Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 187: Sẽ Nhẹ Nhàng Bỏ Qua Cho Sao?




Nghe được câu hỏi của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng quay lưng lại, vừa cự tuyệt ý tốt của anh, vừa tự mình hốt hoảng cởi nút áo.

"Không cần, không cần, em tự mình làm tốt lắm."

Hàn Trạch Vũ nhìn bộ dáng Lãnh Tiếu Tiếu khẩn trương, cười khẽ một tiếng, bắt đầu cởi quần áo của chính mình.

Lãnh Tiếu Tiếu khó hiểu nửa ngày, mới cởi áo khoác. Nghe được sau lưng đột nhiên vang lên một hồi tiếng nước chảy, cô quay đầu liếc trộm một cái. Hàn Trạch Vũ đã sớm cởi hết, đánh thẳng mở vòi sen thoải mái tắm.

Nhìn Hàn Trạch Vũ quay lưng đối với mình, Lãnh Tiếu Tiếu nhanh chóng cởi quần áo ra nằm vào bồn tắm.

Cô nửa híp mắt, nằm ở trong nước, dùng một cái khăn lông thỏa đáng để che bộ vị trọng điểm của cô.

Mặc dù đã từng có tiếp xúc thân mật với Hàn Trạch Vũ, nhưng cô vẫn chưa quá thói quen này bộ dạng tương đối lõa lồ hiện lên.

Bồn tắm mang theo chức năng xoa bóp lướt sóng khiến thân thể Lãnh Tiếu Tiếu mệt mỏi lấy được thoải mái cực lớn. Một dòng nước chảy đánh thẳng vào giống như là mang theo tác dụng thôi miên, khiến Lãnh Tiếu Tiếu buồn ngủ.

Hàn Trạch Vũ tắm xong, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, bộ ngực kia nhiệt lượng xông thẳng vào trong cổ họng, anh gian nan nuốt một miếng nước bọt, ánh mắt càn rỡ dao độngqua lại ở trên người của cô.

Cô nhắm chặt mắt, lông mi ẩm ướt càng thêm lộ ra vẻ đen nhánh, môi đỏ thẫm mím chặt, giống như là lặng lẽ phát ra mời gọi đối với mình.

Đôi tay vén ở trước ngực, đem rãnh vú sâu hoắm nguyên bản là nặn ra, dừng lại ở giải đất tam giác khăn lông theo nước chảy nhộn nhạo, trên dưới lên xuống, khiến bộ lông phía dưới nồng đậm như ẩn như hiện, tia sáng màu vàng thông qua nước khúc xạ, chiếu vào trên da thịt cô tuyết trắng bóng loáng, phóng xạ ra ánh sáng vô cùng mị hoặc.

Tiểu yêu tinh này, bất kỳ thời điểm gì, cô đều là mê người như vậy, bất kỳ một hành động vô tình nào cũng hấp dẫn mìnhthật sâu, bộ dạng cảnh tượng này so với trần truồng không chút nào che giấu càng thêm hấp dẫn người.

Hàn Trạch Vũ chậm rãi đi về phía cô, đứng ở bên cạnh bồn tắm lớn, cẩn thận quan sát trên người cô mỗi một tấc da thịt. Rất dễ nhận thấy, Lãnh Tiếu Tiếu mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Một chút xấu hổ hiện lên trên gương mặt tuấn lãng của Hàn Trạch Vũ.

Anh biết những ngày qua cô mệt muốn chết rồi, từ bệnh viện trở lại, thân thể của cô cần nghỉ ngơi thật tốt, nhưng mà, có báu vật như vậy ngay trước mắt, anh làm sao có thể làm được không động lòng? Không động tình?

Anh thật sự là không khống chế được mình kích động muốn cô, vừa chạm đến cô, liền không cách nào dừng lại.

Giống như cảm nhận được có ánh mắt nóng bỏng chiếu ở trên người, Lãnh Tiếu Tiếu hoảng sợ mà tỉnh, mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi con ngươi thâm thúy của Hàn Trạch Vũ kia, trên mặt hiện lên một mảnh màu đỏ.

Đột nhiên phát hiện mình trần trụi nằm ở trong bồn tắm, Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng vòng chắc hai cánh tay, bộ dáng ngượng ngùng khiến Hàn Trạch Vũ càng thêm động lòng.

"Chớ che, để cho anh thưởng thức thật tốt một chút, biết không? Mới vừa rồi, em giống như là mỹ nhân ngủ trong đồng thoại đó chờ hoàng tử đến hôn tỉnh, đẹp khiến cho người ta kinh ngạc." Hàn Trạch Vũ ca ngợi chân thật xuất phát từ nội tâm.

Lãnh Tiếu Tiếu do dự chốc lát, buông xuống cánh tay có chút tay cứng ngắc, thoáng ánh lên thẹn thùng nhìn về Hàn Trạch Vũ.

Lúc ánh mắt của Lãnh Tiếu Tiếu dịu dàng nhìn bốn phía, tay Hàn Trạch Vũ mò vào trong nước, ở dưới nước khẽ vuốt ve thân thể của cô, hưởng thụ phần cảm xúc tơ lụa này.

Hô hấp của anh càng ngày càng thô sáp, càng ngày càng gấp rút, anh nâng cằm Lãnh Tiếu Tiếu lên, hôn, bá đạo lại không mất dịu dàng rơi xuống.

Giống như là thưởng thức rượu tinh khiết và thơm ngon một dạng, từ cạn đến sâu, từ dịu dàng đến nóng rực. . . . . .

Theo cả thân thể Hàn Trạch Vũ bước vào, nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, anh nâng Lãnh Tiếu Tiếu cái mông lên ngồi ở trên cái vật cứng lửa nóng kia.

"Ừ a. . . . . . Trạch Vũ?" Lãnh Tiếu Tiếu nhắm hai mắt, kêu tên của anh, nhiệt nóng trong cơ thể đến tìm được lối ra.

Thân thể giống như là quả cân bánh răng chặt di chuyển, bằng trạng thái phút chốc kia đến đang mong đợi này rung động lòng người.

Húc vào nhiệt tình cảm nhận được ấm áp và khít khao đến từ cô, giống như là ngựa hoang mất cương, đã xảy ra là không thể ngăn cản. . . . . .

"Tiếu Tiếu, em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh? Anh yêu em, Tiếu Tiếu. . . . . ."

Hàn Trạch Vũ chân tình lộ ra tỏ tình, khiến Lãnh Tiếu Tiếu kích động không thôi, cô uốn éo người, theo tiết tấu của thả mìnhra, mặc cho anh mang theo mình lên đến đỉnh điểm cao trào . . . . . .

Đúng là muốn mình. Vừa dây dưacả đêm, cảm giác đau nhức như cũ là rõ ràng như thế.

Lãnh Tiếu Tiếu nhẹ nhàng chuyển qua cánh tay Hàn Trạch Vũ vòng ở trên eo cô, khoác qua áo ngủ ngồi dậy.

Lui đi nhiệt tình và tình dục, trong đầu Lãnh Tiếu Tiếu thanh tỉnh, tràn vào lời nói tối hôm qua của Hạ Gia Di, cô nhìn Hàn Trạch Vũ bên cạnh một cái vẫn còn ở trong mộng trong, thở dài một tiếng.

Mình làm sao mở miệng đây?

Chuyện này rốt cuộc nếu như muốn xử lý, mới có thể không làm tổn thương đến bất kỳ người nào?

Đôi tay lặng lẽ vòng trên eo Lãnh Tiếu Tiếu, giọng nói trầm thấp từ tính cắt đứt suy nghĩ của Lãnh Tiếu Tiếu.

"Sáng sớm mặt ủ mày ê, than thở, chẳng lẽ là anh chưa thỏa mãn em?"

"Không phải rồi, chính em đang nghĩ một vấn đề." Lãnh Tiếu Tiếu cười duyên một tiếng, dựa theo anh.

"Oh? Nghĩ gì thế? Đang suy nghĩ tìm anh muốn cái gì sao?" Hàn Trạch Vũ cũng không quên tối hôm qua Lãnh Tiếu Tiếu muốn nói lại thôi, anh dường như tùy ý hỏi.

"Đúng rồi, Trạch Vũ, hỏi anh một vấn đề. Một người vì nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó, đắc tội anh, hiện tại anh có cơ hội trừng phạt anh ta, anh sẽ nhẹ tính bỏ qua cho anh ta không?" Lãnh Tiếu Tiếu lấy ví dụ thử thăm dò Hàn Trạch Vũ.

Hàn Trạch Vũ nhíu mày chặt, trong lòng có dự cảm nào đó.

"Cái này khó mà nói, đầu tiên muốn xem nguyên nhân bất đắc dĩ kia là cái gì, còn nữa phải xem anh ta đã đắc tội với anh như thế nào, nếu là cùng anh giành phụ nữ, đây tuyệt đối là không thể tha thứ ."