Đêm Nay Rời Cảng

Chương 34: Chúng ta đồng hương




Cảm ơn Thượng đế, trước khi cô thiếu oxi té xỉu, Lục Hiển lập tức dừng lại, thả cô ra một con đường sống.

Thở dốc, nói nhỏ, trán ngăn lại trán, giữa lúc mê ly ái muội truy timg hai con mắt tối đen của cô, truy tìm duy nhất cuộc đời này có thể gặp ánh sáng.

Chúng ta thủy chung truy đuổi bản thân chưa từng có được những gì tốt đẹp, tại ánh sáng mù mờ truy đuổi ánh sáng mãnh liệt, mới có ghen tị sai lầm, bẩm sinh, trồng trọt huyết mạch.

Thân tại địa ngục, mới có thể cầu khát thiên đường ánh sáng.

Mà thiên đường của hắn không phải là chúa Jesus Christ khoan dung tội nghiệt, cùng không là ở nhân gian vo ưu vô lo nơi này sung sướng, thiên đường của hắn chính là nụ cười bên môi cô quét xuống, về sau nếm đau khổ tận cùng thế gian cũng đủ đầy.

Sợ sệt bi kịch lại tái diễn, mạng của tôi nằm ở giữa mục tiêu, Việt Mỹ Lệ gì đó tôi cũng không thể đụng chạm

Ở Ôn Ngọc, Lục Hiền là cánh đồng hoang đang bốc cháy lửa thêu đốt hừng hực dưới trời xanh, nếu đụng vào hắn sẽ tổn thương đến các đầu ngón tay, cô sử dụng khả năng ngu si và ngốc bẩm sinh của con gái, bao bộc một trái tim mềm mại dễ vỡ, bầu trời sao ôm lấy cánh đồng đang cháy rực.

Người nào vì ai nhổ đầy gai sắc, người nào vì ai như thiêu thân lao vào lữa, đến Thượng Đế cũng đều không thể hiểu nổi nổi đau đớn này, đau đớn giữa con người có xu thế tìm đến cái chết ngọt ngào này.

Khóe miệng chỉ nói một câu thôi, trong gương mặt người đàn ông hiện lên một trận cười xấu xa, ánh mắt lại yên tĩnh trong không khí bỗng hóa thành nước, nhẹ nhàng vờn quanh cô. Giả sử anh gặp qua ôn nhu lần này, cả đời này đã định trước vô tâm với người khác, không biết là tốt hay xấu.

"Về sao em gặp rắc rối, đều phạt em như vậy, nhớ rõ đễ pham sai lầm nhiều nha Ôn Tiểu Thư."

Mang tai Ôn Ngọc nóng lên , mặt đỏ hồng, đẩy hắn, " Tóc của anh muốn cắt nữa hay không? Làm tốt xây dựng tâm lý để đầu trọc đi ra ngoài?"

Lục Hiển bị cô cạo thành nữa đầu trọc thì gọi là gì, treo đầy mặt cười nói: "Tôi xấu một chút, em không phải càng vui sao? Có nhiều cảm giác an toàn, không cần lo lắng tôi bị các em gái khác câu đi, tốt nhất trên mặt nhiều vết sẹo, ngày ngày chỉ bảo vệ cho em."

Ôn Ngọc đứng dậy làm việc, lại run rảy hoạt động cái kéo, san bằng chổ tóc ngắn còn thừa của hắn, nghe cô ở sau thở dài cười nhạt, "Anh không cần phải luôn nói chuyện, thần phật đều nghe được hết."

"A...? Thần phật không đi làm? Chạy tới đậy nghe trộm chúng ta hẹn hò sao?" Hắn đối với vô thình lình không cách nào lý giải chuyện mê tín.

Ôn Ngọc đáp: "Không có phật tổ phù hộ, anh cho rằng anh có thể thế nào sống được tới ngày hôm nay. Tôi khuyên anh về sau ăn chay niệm phật, Ngươi nói trông thấy tựa vào tuyên truyền giảng đạo ăn năn hối cải để làm một người mới."

Lục Hiên nói: "Em nói không sai, dựa vào bản thân căn bản chỉ có chống đỡ, chĩ là Võ Đại Hải ... ..."

Hắn nhìn thấy mắt mình trong kính, một đôi mắt suy sụp già đi, đôi mắt không hề hung hãn, có lẽ căn bản hắn không thể trở lại là Lục Hiển, mà là kẻ nghiện tham sống sợ chết dựa vào thuốc phiện để sống qua ngày, không tôn nghiêm không có tương lại.

"Bệnh thần kinh, người có học nói đạo nghĩa giang hồ, mới vài tuổi, trên ta bơi tới vùng biển quốc tế, lên thuyền, bản thần mình không chịu nổi, trong nhà còn có mẹ già tay chân không tiện phải dưỡng nuôi, hắn gặp chuyện không may, mẹ hắn còn không biết chống đỡ đến mất đi... ..."

"Ngu ngốc, bệnh thần kinh, đầu óc bị nước vào... ... Số mệnh Lục Hiển ta đều thối nát, ai muốn hắn phải đổi mệnh ... ... Ôn Ngọc Ôn Ngọc, tìm điếu thuốc, đi tìm điếu thuốc ... ..."

Hai khối tiền trong bao hồng song hỉ của Bác Đức, xẹp một nữa, lọc miệng cũng khô ráp, dẫn đốt tới, mùi khói làm sặc miệng, theo hắn hít đâu, Ni Cô Tin theo xoang mủi thẳng vào tim, làm như hưởng thụ, hắn từ từ nhắm mắt thật lâu thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt một làn khói sương nhạt bốc lên, gương mặt mơ hồ chán nản nặng nề giá lanh.

Vì sao còn sống khó khăn như vậy, vùng vẫy trong bể khổ, vẫn như cũ không thoát khỏi, vận mệnh mây mưa thất thường.

Công trình Ôn Ngọc làm xong, đầu tươm tất sáng sủa, như mới vừa trong ngục được thả ra- -cô không cần thầy dạy cũng biết, về sau khó khăn chuyện tiền bạc, không có cơm ăn, còn có thể đi hưởng lệnh triệu tập của ngục giam phục trách làm thợ cắt tóc.

Hắn ngồi cô đứng, Ôn Ngọc bé nhỏ không cao, miễn cưỡng chỉ nhích hơn hắn một cái đầu, muốn xem vòng xoáy trên đĩnh đầu của hắn, lại còn đi cà nhắc, thân cao chênh lệch làm cho cô gái nản lòng.

Cô lấy ngón cái vuốt qua vuốt lại da đầy của hắn, đột nhiên trong lúc say mê, mội đụng vào cái gáy bé nhỏ của hắn, một nụ hôn cực kỳ ngắn ngũi mà ôn nhu, như không lại đem lễ vật tặng hắn.

Cô phải làm như thế nào bảo hắn biết, chính là chưa bao giờ tưởng tượng chuyện tương lại, chưa bao giờ ôm lấy quá nhiều hy vọng, mới dám phóng tính bản thân mình như thế, tùy theo lòng mình mà làm.

Lừa gạt, nói dối, tính toán một chút thời gian, cũng còn không nhiều ngày.

Cô mắng: "Ông già nghiên thuốc!"

Lục Hiển há miệng khói cười nhạo, "Tiểu tẩu hút thuốc phiện!"

Ví như không có điếu thuốc này, hai người mười mấy năm không liên lạc thì phải làm sau để gặp nhau.

Đưa tay kiểm tra cái đầu ngắn đến nổi không còn đáng kể bao nhiêu tóc, "Nhân viên đang bị giam giữ" Lục Hiển chị kém thiếu một bộ trang phụ tù màu lam, liền có thể diễn nguyên bộ 《 ngục giam phong vân 》 hoặc là 《 quay đầu lại là bờ 》, tình huống chân thật đến nổi nhất định phòng vé sẽ bán đến cháy vé.

"Ôn tiểu thư thật sắc bén, người đẹp trai nhất cũng có thể bị cạo thành người quái dị!"

Ôn Ngọc dọn dẹp tàn cuộc, bĩu môi khinh thường, "Anh cứ tiếp tục, chờ tôi rãnh rỗi, nhất định sẽ nhổ đầu lưỡi anh!"

Một giây trước ôn nhu như nước, nói nhiều một câu liền biến thành Dạ Xoa, con gái trở mặt nhanh như lật sách.

Hắn nhìn bóng lưng cô xoay người đi, thấp giọng cảm khái, hóa ra vận mệnh đối với hắn không hề bị phá hủy.

Cả ngày trống không chung quy vẫn phải tìm tiết mục.

Anh Lục thay đổi hình dạng quyết chí làm người lại một lần nữa, không hiểu trào lưu mặc quần áo loạn xạ như thằng nhóc ở nông thôn đi theo phía sau Ôn Ngọc. CÙng cô đi chợ hoa, lui tới gian hàng đều là hàng xóm láng giềng, bác bá trưởng bối, phần lớn tò mò hỏi: "Tuệ Tuệ, người thanh niên này từ đâu tới đây, nhìn thật lạ mặt." Ôn Ngọc đã sớm tìm lý do giải thích học thuộc lòng một lần nữa, người này ở quê nhà bác Đức ở Triều châu mới tới tìm người thân nương tựa, nghĩ muốn sống ở tây giang, tìm việc làm.

A... kêu Lục Đại Sơn, vừa lúc tôi không làm, dẫn hắn tới đi dạo chợ hoa, mua hàng tết.

Tam cô lục bà cùng với các chú bác dĩ nhiên dễ nhân thấy sự khác biệt, một đám người cười đến mê muội, trêu chọc cô, "Tuệ Tuệ của chúng ta có phúc khí, đối tượng vừa cao lại ngay thẳng thật thà - -"

Người nào nhìn ra hắn ngay thẳng thật thà? Rõ ràng là mắt lé, không đứng đắn.

Ôn Ngọc đi trước hắn một bước, cúi người chọn cây tắc vàng, Lục Hiển đuổi theo, cười hì hì: "Tuệ Tuệ? Tại sao bọn hắn đều gọi em là Tuệ Tuệ thế?"

Có một gốc cây cao nửa người, vàng cam thật tươi mới, cô cùng chủ bán ép giá, nói một xe lời hay, được giá thấp liền giao, đưa tiền xong quay đầu giải thích, "Tôi sinh ra tại Nghiễm Châu, mới đầu không biết cha là ai, nên với họ, chỉ là cái tiểu danh Tuệ Tuệ, hàng xóm láng giềng kêu theo thói quan Tuệ Tuệ Tuệ Tuệ, không sửa được miệng."

Trừng hắn, "Nhìn tôi làm cái gì, chuyển hoa giùm nha lão đại. Không phải thế thì tôi bảo anh đi shopping ngắm phong cảnh làm gì?""

OK, hắn là hổ lạc bình dương bị khuyển khí, hiện tại người phải cuối đầu.

Đến cuối phố, cô lại cùng người nhà quê đặt một gốc cây đào, 15 tháng giêng đưa đến nước chát ngỗng, muốn bồn màu xanh, biên cạnh kim sắc, đất chôn chỉ hơn một nữa không đầy, hoa đào bán ra nhưng chưa nở, pháo trúc cũng cần phải chuẩn bị sẳn, Ôn Ngọc keo kiệt không chịu trả nhiều tiền mua pháo, dặn dò lãm nhãm mãi, bui đất, sâu róm nhất định phải rửa sạch sẽ, không nên làm khách kinh sợ.

Chính cô mang một túi lớn nguyên bảo câu đối xuân giả pháo trúc, đi đường chậm rì rì, vì sau lúng cô một bàn tay Lục Hiển ôm lấy tác vàng, tìm không ra nữa điểm cảm thông thương xót đói với nhân sĩ tàn tật.

Giương mắt nhìn hán, đánh giá từ trên xuống dưới, "Anh Lục, anh được không?"

Có mắt đều nhìn ra được, anh Lục chống đỡ, "Nâng em nhiều một cái đều không vấn đề."

Cuối cùng, trải qua bậc tiểu học xuân điền, Ôn Ngọc thở một hơi dài nhẹ nhõm, cùng hắn nói: "Anh theo giúp tôi đi gặp bạn học cũ dạo một chút có được hay không?"

Vẫn giả bộ không quan tâm, thuận miệng nói: "Tôi giống như thủ vệ của đại thúc, tắc vàng liền ở tại chổ này."

Trăm phần trăm Lục Hiển phục tùng mệnh lệnh.

Qua đi tuổi năm sáu, mùa xuân tiểu học không thay đổi, vẫn là giáo dục loang lỗ xây dựng vào dân quốc, giữa bão sừng sừng không ngã. Trong hoa viên nhỏ bức tượng vĩ nhân bị mưa ăn mòn, bên mặt trắng, bên mặt đen, thành mặt âm dương, cha hắc bạch vô thường.

Cô ngồi chồm hỗm, ở tại nền điêu khắc tìm kiếm, tìm đến mặt mày hớn hở, gọi hắn đến xem, "Lúc tôi còn nhỏ rất nghịch ngợm, ở trong này khắc một chữ, anh xem, rõ ràng không tồi."

Lục Hiển nheo mắt nhìn, phía trước đầu ngón tay cô, một hàng chữ giản thể tràn ngập cong vẹo như nét bút trẻ con, trí nhớ trước đây lờ mờ hiện về, cô lại cầm đá cẩm thạch oán giận, "Không phải nói muốn trở về trường học bùng nổ sao, đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng, noi mạnh miệng - - Tuệ Tuệ." Hai chữ Tuệ Tuệ quá nhiều nét, khó khăn phá hư ngón tay ngắn ngủn, mặt tiểu cô nương mập mạp, liền buông tha cho chữ Tuệ thứ hai vẫn chưa viết xong.

Nhìn lại, chữ viết trên có khả năng truy tìm dấu vết cũ để lại, từ trước khẩu khí nam tử hán thật lớn, ước chừng lại là quấy rối lớp học, bị thầy giáo xử phạt, một bụng oán hận, tiện tay tìm một cục đá có góc cạnh, làm vĩ nhân trang nghiêm khắc lại việc quan trọng, lập chí đợi sau này công thành danh toại thăng quan tiến chức sẽ mời thầy giáo về giảng dạy, nói nhiều một câu phạt khẻ tay cả ngày, lấy máu này rửa nhục.

"Cùng lão tử lớn lên, trở về nhất định sẽ làm các người nổ bay - - Lục Đại Phong."

Giáo dục trẻ nhỏ thật có vấn đền, mười mấy chữ đã sai hết một nữa, thiên bàng bộ thủ vứt sau đầu, muốn kêu giáo viên trung văn tới đây nghiên cứu, hắn ta viết chử triện vẫn lại về lối viết thào. (đây là cách viết chữ hoa, mình đễ nguyên văn cho các bạn biết)

Hai người đều ngồi chồm hỗm, một dạng ngốc nghếch đưa mắt nhìn nhau, khoảng cách gần, đối phương mặt mày phóng đại, không thích ứng.

Lục Hiển nhìn cô cười, ý cười giống như một giọt nước từ máng xối nhiễu vào mặt hồ phảng lặng, từng đợt gợn sóng dập dờn, từ từ liên tiếp, nhìn vui sướng trước mắt.

Ôn Ngọc mờ mịt hỏi: "Anh cười cái gì? Giống như đồ ngốc."

Lục Hiển đua tay vò rối mái tóc dài của cô, không giảm nụ cười, "Hóa ra mười năm nay em sớm ở nơi này chời tôi, lại còn oán giận tôi như thế nào vẫn chưa xuất hiện, Tuệ Tuệ Tuệ Tuệ, ai cho phép em đáng yêu như vậy. Lại đỏ mặt? Trốn cái gì mà trốn? Được rồi, bây giờ sẽ đi mua hỏa dược, thực hiện lời hứa."

Non xanh nước biếc, làm đẹp trời xanh, trấn nhỏ Tây Giang chưa bao giờ đẹp như vậy.

Ôn Ngọc nghiêng mặt qua, tránh né ánh mắt truy kích của hắn, "Hóa ra anh là đồng hương .... ..."

Lục Hiển kéo cô đứng dậy, trốn dưới bóng râm của tượng điêu khắc, ôm cô vào trong ngực nói: "Tôi sinh ra ở nơi này, khi đó thật đáng sợ, người người đều hít bạch phiến, mỗi ngày hít quá mức, bên trong quảng trường ca hát đánh người. Đánh cá đều phải chờ bầu trời tối đen lén lúc đi, cha ta cứ như vậy chết trong sống gió, thi thể đều không tìm thấy, bà nội khóc đến mù mắt, dập đầu chung quang cũng không ai quản, một ngôi mộ trống không đều không có. Dáng mẹ tôi đẹp, làm sao đồng ý chịu cảnh khốn cùng này mà thủ tiết, năm thứ hai liền bỏ tôi đi, cùng bác đào vàng ở trên giàu có trốn đi, kỳ thật người kia không tính là giàu có, vất quá chỉ so với người nghèo mà thôi. Sau đó tôi không sống cùng bà nội, liền cùng A thúc vượt biên đến hồng cảng, làm việc vặt sống qua ngày."

Bản thân hắn vô cảm đối với điều này, nói ra giống như tin tức thời sự, không tình cảm, nhưng cô nghe được sự thật, cũng bắt đầu nghĩ lại, thân thế của hắn thật là thê thảm, đáng đồng tình.

"Bác Đức nuôi ta lớn lên, chẳng thế anh cho ông ta là Đại Thiện Nhân, tùy tiện thu nhận và giúp đỡ đứa nhóc thối nát. Bất quá ở trên trấn đều không nhận ra tôi, gần giống như cả nhà đều đả chết hết, thân bằng quyến thuộc đều không có liên lạc, cũng không biết có tính nơi này là quê hương của tôi không."