Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 95: Ai cũng có mưu đồ riêng




Một tuần lễ sau, Hàn Thi Dư rốt cuộc có thể xuất viện, nhưng Tần Tuệ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Chân của Lãnh Tiếu Tiếu cũng tốt hơn nhiều, có thể chậm rãi đi lại tự do. Cô mạnh mẽ yêu cầu ở lại chăm sóc Tần Tuệ, Hàn Trạch Vũ không thể làm gì khác hơn là trước đem Thi Dư đưa về Hàn viên.

Dọc theo đường đi Hàn Trạch Vũ chuyên tâm lái xe, không nói gì. Hàn Thi Dư thỉnh thoảng dùng ánh mắt quan sát anh, khóe miệng tràn ra nụ cười nhẹ nhàng vui thích.

Lần này tai nạn xe cộ nho nhỏ rốt cuộc lại khiến cho cô thoát khỏi thân phận đáng chết này, từ hôm nay trở đi, giữa cô và anh Trạch Vũ cũng không có bất kỳ chướng ngại gì rồi.

"Anh Trạch Vũ, anh tại sao không nói lời nào?"

"Hả? Anh muốn chuyên tâm lái xe mà" Hàn Trạch Vũ nhàn nhạt nói qua.

Thật ra thì cả chuyện lần này đều khiến anh cảm thấy có loại cảm giác là lạ, anh đối với Thi Dư cảm giác cũng là lạ, cụ thể anh cũng không nói lên được, tóm lại mấy ngày qua, Thi Dư luôn là quá mức kề cận anh, quá mức thân mật với anh, khiến cho anh cảm thấy rất không tự nhiên.

Có thể là do anh sau khi biết Thi Dư và mình không có liên hệ máu mủ, một phen không biết đối mặt với tiếp xúc quá mức như vậy ra sao.

"A, anh Trạch Vũ, hiện tại em không phải thân phận em gái của anh rồi, có phải anh cũng không yêu thích em rồi hay không?". Mặt của Hàn Thi Dư bộ dáng đáng thương, ưu thương nhìn Hàn Trạch Vũ.

"Làm sao sẽ, đừng suy nghĩ, em vĩnh viễn đều là em gái của anh". Hàn Trạch Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác liếc mắt nhìn Thi Dư, nhìn cô bĩu môi, anh khẽ mỉm cười an ủi cô.

"Nhưng mà, em cũng không phải em gái của anh". Hàn Thi Dư chán ghét nghe thân phận như thế.

"Được rồi, Thi Dư, đừng ở đây đoán mò, tất cả đều sẽ giống như trước đây, ba vẫn là yêu em như thế, anh cũng vậy sẽ giống như trước đây thương em. Tất cả những chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm người một nhà của chúng ta". Hàn Trạch Vũ chân thành nói xong, trong lòng của anh cũng thật sự là nghĩ như vậy.

Em mới không cần anh giống như anh trai thương em, em muốn anh giống như một người đàn ông yêu thích một người phụ nữ yêu thích em.

Cô si ngốc nhìn một bên Hàn Trạch Vũ anh khí thế mười phần, trong ánh mắt đều là mê luyến.

——— ————–

Trong sân Hàn viên, Hàn Á Minh đang nghỉ ngơi ở trên ghế chờ, nhìn vẻ mặt ông mong chờ, đứng ở trên ban công lầu hai Hàn phu nhân vẫn lại là gương mặt lo lắng.

Thân phận của Hàn Thi Dư vẫn là mầm bệnh chưa dứt trong lòng bà, mặc dù ông nói là con gái nuôi, bà đã âm thầm sớm biết cô ta chính là con gái của tiểu tiện nhân đó. Không ngờ người đã chết lâu như vậy mà vẫn còn nhớ mãi không quên.

Bà Sơn Điền Mỹ Huệ có chỗ nào so ra kém tiểu tiện nhân đó?

Nghĩ đến đây, bà đối với Hàn Thi Dư hận ý sâu hơn.

Nghe được một hồi thanh âm còi xe, Hàn phu nhân thu hồi vẻ mặt hận ý, từ trên lầu chậm rãi đi xuống, đi về phía Hàn Á Minh.

"Ba, mẹ! Con đem Thi Dư trở về rồi". Hàn Trạch Vũ đỡ Hàn Thi Dư đi về phía khu nghỉ ngơi.

"Tiểu Dư, cái đứa bé này, làm sao lại không cẩn thận như vậy? Về sau đừng có chạy loạn nữa, chọc cho ba con lo lắng. Thương thế tốt hơn chưa? Mau đến cho mẹ nhìn một chút"

Lúc này bộ dáng Hàn phu nhân dịu dàng so với lúc trước tưởng như hai người, bà hết sức ôn hòa kéo tay của cô qua, để cho cô ngồi vào bên cạnh mình.

"Mẹ, tốt lắm, toàn bộ tốt lắm! Thật xin lỗi, ba, khiến người lo lắng"

Nhìn dáng vẻ Hàn Thi Dư khéo léo, ở bên trong lòng của Hàn Á Minh rất an ủi, trong lòng Hàn phu nhân cũng không có cảm xúc gì. Năm đó cái tiểu tiện nhân kia chính là một bộ dáng khéo léo thẹn thùng như vậy, nhưng lại mê hoặc trái tim ông xã của bà.

"Tiểu Dư, chờ con nghỉ ngơi tốt rồi, ba ở tổng bộ an bài cho con một phần công tác, về sau con liền ở nhà thật tốt, đừng chạy loạn khắp nơi nữa"

Nghe được lời nói Hàn Á Minh, trong lòng Thi Dư hết sức không tình nguyện, cô muốn đi chính là Hối Phong, cũng không phải là tổng bộ không khí trầm lặng đó. Nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng cô gái ngoan ngoãn kia.

"Ba, bên cạnh anh không phải thiếu một thư ký sao? Để cho con đi Hối Phong, như vậy anh cũng có thể chỉ dạy cho con!"

"Thi Dư, anh đã có thư ký, em chính là nghe ba an bài, có ba ở đây, tất cả mọi người sẽ chăm sóc em". Đáy lòng Hàn Trạch Vũ, cái vị trí kia là của Lãnh Tiếu Tiếu, coi như cô không có ở đây, anh cũng muốn vì cô giữ lại.

Chân của cô khá hơn chút rồi, qua một thời gian nữa, anh rồi cũng sẽ nói cô đi làm trở lại, bởi vì anh muốn một ngày 24 giờ nhìn thấy cô, để cho cô một khắc cũng không thể rời khỏi tầm mắt của anh.

"Vậy được, tổng bộ cách Hàn viên xa như vậy, con không phải có thể ở chỗ của anh Trạch Vũ chứ?". Mặc dù không đi được Hối Phong, nhưng nếu như có thể ở tại nhà anh, ít nhất cơ hội chung sống là hơn một chút.

Nghe được yêu cầu của Thi Dư, ý nghĩ đầu tiên của Hàn Trạch Vũ chính là không muốn. Anh đang suy nghĩ phải cự tuyệt như thế nào, Hàn phu nhân liền mở miệng rồi.

"Tiểu Dư, anh con đều lớn rồi không phải còn nhỏ, anh muốn kết giao bạn gái nha. Con ở nơi đó sẽ không tiện, con yên tâm đi, mẹ sẽ để cho tài xế tiểu Trần mỗi ngày đưa đón con"

Giờ khắc này, Hàn Trạch Vũ quả thật quá cảm kích người mẹ anh minh này của anh rồi, một câu liền nói ra tiếng lòng của anh nha.

Hàn Á Minh cũng tán thành ý kiến của vợ mình, "Đúng vậy a tiểu Dư, ba vẫn là hi vọng con ở trong nhà, có thể nhiều bồi bên cạnh ba. Chờ con xuất giá rồi, cũng không có thời gian ở cùng với ba."

"Ba, tiểu Dư vĩnh viễn ở lại Hàn gia với người, có được hay không?". Hàn Thi Dư thử dò xét ý tứ của Hàn Á Minh, dùng ánh mắt nhìn sang Hàn Trạch Vũ, phát hiện anh có chút mất hồn, xem ra anh một lòng đã sớm không ở nơi này.

"Như vậy sao được, con gái trưởng thành luôn là phải lập gia đình, ba làm sao có thể giữ con cả đời? Đứa nhỏ ngốc, lòng hiếu thảo của con ba hiểu. Con yên tâm, ba nhất định giúp con tìm người chồng tốt". Nghe được lời nói của Thi Dư, Hàn Á Minh cảm động vô cùng, nghĩ đến đứa con gái này thật đúng là không có uổng phí thương.

"Cám ơn ba". Hàn Thi Dư lộ ra một bộ dáng thẹn thùng, cúi đầu mà xin lỗi.

Thật ra thì cô rất muốn nói là: nếu như cô gả cho anh Trạch Vũ, liền có thể cả đời ở cùng với người rồi.

Cô rũ mí mắt xuống che giấu đáy mắt kia hiện lên mất mát, trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán.

Vẻ mặt Hàn Á Minh an ủi, sợ rằng nằm mơ cũng không có nghĩ đến, đứa con gái yêu thương lễ phép này của mình sẽ mang đến phiền toái không ngừng cho Hàn gia, cuối cùng lại có thể kéo ra một bí mật động trời.