Duy liếc mắt nhìn cửa hàng kia, đột nhiêm nhớ lại cảm thấy lạnh lẽo. Cô muốn dùng cái lạnh đó để đông cứng lại thê lương trong lòng.

Hàn Trạch Vũ nghe âm thanh trong điện thoại, nhíu mày thật sâu.

Hai người phụ nữ này không hiểu có chuyện gì đây?

Một người tắt máy, một người không nhận điện thoại?

Làm cái gì vậy?

Anh giận đến mức muốn ném điện thoại, nhưng, vội vàng muốn gặp Lãnh Tiếu Tiếu, khiến anh gửi một cái tin nhắn.

Tôi tìm Lãnh Tiếu Tiếu? Hàn Trạch Vũ.

Lữ Duy Duy thưởng thức đá bào đậu đỏ, nghe được tiếng điện thoại vang lên, nhưng, lần này chỉ là tin nhắn.

Tay cô cầm điện thoại, trong lòng mâu thuẫn.

Nhất định là của Tề Phong gửi tới sao?

Cô rất muốn xem anh rốt cuộc nói cái gì, những lại sợ mình không quản được lòng mình, càng lún càng sâu.

Lãnh Tiếu Tiếu nhìn gương mặt khó xử của Duy Duy, đoạt lấy điện thoại di động.

“Ai thế?”

Lữ Duy Duy muốn lấy lại, nhưng Lãnh Tiếu Tiếu đã mở ra tin nhắn.

Xem qua, trên mặt của cô lại lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Là của tớ đấy, Duy Duy, Trạch Vũ không tìm được nên lại lo lắng rồi”. Lãnh Tiếu Tiếu tùy ý nói qua.

Lữ Duy Duy sửng sốt một chút, nghĩ tới cú điện thoại kia chắc hẳn cũng là Hàn Trạch Vũ gọi sao? Cứ như vậy mình cho là anh gọi tới sao?

Có lẽ, anh không gọi điện thoại ình nhỉ?

Mình làm vậy đã làm tổn thương tới anh sao?

Cảm giác mất mác chạm tới đáy lòng cô, đau buồn bắt đầu tràn lan, nước mắt bắt đầu trong hốc mắt đảo quanh.

Lữ Duy Duy chợt ăn một miếng đá bào to, muốn khống chế nội tâm đau đớn cùng khổ sở của chính mình.

Mùi vị đậu đỏ đánh thẳng vào vị giác của cô, hương vị ngọt tỏa ra bây giờ có vẻ hơi mỉa mai?

Đậu đỏ, tương tư?

Tương tư, đậu đỏ?

Đây chính là cái chết tương tư, nên là cái chết đậu đỏ sao?

Nhìn Lãnh Tiếu Tiếu lui qua một chỗ gọi điện thoại cho Hàn Trạch Vũ, trong lòng Lữ Duy Duy tràn đầy hâm mộ, nhưng cũng tuyệt vọng bất lực.

Tại sao mình lại gặp phải chuyện như thế?

Hai mắt cô nhắm nghiền, nước mắt chua xót trợt xuống….