Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 75: Trộm gà không được còn mất nắm gạo




Đầu kia điện thoại, Lục Tề Phong trầm mặc chốc lát, âm thanh bất đắc dĩ thật thấp truyền đến.

"Mỹ Giai, tâm tư của em tôi hiểu, nhưng chúng ta không thích hợp, hơn nữa tôi có người trong lòng rồi?" Lúc Lục Tề Phong nói câu nói này, cực kỳ nghiêm túc, cùng bình thường treo ngược leng keng, không có nghiêm chỉnh thường ngày của chính anh có khác.

"Anh chưa từng cho em cơ hội, làm sao anh biết chúng ta không thích hợp? Lục Tề Phong, em cho anh biết, em sẽ không buông tha như vậy đâu?" Lâm Mỹ Giai có chút tức giận cúp điện thoại.

Lục Tề Phong trực tiếp cự tuyệt, để cho cô hết sức khổ sở, không cách nào khắc chế bi thương khiến cho cô nghẹn ngào, cô gục xuống bàn nhỏ giọng khóc.

Ngoài cửa, thư ký Tiểu Trang vẫn chưa bỏ đi đem động tĩnh bên trong nghe được được một thanh hai sở. Nghe được tiếng khóc của Lâm Mỹ Giai, tiểu Trang tức giận trên mặt lộ ra một tia đau lòng, tay nhỏ bé mềm mại nắm thật chặt thành nắm đấm.

Lục Tề Phong nghe thấy đầu kia điện thoại truyền tới tiếng “tút tút”, trong đầu vẫn còn vang vọng vâu nói cuối cùng của Lâm Mỹ Giai. Anh thở dài bất đắc dĩ.

Cô gái này cũng vì chuyện gì xảy ra?

Mình không thương, cô liều mạng quấn lấy, người mình thích thì lại luôn là như gần như xa?

Lục Tề Phong vùi trên ghế sa lon, trong lòng lại dâng lên bóng dáng Lữ Duy Duy.

Đối với cô gái này, Lục Tề Phong thật rất nghi hoặc, lòng tham của cô khó nghĩ.

Ở trên giường, cô nhiệt tình như lửa, khi thì giống như con Xà mỹ cực hạn, thật chặt dây dưa mình. Khi thì đối với mình lại bắt lại cắn, giống như Tiểu Miêu cuồng dã.

Nhưng mà, nếu mặc quần áo vào, cô ngược lại biến thành một con tiểu lạt vị răng sắc móng nhọn, lạnh lùng cao ngạo, để cho anh không cách nào đến gần, không cách nào dò xem lòng của cô.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt của anh ảm đạm, từ ngày đó anh mạnh mẽ dẫn cô về nhà, đã chừng mấy ngày không liên lạc được với cô, điện thoại di động đánh nát cũng là tắt máy.

Lúc nào thì anh để ý một cô gái như vậy qua?

Mình bây giờ, thật là có điểm cơm nước không vô, haizz, quả thật quá buồn cười?

Hiện tại, dường như tiểu lạt vị răng sắc móng nhọn giống như đã chiếm cứ tim của anh, trừ cô, trong lòng của anh trong đầu cũng không cách nào xuất hiện cô gái khác.

Anh quyết định trực tiếp đi nhà cô, thân là lão bản thám tử tư, việc nhỏ thế này còn không giải quyết được, thế nào giả mạo? Chờ đợi như vậy, chỉ sợ mình sắp điên?

—————- tử tiết thu phân cắt —————-

Hôm nay Lữ Duy Duy đi bệnh viện tháo khối băng gạc kia, thật bất hạnh, bởi vì cô là vết sẹo thể chất, thương tổn đã để lại một vết sẹo nhàn nhạt.

Nhìn vết thương trong gương kia, Lữ Duy Duy đem toàn bộ tính đến trên người của Lục Tề Phong.

Đó không phải là xú đàn ông khắp nơi lưu tình, mình như thế nào lại bị tai bay vạ gió? May mà không rõ ràng, còn có thể có tóc che đi, nếu không, nếu phá hư trên mặt, cô không thể không đem anh thiến sống.

Hơn nữa. Nghĩ đến xú đàn ông đó, sắc mặt Lữ Duy Duy thoáng hiện ra một tia khác thường. Dường như chừng mấy ngày không thấy, mình còn có điểm nhớ thương anh.

Cũng không biết người đàn ông kia nơi nào được, trừ công phu trên giường còn không có trở ngại ở ngoài, nhìn anh bày ra mặt dày mày dạn, dáng vẻ không kềm chế được, liền bị đủ, ngày đó cô gái kia xem ra cũng không phải là người bình thường, làm sao sẽ để ý anh đây?

Lữ Duy Duy cau mày suy tư, không có tim không có phổi tựa như Lục Tề Phong cô quả thật coi là cặn bã, lại không biết cặn bã này cất giấu chính là khối chuyên kim.

Đột nhiên, chuông cửa điên cuồng vang lên. Giống như là cố ý muốn đem nó làm hư, liều chết bấm.

"Ai vậy?" Lữ Duy Duy trời sinh giọng oang oang lại bắt đầu điên cuống hét lên, này dồn dập tiếng chuông để cho cô phiền não.

Không có ai ứng tiếng, chỉ là tiếng chuông cửa hình như càng phát vang lên, đè xuống đến mức tần số cũng so mới vừa rồi nhanh hơn một chút.

"Tìm chết à? Ban ngày, đòi mạng?" Lữ Duy Duy hết sức buồn bực mở cửa, mặt lửa giận nhìn chằm chằm người rung chuông cửa.

Anh một thân áo da màu đen, cổ áo kéo thật cao. Cái mũ màu đen, viền mũ ép tới rất thấp, mà mắt thật to càng thêm che gần nửa gương mặt anh.

Thấy bộ dạng giả bộ này, Lữ Duy Duy sợ một hồi, theo bản năng muốn đóng cửa lại. Nhưng mà, chậm một bước. Người đàn ông đem chân đã ngăn cửa, dùng sức đẩy cửa ra.

"A. . . . . . , anh . . . . . . Anh là ai? Anh muốnlàm gì?" Lữ Duy Duy đè nén sợ hãi trong lòng, chất vấn anh.

Thấy vẻ mặt sợ hãi của Lữ Duy Duy, ở trong lòng của Lục Tề Phong đột nhiên dâng lên một chủ ý chơi tốt.

"Cướp bóc?"

"Tôi. . . Không có tiền, không có? Dù sao, anh đòi tiền không có, muốn đòi mạng? Cầm đi được rồi?" Lữ Duy Duy là tiêu chuẩn tham tiền, tìm cô đòi tiền, vậy không bằng trực tiếp muốn mạng của cô luôn đi.

Thật là có chủ muốn tiền không muốn mạng?

"Tôi cướp sắc?" Lục Tề Phong đè thấp giọng nói, hướng cô đến gần?

"Thật sao? Vậy anh tìm đúng rồi?" Lữ Duy Duy mặt xuân ý cười, hướng anh ngoắc ngoắc tay.

Lục Tề Phong sững sờ nhìn xem cô gái cùng người khác bất đồng, rất dễ nhận thấy bị cô lôi ngã.

"A?" Vậy mà, lúc anh sững sờ còn chưa lấy lại tinh thần, cũng cảm giác hạ thân một hồi đau đớn, anh kêu rên một tiếng, che khố ngã trên mặt đất.

Ngay sau đó giày cao gót “bụp bụp” nặng nề đập vào trên đầu của anh, đau tan lòng nát dạ. Cô gái nhỏ thật sự là sử dụng sức lực toàn thân.

"Chết, sắc lang thúi chết, cho là tôi dễ khi dễ thật sao? Tôi xem anh còn cướp tiền cướp sắc?" Lữ Duy Duy vừa cố sức vung giày trong tay, vừa tức giận mắng.

Lục Tề Phong thật sự chịu đựng không nổi rồi, lấy mắt kiếng xuống hét lớn một tiếng.

"Ai da, đừng đánh, là anh? Cô gái chết tiệt?"