Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 213: Làm sao mới đúng




Hàn Trạch Vũ liếc mắt nhìn Lý Cường bộ mặt nghi ngờ, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng hiện lên một vẻ bất đắc dĩ và ưu thương.
"Lý Cường, cậu tin tưởng tôi không? Tôi thật sự chính là vì cô ấy, cô ấy không thể sinh đứa bé này. Nếu không, tương lai của cô ấy sẽ bị phá hủy."
"Tại sao? Tôi xem ra cậu yêu cô ấy?" Lý Cường không biết Hàn Trạch Vũ tại vì cái gì phải nói những lời như vậy, nhưng anh thật sự không thể giải thích vì sao.
"Đúng, tôi rất yêu cô ấy, tháng sau tôi phải kết hôn, cô dâu không phải cô ấy. . . . . ."
"Cái gì?"
Lời của Hàn Trạch Vũ vừa dứt, Lý Cường liền vung quyền tới đây, nặng nề đem Hàn Trạch Vũ đánh ngã trên mặt đất.
"Hàn Trạch Vũ, xem ra tôi thật đúng là phải không đủ hiểu rõ cậu, đây mới thật sự là cậu sao? Dối trá được đủ có thể. Tôi còn tưởng rằng là lý do bất đắc dĩ cỡ nào? Cậu sợ cô ấy dây dưa đến cùng với cậu? Đối với một người phụ nữ cậu yêu phải dùng tới hành động ác như vậy sao? Cô ấy và những người phụ nữ trước kia của cậu không giống nhau, tôi thật sự là vì hôm nay tôi làm ngươi đồng lõa mà cảm thấy trơ trẽn."
Lý Cường oán hận nói xong, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, từ trong lòng thay cô cảm thấy không đáng giá.
"Lý Cường, tùy cậu nghĩ ra sao?" Hàn Trạch Vũ sờ sờ khóe miệng, từ trên mặt đất đứng lên.
"Còn nữa, lần này cô ấy mất máu quá nhiều, đứa nhỏ trong bụng rất có thể không giữ được. Nếu như đứa bé này không giữ được, cô ấy sẽ vĩnh viễn mất đi quyền lợi làm mẹ." Lý Cường căm tức nhìn Hàn Trạch Vũ có chút ảo não nói xong.
"Cậu nói cái gì? Cái gì gọi là vĩnh viễn mất đi quyền lợi làm mẹ? Không phải cậu tự xưng là chuyên gia uy tín sao? Tại sao có thể như vậy?" Mi tâm Hàn Trạch Vũ thay nhau nổi lên, anh một tay níu lấy cổ áo của Lý Cường gầm lên.
"Điều này có thể trách tôi sao? Lúc trước giãy giụa khóc rống cũng đã có ảnh hưởng đối với đứa nhỏ trong bụng rồi, lại thêm cô ấy mới vừa rồi ra máu nhiều, tôi có thể nhặt về một cái mạng cho cô ấy đã là tốt lắm rồi, cậu nên may mắn, hiện tại xuất hiện ở trước mặt cậu không phải là một thi thể không có nhiệt độ." Lý Cường hất tay Hàn Trạch Vũ ra, gương mặt tức giận gầm trở lại.
Hàn Trạch Vũ không lên tiếng, anh chậm rãi đi đến bên cạnh Lãnh Tiếu Tiếu, trên mặt kia tái nhợt không có chút huyết sắc nào, đôi môi kia nên đỏ thẫm, nhưng bây giờ màu xanh nhuộm màu chết.
"Tôi nên làm như thế nào? Ai tới nói cho tôi biết? Tôi phải làm sao mới phải mới đúng?" Hàn Trạch Vũ nhẹ giọng nói, chất lỏng trong hốc mắt hồng hồng khổ sở chậm rãi mà chảy xuống.
Thấy một màn như vậy, Lý Cường ngây ngẩn cả người.
Những năm gần đây, anh chưa bao giờ thấy người đàn ông cao ngạo lạnh lùng bá đạo này chảy nước mắt?
Anh thở dài một tiếng, vẫy vẫy tay với mấy trợ lý, mang mọi người rời khỏi phòng phẫu thuật.
Sau đó trong một tuần lễ, Lãnh Tiếu Tiếu vậy mà không có dấu vết tỉnh lại, giống như búp bê lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh.
Làm cho người ta may mắn là đứa nhỏ trong bụng, giống như biết mẹ mình quyến luyến với cậu, ở lại như kỳ tích.
Sau khi biết tin tức này, trên mặt Hàn Trạch Vũ vẫn lạnh lùng, không tự chủ giương lên một chút ý cười, sâu trong nội tâm của anh lại là khát vọng đứa bé này có thể lưu lại như vậy.
Hàn Trạch Vũ khẽ vuốt ve khuôn mặt Lãnh Tiếu Tiếu, đáy mắt lộ ra nhu tình vô tận.
"Tiếu Tiếu, nhanh lên một chút tỉnh lại đi? Con không sao, anh cũng không bỏ được em, anh lựa chọn để lại, vì con, em cũng phải tỉnh lại nhanh lên một chút." Hàn Trạch Vũ nhẹ giọng nói.
Đột nhiên một hồi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, tay trái Lãnh Tiếu Tiếu chỉ hơi run rẩy, mà Hàn Trạch Vũ xoay người nghe điện thoại không để ý đến.
"Anh Trạch Vũ, anh ở đâu? Hôm nay phải đi thử áo cưới rồi, còn có chụp ảnh đám cưới." Trong điện thoại, thanh âm Hàn Thi Dư hết sức ngọt ngào, nghiễm nghiên là một cô gái nhỏ đang đắm chìm trong hạnh phúc.
"Anh hiện tại có chút việc không đi được, hôm nào đi, được rồi, cứ như vậy." Hàn Trạch Vũ nói xong liền cúp điện thoại.
Một tuần liền, anh một bước không rời canh giữ ở bên cạnh Lãnh Tiếu Tiếu, anh muốn mình là người đầu tiên thấy cô tỉnh lại.
Anh đưa điện thoại di động thả lại túi đang chuẩn bị trở về phòng bệnh, điện thoại di động lại vang lên, anh không nhịn được lấy điện thoại di động ra, trực tiếp nhấn nút trả lời.
"Anh đã nói rồi hôm nay anh có chuyện không đi được. . . . . ."
"Trạch Vũ, là ba, những ngày này, con rốt cuộc đang làm gì? Con không ở công ty cũng không ở nhà, con rốt cuộc đang bận những thứ gì? Loay hoay liền thời gian chụp ảnh với tiểu Dư cũng không có?" Thanh âm Hàn Á Minh trong điện thoại truyền đến. T7sh.
Vì sợ ba lo lắng, Hàn Trạch Vũ cũng không đem chuyện Lãnh Tiếu Tiếu nói cho ông biết.
"Con. . . . . . Cha, con hiện tại thật sự có chuyện?" Hàn Trạch Vũ có chút khó xử nói.
Làm lạnh lùng."Mặc kệ bây giờ con có chuyện trọng yếu cỡ nào, con lập tức trở về Hàn viên, mới vừa rồi mẹ con cũng nói có chuyện tìm con." Hàn Á Minh biết rõ đứa con trai này của ông tương đối nghe lời của mẹ.
"Vậy. . . . . . Được rồi, một lát nữa con trở lại?"
Trở lại phòng bệnh nhìn qua Lãnh Tiếu Tiếu, Hàn Trạch Vũ vội vã chạy về Hàn viên.
———— phân cắt tiết tử thu —————–
"Tại sao không có ai nói với tôi? Á Minh? Ông tại sao phải gạt tôi? Nếu không phải là nghe được tiểu Dư muốn chụp ảnh đám cưới, các người chuẩn bị ngày kết hôn đó nói cho tôi biết không? Nói cho ông biết, tôi kiên quyết không đồng ý Trạch Vũ kết hôn với Thi Dư."
Hàn Trạch Vũ còn chưa vào cửa, liền nghe đến bên trong truyền đến thanh âm tức giận của mẹ.
Hàn Trạch Vũ đi vào cửa, nhìn một Thi Dư một lên trên mặt toàn bộ là nước mắt một chút, có chút mệt mỏi tựa vào trên ghế sa lon.
"Mẹ, tại sao không đồng ý?"
"Trạch Vũ, con nghe mẹ, coni không kết hôn với Thi Dư." Trong âm thanh bà Hàn lộ ra vẻ lo lắng.
"Mẹ, tiểu Dư có chỗ nào làm không tốt sao? Con có thể thay đổi."
Hàn Thi Dư thấy Trạch Vũ trở lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy uất ức, cô sâu kín mở miệng, làm bộ đáng thương nói xong.
"Không có, ngươi không có nơi nào làm được không được, ở trong mắt của ta, ngươi và Trạch Vũ là vẫn là huynh muội, ta không thể nào tiếp thu được thân phận như vậy chuyển đổi." Bà Hàn tức giận nói xong, nhưng trong ánh mắt lại có một tia hốt hoảng phức tạp.
———————–