Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 229: Vì sinh ngưỡng mộ




"Mỹ Huệ, bà mới vừa nói cái gì?"
Hàn Á Minh tiến tới gần Sơn Điền Mỹ Huệ, mặt không thể tin đau lòng cùng tuyệt vọng nhìn vợ.
Sơn Điền Mỹ Huệ khổ sở lắc đầu, rưng rưng nước mắt nhìn người nằm trên giường bệnh Trạch Vũ.
"Á Minh, tôi thực xin lỗi ông, tôi thật xin lỗi Trạch Vũ, là tôi hại nó, đều là do tôi ích kỷ hại nó."
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trạch Vũ nó làm sao lại không phải con của tôi? Làm sao lại như vậy?"
Hàn Á Minh rốt cuộc gầm hét lên, nuôi mấy chục năm, toàn tâm yêu đứa con trai này mấy chục năm lại là con của người khác?Bây giờ bảo ông làm sao chấp nhận?
"Á Minh, tôi cũng không có cách nào khác, đây không phải là do tôi cố ý. Tôi hy vọng nó là con của ông, nhưng năm ấy Trạch Vũ ngã bệnh phải nằm viện kiểm tra, tôi mới phát hiện. . . . . . Tôi không dám nói cho ông biết, tôi sợ ông không cần tôi nữa...tôi sợ mất đi ông, Á Minh, tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tha thứ cho tôi. . . ."
Nỗi khổ bà đè nén trong lòng bao lâu nay hôm nay đột nhiên được phóng thích ra ngoài, Sơn Điền Mỹ Huệ cảm giác mệt lả cả người, mất đi sụ chống đỡ của Hàn Á Minh, bà mềm nhũn ngã xuống giường bệnh của Hàn Trạch Vũ.
"Tại sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Giờ khắc này Hàn Á Minh thật là hối hận muốn chết, năm đó vì đứa bé này, bất đắc dĩ ông đã bỏ qua Tiếu Tiểu, để cho con gái của mình lưu lạc bên ngoài nhiều năm chịu nhiều đau khổ, nhưng quay đầu lại đứa con trai này cũng không phải của mình.
Đây chính là trừng phạt, đây chính là báo ứng?
Đây chính là ông trời đang trả thù mình đã bỏ mặc cô ấy, để cho cô ấy ôm hận đi.
"Chính là Tần Khiếu Thiên, ông còn nhớ rõ ông ta, cũng là bởi vì chuyện này, tôi mới có thể khiến Tần thị phá sản . Năm đó ông ta bỏ thuốc mê cho tôi, tôi không phải tự nguyện, từ nhỏ tôi đã thích ông, có thể trở thành vợ của ông chính là ta mơ ước của tôi, vốn tưởng rằng sau đêm hôm đó, giữa chúng ta sẽ không có khúc mắc nào nữa, nhưng không nghĩ tới, ông ta giống như người điên quấn lấy tôi. Một tuần lễ trước kết hôn, ông ta dùng chuyện này tới uy hiếp tôi, buộc tôi phải phục tùng ông ta, nếu không ông ấy liền đem chuyện giữa chúng tôi nói cho ông biết, lúc đó thật sự tôi không có cách nào khác. Tôi sợ sau khi ông biết sẽ không cần tôi nữa, Á Minh, lúc đó tôi thật sự vô cùng sợ hãi, tôi không thể mất đi ông được, tôi không thể? Sau khi kết hôn, tôi mang thai, tôi cứ cho là Trạch Vũ là đứa bé của chúng ta, tôi thật sự không nghĩ tới, Trạch Vũ lại là. . . . . , Á Minh, ông tha thứ tôi đi? Trạch Vũ, con cũng phải tha thứ cho mẹ, mẹ cầu xin con, nhất định con phải chống đỡ được, bây giờ trừ con ra, mẹ đã không còn thứ gì, chẳng có cái gì cả. . . . . ."
Sơn Điền Mỹ Huệ khóc nói, tiếng nói thê lương làm cho người nghe không đành lòng.
Là một người phụ nữ, bà cũng là vạn bất đắc dĩ, là một người mẹ, bà cũng không có lựa chọn nào khác, dù cho đứa bé này là của ai, nó cũng là một sinh mạng vô tội, nó cũng quyền lợi được tôn trọng.
Hôm nay, tất cả sự thật được vạch trần, bà phải đối mặt với việc mất đi chồng cùng gia đình và còn có đứa con trai mà bà yêu quý nhất, đó là sự đả kích lớn nhất, thật sự bà không còn đủ sức để chịu đựng. T7sh.
Nghe Sơn Điền Mỹ Huệ khóc lóc kể lể, trong lòng Hàn Á Minh trầm xuống cảm giác tức giận dần dần vơi đi.
Đúng, bà ấy cũng là người phụ nữ đáng thương, nếu như có thể lựa chọn, bà ấy cũng không muốn mình phải trải qua một cuộc đời đen tối như vậy.
Nhìn Trạch Vũ nằm trên giường bệnh sinh mạng từ từ mất đi, trong lòng ông sự thương yêu vẫn rõ ràng như cũ, hai mươi mấy năm tình cha con, cũng không phải một sớm một chiều là có thể mất đi được, ông đi lên trước, nắm lấy tay của Trạch Vũ, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
"Trạch Vũ, những năm gần đây, ba đã dạy con thế nào? Làm đàn ông, là phải chịu trách nhiệm ra sao? Hiện tại con làm con gái của ba lớn bụng rồi, lại muốn buông tay mặc kệ hả ? Nói cho con biết, nếu như con làm như vậy thật thì con là một người đàn ông vô dụng, như vậy thì con không xứng lấy được Tiếu Tiếu. Nếu con chết thật rồi, nhất định ba sẽ giúp nó tìm người đàn ông ưu tú hơn con, nó không có con, có lẽ cuộc sống của nó sẽ trôi qua càng thêm vui vẻ." giọng nói của Hàn Á Minh nghẹn ngào nói ở bên tai của Hàn Trạch Vũ.
Đột nhiên, máy móc bên trong phòng bệnh phát ra một tiếng thật dài, sau đó, lại có hơi ngắn ngủi .
Hàn Á Minh vui mừng liếc mắt nhìn bộ dạng kinh ngạc của Sơn Điền Mỹ Huệ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía phía Hàn Trạch Vũ đang kích động.
"Con nghe được có đúng hay không? Trạch Vũ, ba biết ngay con không có dễ dàng buông tay như vậy? Là đàn ông thì phải mau chóng tỉnh dậy cho ba, phải đền bù thật tốt những gì con đã thiếu nợ Tiếu Tiếu, ba tháng, ba chỉ cho con ba tháng, nếu như tới lúc đó con không cách nào quỳ gối trước mặt Tiếu Tiếu cầu hôn nó, bã sẽ lập tức gả con gái ba cho người khác, con có nghe không? Nếu như thật sự con là người dàn ông vô dụng như vậy, thì nhanh chóng đi đi, tránh cho Tiếu Tiếu lần nữa vì con mà đau lòng."
"Hàn Á Minh, ông im miệng, Trạch Vũ, mẹ mặc kệ con vì người nào, tóm lại mẹ không cho con rời đi, mẹ không để cho con rời đi được, con có nghe không? Con trai, nếu như con thật sự mất đi, bà không cách nào sống nữa rồi, nhất định con phải gắng gượng vượt qua? Trạch Vũ, Trạch Vũ?" Sơn Điền Mỹ Huệ nghe được lời nói của Hàn Á Minh vì Lãnh Tiếu Tiếu, thì trong lòng chua xót thật sâu đau đớn trái tim bà.
"Tiếu Tiếu đang chờ con, đứa bé cũng đang chờ con đó, Trạch Vũ, mẹ cũng ở đây chờ con trở lại. Trạch Vũ, con nhất định không thể buông tha, bác sĩ đã nói rồi, chỉ cần con kiên trì không buông tha, nhất định con có thể làm được, nhất định con phải làm một người đàn ông kiên cường, dùng cuộc đời của mình đi bảo vệ cho người con gái mình yêu, nếu con nằm như vậy con thật sự cam lòng rời khỏi sao? Trạch Vũ?"
Cảm xúc của Sơn Điền Mỹ Huệ trở nên rất kích động, bà vừa khóc lóc kể lể vừa ra sức lắc lắc thân thể của Trạch Vũ.
Đột nhiên, trong bình dưỡng khí bắt đầu vang lên tiếng thoát ra bong bóng nước, máy móc đột nhiên cũng bắt đầu hiện ra những đường cong, Sơn Điền Mỹ Huệ sững sờ lên nhìn mội việc trước mắt, ngây dại không thể tin được.
Còn Hàn Á Minh đứng một bên tỉnh lại, lập tức lao ra khỏi phòng bệnh, lớn tiếng kêu bác sĩ.
Bác sĩ tới làm kiểm tra thật lâu, các bác sĩ rất cẩn thận xem xét tình huống của bệnh nhân.
Bọn họ đối với kỳ tích như vậy quả thật không thể tin được.
Một giờ trước, anh ta vùng vẫy giãy chết ở âm phủ, vào giờ khắc này lại có thể có một sức mạnh mãnh liệt như vậy?Bọn họ thật không cách nào dùng khoa học giải thích tất cả.
"Chúng tôi rất khó tin tưởng, nhưng đây đúng là thật, anh ta mới vừa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà tình huống cũng không quá lạc quan, tai nạn lần này làm cho não bộ cậu ấy bị tổn thương nghiêm trọng, về phần đến lúc nào mới có thể tỉnh lại, thì không có ai có thể biết được."
"Tôi tin tưởng con tôi, nó sẽ mau sớm tỉnh lại?" Sơn Điền Mỹ Huệ kiên định nói xong, trong ánh mắt lộ ra một ánh sáng vĩ đại về tình thương của mẹ dành cho đứa con trai của mình.