Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Chương 4: Không Nên Xem Nhẹ Vai Diễn Nhỏ




Kết quả tuyển chọn đã được công bố, không ngoài dự đoán, nữ diễn viên chính được quyết định nội bộ là Nguyễn Tình.

“Rõ tiếc, em thích hợp hơn Nguyễn Tình kia rất nhiều, nếu như không phải cô ta trèo lên…” Trong phòng trang điểm, trợ lý nhỏ vừa giúp Tiêu Tiêu gỡ đồ trang sức xuống, vừa tức giận chuyện không công bằng, nói xong câu cuối, miệng còn khoa trương thầm nói ra một chữ “Ôn”.

Tiêu Tiêu chỉ cười cười, trong lòng đã sớm biết kết quả, nên không cần để ý đến nữa.

Trong giới giải trí này, không chỉ dựa vào kỹ năng giao tiếp, không thể không nói rằng, có khả năng leo lên tầng lớp cao cùng đạo diễn, cũng coi như là một loại thực lực.

Nguyễn Tình có thể thành công, ở chỗ cô ta biết sử dụng vốn gốc của bản thân mình . Trong giới giải trí các ngôi sao nữ lạm dụng quan hệ không hề ít, nhưng đến cuối cùng cũng không có mấy người may mắn thành công.

Dù cho muốn giao dịch, giao dịch với người nào, giao dịch vào lúc nào, cũng là một loại kỹ xảo.

Tùy tiện gặp người nào cũng làm giao dịch, cuối cùng còn rơi vào một cái danh hiệu “ nhà vệ sinh công cộng”, cho dù gượng ép xuất hiện trên màn ảnh, cũng không được lâu dài.

Tuy rằng Tiêu Tiêu tỏ vẻ coi thường đối với thủ đoạn của Nguyễn Tình, nhưng cô cũng rất bái phục vị bạn học cũ này. Lúc nên ra tay sẽ ra tay, lúc nên rụt rè sẽ rụt rè, lúc nên phóng đãng sẽ phóng đãng.

Không hổ danh là diễn viên, dù là cuộc sống hằng ngày cũng biết đeo mặt nạ trình diễn một màn kịch!

Trong lòng Tiêu Tiêu vốn có chút hi vọng, dù sao có Chung Thụy ở đó, mọi chuyện cũng có thể thay đổi.

Tiếc là kết quả cuối cùng vừa được công bố, cô không biết là nên thất vọng, hay đau khổ.

Cho dù là Chung Thụy, ba năm liên tục ngồi ở vị trí Ảnh Đế, việc chọn diễn viên nữ chính cho quảng cáo, anh cũng không thể tự mình làm chủ.

Có thể nói, đây là sự bi ai của những người trong làng giải trí.

Tiêu Tiêu vừa thay trang phục xong, thì thấy Nguyễn Tình mang bộ mặt tươi cười tiến vào phòng trang điểm. Ba nữ diễn viên tham gia chọn ngôi sao vây xung quanh cô ta, từng người tươi cười chúc mừng Nguyễn Tình đã được chọn.

Nhưng mà trên mặt tươi cười, trong lòng có thể ra sức lấy gót giày đánh ả tiểu nhân Nguyễn Tình hay không, chỉ là người khác không biết mà thôi.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Tình vừa đủ, kiêu căng và nhạy bén được che giấu cẩn thận, cô ta thản nhiên cùng người bên cạnh trò chuyện, không quá lạnh lùng, nhưng cũng không quá nhiệt tình.

Thấy Tiêu Tiêu, nụ cười của cô ta càng trở nên nồng đậm : “Thật may, cô còn chưa đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Tiêu Tiêu nhíu mày, Nguyễn Tình đã đạt được mục đích, dành được vai nữ chính cùng với Chung Thụy, bây giờ cô ta còn muốn diễn trò gì đây?

Nguyễn Tình không hề tránh né những người khác, cười tủm tỉm nói: “Tôi vừa thương lượng với đạo diễn, ông ấy cũng rất xem trọng diễn xuất của cô. Đạo diễn đã đồng ý cho cô một vai diễn nhỏ trong quảng cáo rồi.”

Giọng điệu của cô ta hoàn toàn không giống như là thương lượng, mà giống như là ban ơn hơn.

Chẳng qua là cùng Chung Thụy diễn chung trong một show quảng cáo, nhưng không ai để ý đến giọng điệu của Nguyễn Tình, dù sao cơ hội như thế quả thực là khó có được.

Nhưng điều khiến Tiêu Tiêu càng thêm kinh ngạc là Nguyễn Tình lại giúp mình tìm đạo diễn yêu cầu một vai diễn nhỏ.

Đây là một âm mưu, hay là cô ta muốn đào một cái hố chờ cô nhảy vào…

Nhưng mà hiểu rõ như thế, Tiêu Tiêu vẫn cam lòng mà nhảy vào trong hố.

Có thể nhìn thấy Chung Thụy ở khoảng cách gần đó là mơ ước của cô, cho dù làm việc vặt trong studio, Tiêu Tiêu cũng không từ chối.

Tiêu Tiêu nhận lời như trong dự tính của Nguyễn Tình, sức hấp dẫn của Chung Thụy không người nào có thể cản được, huống chi cô bạn cũ này lại cực kỳ hâm mộ Chung Thụy.

Nguyễn Tình cố nén cười, đem ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của những ngôi sao nữ xung quanh thu vào đáy mắt. Rõ ràng, đối thủ trong làng giải trí của Tiêu Tiêu lại tăng thêm vài người, có thể khiến bạn học cũ này ấm ức là cô ta vô cùng vui vẻ, ai bảo đạo diễn khen ngợi diễn xuất của Tiêu Tiêu không dứt?

“Cứ vậy đi, tôi rất mong đợi sự hợp tác của chúng ta đấy.”

Cùng Chung Thụy diễn chung một show quảng cáo, Tiêu Tiêu hưng phấn đến mức cả đêm ngủ không ngon. Ngày hôm sau, Tiêu Tiêu mang theo tâm trạng cực kì vui sướng đi vào studio chờ lệnh.

Cô chỉ là một diễn viên nhỏ, đạo diễn không cần phải tự mình đến chỉ đạo, chỉ mở màn nói vài câu đơn giản rồi vội vàng rời đi.

Tiêu Tiêu cuối cùng cũng hiểu rõ, vai diễn nhỏ của mình đến cuối cùng là có bao nhiêu nhỏ bé…

Đây là quảng cáo đồ trang sức ngọc bích theo phong vị cổ xưa, lấy bối cảnh đời Đường. Nguyễn Tình một thân cung trang, đeo trang sức ngọc bích lộng lẫy, là người cao quý nhất, tiểu công chúa được Hoàng đế cưng chiều. Đối với vị quốc sư anh tuấn tài năng vừa gặp trong ngự hoa viên đã nhất kiến chung tình. (vừa gặp đã yêu)

Vị quốc sư này chính là Chung Thụy.

Bên cạnh công chúa sao có thể thiếu được nô tài, vai diễn nhỏ của Tiêu Tiêu chính là tiểu tì nữ bên cạnh công chúa Nguyễn Tình này, đứng ở một góc không nhìn thấy được, làm nổi lên thân phận tôn quý của công chúa.

Vai diễn nhỏ này không những quay lưng về phía ống kính, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, ngay cả người cũng không ai thấy rõ, không chừng đến cảnh cuối còn bị xử lý hình ảnh mờ đi, chỉ còn cảnh Nguyễn Tình cùng Chung Thụy….

Ngay cả người qua đường cũng không phải, mí mắt Tiêu Tiêu khẽ giật.

Nguyễn Tình đột nhiên tốt bụng như vậy, đúng là không có chuyện gì tốt, cô ta cho cô vai diễn này cùng với làm nền thì có khác gì nhau?

Việc tốt duy nhất là có thể nhìn thấy Chung Thụy quay hình quảng cáo rất gần.

Tiêu Tiêu thay trang phục cung nữ, bộ đồ này không phải màu hồng nhạt như lần trước.

Xem ra, Nguyễn Tình vẫn còn lo sợ lần biểu diễn trước của cô, muốn chặn bất kỳ cơ hội nào của Tiêu Tiêu.

Yếm trắng, áo khoác ngoài màu xanh, nhìn thế nào cũng thấy giống một gốc cây xanh biếc.

Chờ đến lúc Nguyễn Tình đi ra, Tiêu Tiêu mới hiểu rõ tại sao cô lại xanh như vậy.

Làn váy của Nguyễn Tình vô cùng lộng lẫy, sắc đỏ thẫm tôn lên vẻ đẹp kiều mị của cô ta, hai bên tay áo thêu tơ vàng, xa hoa cao quý.

Bên cạnh hoa hồng luôn phải có lá xanh, Tiêu Tiêu hiển nhiên trở thành nền tôn lên vẻ rực rỡ của Nguyễn Tình.

Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn hai nhánh tóc vừa thô vừa đen bóng của mình, lại nhìn kiểu tóc phức tạp và đồ trang sức của Nguyễn Tình, bỗng nhiên cười ngọt ngào.

Nguyễn Tình tuy là tiểu thư khuê các, đoan trang xinh đẹp, nhưng nói thẳng ra lại không hợp với sắc đỏ thẫm như vậy, hơn nữa trang điểm quá đậm trái lại khiến cô ta già đi vài tuổi, cảm giác quái dị.

Ngược lại, Tiêu Tiêu với bộ trang phục xanh biếc, kiểu tóc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn giống như một tiểu cô nương mới lớn, đứng bên cạnh Nguyễn Tình dường như ít hơn vài tuổi.

Nguyễn Tình nhìn thấy cô nở nụ cười, thoáng quay đầu lại nhìn toàn thân mình trong gương, sắc mặt lập tức đen lại. Cô ta xoay người quay lại phòng trang điểm, lên tiếng la mắng thái độ làm việc của trợ lí, vội vàng thay bộ quần áo đỏ thẫm đó.

Tiêu Tiêu chớp mắt, quả thật đáng tiếc.

Nguyễn Tình không làm nổi bật vẻ đẹp của bộ váy đỏ thẫm ấy, thì làm sao cô ta thể hiện được hình tượng cao quý của công chúa?

Thân là diễn viên, không có gì thích hợp hay không thích hợp, quan trọng nhất là biết ở thời điểm nào bản thân và nhân vật hợp lại thành một, biến bản thân hoàn toàn thành nhân vật ấy.

Nếu là công chúa, thì phải khiến cho bản thân trở thành công chúa cao quí, kiêu ngạo và ương ngạnh nhất.

Nếu là tỳ nữ, như vậy phải biến mình thành nô tỳ hèn mọn mà dè dặt, chỉ sợ làm sai chuyện.

Tiêu Tiêu lại nghĩ đến Chung Thụy, hầu như mấy năm qua, anh ta đều diễn hết mọi loại nhân vật.

Ví như một họa sĩ đầy tài ba nhưng nghèo khó và buồn chán, tinh thần thì sa sút, khuôn mặt đầy râu , hai mắt vương đầy tơ máu, quần áo bần thỉu dính đầy màu nước, khóe miệng luôn lộ ra nụ cười điên cuồng, đem nhân vật thể hiện vô cùng tinh tế, sinh động.

Hoặc là một cậu thiếu gia ngập tràn thù hận muốn đi tìm người cha của mình để báo thù, nho nhã lịch sự, nhưng đằng sau là chứng bệnh sạch sẽ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế không muốn để cho người khác biết, rực rỡ và u tối cùng tồn tại, khiến cho vai diễn đầy tự nhiên.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Tiêu sùng bái Ảnh đế. Mỗi một ánh mắt, động tác, nụ cười của Chung Thụy cũng đủ để đem nhân vật diễn tả một cách chân thực, trổ hết tài năng để lại cho người khác ấn tượng khó mà phai nhạt.

Tiêu Tiêu nghiêng đầu, thấy Nguyễn Tình đã thay xong bộ váy dài màu vàng nhạt, đang vội vã đi đến.

Màu này quả thật rất hợp với cô ta, càng tôn lên vẻ đẹp thanh lệ và trang nhã của Nguyễn Tình.

Nhưng lần này, Nguyễn Tình vào vai công chúa, chứ không phải tiểu thư khuê các bình thường, trang phục như vậy rõ ràng không phù hợp…

Tiêu Tiêu muốn đứng bên cạnh Chung Thụy, muốn trở thành nữ diễn viên chính của anh, nhưng mà đối mặt với áp lực của Ảnh đế, với khả năng của người bình thường có lẽ sẽ không chịu được.

Nguyễn Tình ngay từ đầu đã sai lầm rồi, sau này lại càng mắc thêm lỗi sai.

Trong bụng Tiêu Tiêu có chút suy nghĩ xấu xa, đối mặt với diễn xuất tuyệt vời của Ảnh đế, không biết Nguyễn Tình có thể chống đỡ được đến mức nào?

Đạo diễn vừa nhìn thấy trang phục của Nguyễn Tình bất giác nhíu mày.

Nghe nói là Nguyễn Tình chủ động yêu cầu đổi trang phục, nhớ tới lời dặn dò của đạo diễn Ôn, đạo diễn cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Đạo diễn không lên tiếng, Chung Thụy chỉ nhìn thoáng qua nên cũng không để ý đến.

Chung Thụy một thân bạch y nhẹ nhàng trong gió, cao lớn phóng khoáng, diễn xuất trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nhiễm khói bụi nhân gian, chỉ đứng đó thật giống như một tiên nhân lỡ rơi xuống trần gian.

Cho dù đạo diễn còn chưa quay phim, nhưng Chung Thụy đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, bắt đầu hòa nhập vào nhân vật.

Đây là lần thứ hai đôi mắt Tiêu Tiêu tỏa ra tia sáng, không hổ là Ảnh đế, không những chuyên nghiệp, diễn xuất còn đứng đầu. Trong lúc không để ý đã tự mình hóa thân vào vai diễn, chưa từng dùng hết sức lực.

Đứng ở phía sau làm nền cho Nguyễn Tình, Tiêu Tiêu căn bản đối với Chung Thụy không chút áp lực, đáng tiếc Nguyễn Tình lại không nghĩ như vậy.

Nguyễn Tình muốn lợi dụng quan hệ với đạo diễn Ôn, cùng Chung Thụy diễn trò ngang tài ngang sức, mục đích chính là muốn xuất hiện đầu trang báo, làm tăng sự nổi tiếng của bản thân.

Thứ nhất là tạo tiếng tăm cho bộ phim mới, thứ hai là mượn Ảnh đế để cô ta có thể một lần tiến vào vào hàng ngũ đại minh tinh.

Xem ra lúc này Nguyễn Tình cũng hiểu ra bản thân suy nghĩ quá nông cạn.

Có thể diễn xuất ngang tài ngang sức cùng Ảnh đế là mơ ước của các nữ minh tinh. Nhưng mà lúc đứng trước mặt Chung Thụy, cô ta không thể không thừa nhận, ba năm liên tục làm Ảnh đế quả thực không phải chỉ là hư danh, chỉ đơn giản đứng như vậy không nói một lời, khí thế vô hình đã ép Nguyễn Tình toàn thân cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

“Cắt, Nguyễn Tình còn ngẩn ngơ gì đó, đã bắt đầu 5 phút rồi. Làm lại lần nữa!” Đạo diễn tuy rất kiêng nể đạo diễn Ôn, nhưng tại trường quay này ông ta chính là lão đại.

Nguyễn Tình vẫn đứng ngẩn người ra đó không nhúc nhích, trước mặt Ảnh đế ngay cả một động tác cũng đã quên phải làm thế nào, khiến mặt mũi của đạo diễn luôn miệng đề cử cho cô ta cũng không biết đặt ở chỗ nào?

Cô gái này rõ ràng là đang phá đám!

Nguyễn Tình khi nghe được đạo diễn nổi cơn giận, từ từ lấy lại tinh thần, cắn môi, nhỏ giọng xin lỗi, cô ta hít một hơi thật sâu diễn lại một lần nữa.

Khó trách các tiền bối trong giới từng nói, Chung Thụy chỉ có thể nhìn từ xa đừng nên lại gần anh ta. Chỉ quay một quảng cáo đơn giản nhưng anh ta cũng thể hiện mười phần năng lực, Nguyễn Tình không dám lơ là, đánh thức toàn bộ tinh thần.

Huống chi đối thủ lớn nhất của Nguyễn Tình ngay ở phía sau lưng, vốn muốn làm nhục Tiêu Tiêu mới cho cô tham gia quảng cáo, bây giờ ngược lại chính là mình, khiến Nguyễn Tình làm sao nuốt trôi được cơn giận này?

Cúi đầu nhân lúc sửa sang lại quần áo, Nguyễn Tình nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.

Chung Thụy lợi hại thì sao, chỉ cần thể hiện ra bộ mặt hoàn mỹ, tốt nhất của mình là được rồi…

“Cắt”

“Dừng!”

“Diễn lại!!!”

Đạo diễn tức giận đến nỗi ném luôn chiếc loa trên tay, không nhịn được bước nhanh tới, nhìn thẳng vào mặt Nguyễn Tình cau mày: “Chỉ đơn giản hướng về phía Chung Thụy đi qua mấy bước, vừa nãy cô đi lại mấy lần rồi? Không phải tay chân mất tự nhiên thì là vẻ mặt cứng ngắc, mà còn ngay cả cười cô cũng không làm nổi?”

Mặc dù trong máy quay Nguyễn Tình đang cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.

Đạo diễn không nhịn được nữa, ông ta đồng ý chiếu cố Nguyễn Tình, chứ không đồng ý để cô ta phá hư tập quảng cáo này.

Trả thù lao chính là đại gia, công ty quảng cáo không quan tâm ai ngoại trừ Chung Thụy ra, bất kể là đạo diễn Ôn hay đạo diễn Trần là ai, bọn họ chỉ cần quảng cáo quay thật tốt, có thể thu hút ánh mắt của mọi người là đủ rồi.

Biểu hiện hôm nay của Nguyễn Tình, quả thực là đang tát vào mặt đạo diễn, ông ta ở trước mặt công ty quảng cáo dành cho Nguyễn Tình bao nhiêu lời hay, bây giờ lại có bấy nhiêu khó khăn.

“ Nghỉ giải lao mười phút…” Đạo diễn thở dài, xem ra hôm nay không thể quay xong quảng cáo rồi, quyết định vẫy tay kêu Tiêu Tiêu đi tới: “Cô tới đây, diễn thử xem…”

Nguyễn Tình nghe thấy, sắc mặt tái xanh, dựa vào cái gì muốn Tiêu Tiêu đi thế vai diễn của cô ta?

Cho dù chỉ tạm thời diễn thử, cô ta cũng không nuốt trôi được cơn giận này!

“Đạo diễn, cô ta có thể thử ra được cái gì… Tôi vẫn có thể tiếp tục, không cần nghỉ nữa.”

Đạo diễn không phải mù lòa ngu ngốc, hiển nhiên nhận ra diễn xuất của Tiêu Tiêu và Nguyễn Tình có khoảng cách.

Đạo diễn Ôn yêu cầu chăm sóc người ta, đạo diễn không dám trái lời, bây giờ để Tiêu Tiêu thử, cũng là cách bất đắc dĩ.

Dù sao lại tiếp tục như thế này, đừng nói là ngày mai, tuần này cũng không thể quay xong quảng cáo!

“Cô đến xem cô ấy diễn như thế nào, nghỉ ngơi một lát rồi diễn lại lần nữa…”

Ý của đạo diễn rất rõ ràng, muốn Nguyễn Tình học theo kĩ thuật diễn xuất của Tiêu Tiêu.

Nguyễn Tình làm sao nhịn được, một diễn viên chưa lên nổi hạng ba, nhờ cô ta ban cho được vai diễn nhỏ này, bây giờ lại muốn trèo lên đầu mình sao…

“ Đạo diễn…”

“ Đừng nói nữa, nhìn cho kỹ đi!” Đạo diễn nhíu mày, cắt ngang lời nói của Nguyễn Tình, cô gái này thật sự không biết nghe lời, diễn không được lại không muốn học tập, xem chừng cũng không ở bên cạnh đạo diễn Ôn được lâu dài.

Đạo diễn vốn muốn tùy tiện gọi một nhân viên trường quay thay vào vị trí của Chung Thụy, nhưng Chung Thụy lại cười nói : “Chỉ là diễn một chút thôi mà, tôi đứng đây cũng không sao.”

Ảnh đế mở miệng, đạo diễn đương nhiên vui mừng ra mặt. Có Chung Thụy ở đây, nếu như Tiêu Tiêu diễn không tốt, thì vấn đề cũng không quan trọng như Nguyễn Tình.

Dù sao khi đứng trước mặt Chung Thụy tràn đầy khí phách, rất ít người bình thường có thể chịu đựng được.

“ Chờ chút, để Tiêu Tiêu thay quần áo khác đi.” Đạo diễn đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, quay đầu thầm thì với người quay phim hai câu, sau đó bảo trợ lí nhỏ đi theo giúp đỡ Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu thụ động để cho trợ lí nhỏ kéo vào phòng trang điểm, trong mắt mang theo một tia không thể tin nổi.

Đạo diễn lại có thể để cô đối mặt với Chung Thụy, đây là mong ước bao lâu không thể thực hiện được của Tiêu Tiêu…

*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng[1], đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress[2]. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.