Đêm Nay Rời Cảng

Chương 44: Đợi chờ đến cuối cùng




Vọng tưởng ý nghĩ xằng bậy, mộng đẹp trở thành sự thật, một đời Lục Hiển sống lên chết xuống, không một ai có thể so sánh được giờ phút này lại cảm thấy thỏa mãn, không, là cảm thấy thỏa mãn chỉ trong chớp mắt, hy vọng xa vời khi còn sống, dục vọng điên cuồng, vĩnh viễn tìm kiếm, mãi mãi không đủ.

Thuốc phiện chết người cũng không làm nghiện đến như vậy, khó nhịn vì cô chính là Ôn Ngọc, trăm ngàn lần, trong trí nhớ phai màu, cô đang lo sợ trong hẻm tối, cúi đầu nhắm mắt, lúc này lòng bàn tay anh như dòng nước ấm, nhuyễn ngọc ôn hương, đầu ngón tay mượt mà lướt qua như làm thay đổi dòng văn, về sau lọt trong hố sâu không thể nào vãng sanh.

Chạy không khỏi, nhất định là do kiếp số, tai họa ngập đầu, là của anh, cũng rơi vào trên vai cô.

Trong bóng đêm mê ly, gió mát thổi xuống, làn da kề sát nhau gắt gao, anh là ngọn lửa thêu đốt, cô là một khối băng lạnh, phải mất bao lâu anh mới có thể làm ấm làn da của cô, cần 'Ngọn lửa', từng chút liếm qua, khẽ cắn, gặm, mút...

Anh mang đến, cô cảm nhận, gắn bó chặt chẽ với nhau, ấm ướt đau khổ, từ xương quai xanh, lại đến vai trần, cuối cùng, anh tập trung đến nụ hoa đỏ nho nhỏ.

Anh nhìn lại mắt cô, thâm sâu, mang theo khiêu khích cùng đắc ý, làm bộ dáng con chuột chơi đùa, nơm nớp lo sợ cắn trước ngực cô một cái chọc cho khuôn mặt của người yêu đỏ bừng lên, hàm răng trên dưới ác ý cắn nút, dù vậy ánh mắt vẫn không chịu buông tha cô, từ lúc bắt đầu đến lúc hành động, anh cúi đầu, lại suy nghĩ, khóa lại khuôn mặt trong sáng của cô bằng một tia xúc động nho nhỏ.

Dưới đáy lòng anh cười nhẹ, anh đâu có thể chấp nhận chịu thua con mồi nhỏ.

Đôi môi dạo chơi bên tai cô, tiếng nói khàn khàn, cực kỳ gợi cảm: "Tiểu A Ngọc, em vừa trực tiếp bạo lực, vẫn là chậm rãi cùng anh đến cùng sao? Anh chọn thõa mãn cho em , em có chịu không? Uhm....." Tiếng cuối cùng kéo dài, tận lực lên cao, vờn quanh lỗ tai cô, đúng là mặt người dạ thú, vô sĩ hạ lưu, không đợi người ta trả lời, đã giở trò, xoa nắn đôi vú trắng mịn, từ từ thưởng thức, súng đạn hung hăn, nhéo cô đến đỏ cả một mảnh da trắng. Đối đãi với người từng là ân nhân, cũng không chịu nói chút tình cảm nào.

Ôn Ngọc vùng vẫy, đôi chân nhỏ dài giẫm đạp, đạp vào ngực, bụng dưới của anh, khó có được một lúc làm càng, ba chiêu đã bị áp chế bên dưới, tinh thần của an phấn khởi, kích thích tăng lên, xé nát cái váy ngủ rộng thùng thình của cô, đem hai tay cô buộc ở đầu giường, động tác thành thạo, sạch sẽ lưu loát, vừa nhìn đã biết, làm theo thói quen...

Chỉ một câu nói thôi: "Xem ra A Ngọc của anh vừa thô bạo, yên tâm, nhất định cho em thõa mãn." Anh quỳ gối giữa hai chân cô, ánh trăng chiếu ở phía sau, hiện lên mặt anh giống như ma quỷ thèm muốn, bên ngoài cũng là một dạng ma quỹ mê người, ngàn lần kiệt xuất.

Ánh mắt Lục Hiển chưa di chuyển trên thân thể cô, anh bắt đầu thoát y, áo khoác, T-sirt, lộ ra bắp thịt, đường cong mạnh mẽ, lưng rắn chắc, cơ bụng 6 múi lồi ra lõm xuống, nhìn thấy rõ ràng, dưới rốn hiện lên bộ lông chạy dài một đường xuống tới dưới cho đến dây lưng màu bạc -- đáng giận, tự nhiên bị dây lưng làm đứt đoạn cảm giác mơ màng, người xem muốn hét lên "Nước đọng nước đọng." (*Câu chú), vô cùng khó coi, không bất ngờ, làm lãng phí thời gian.

Hừ -- Không cần sốt ruột, trò hay còn chưa thật sự bắt đầu.

Thiên hô vạn hoán, trông ngóng mong chờ.

Anh nhếch miệng cười, lấy dây lưng ra, kéo cái quần bò màu xanh đậm xuống, ban đêm vắng vẻ không tiếng động, một đôi nam nữ ngưng thở, im lặng đứng cạnh nhau, vô hình làm tiếng khóa kéo cọ xát lớn tiếng, xuống phía dưới, xuống phía dưới... Trời, Sư cô dưới đài đều đứng lên la ó, cùng chim Ưng hùng dũng phóng ra, chấn động con người.

Cô nhìn đến cái quần tam giác màu lam, gắt gao bao lấy cái dị vậy đang căng lớn ra, vừa đạp rơi quần bò của Lục Hiển xuống, phản ứng đầu tiên của cô là nhấc chân giẫm lên gôc con cháu của anh, không suy nghĩ nhiều, trong chiếu trường Lục Hiển đạt thành tự Nhất Đại Tông Sư, cô căn bản là không thể nào đánh được vào người anh, nữa đường đã bị nắm lại mắt cá chân, một giây đến, cô chỉ như cừu non đợi làm thịt, thịt trên thớt gỗ, vừa yếu ớt vừa mềm mại lộ rõ trước người anh.

Hiện tại cường thế trước mặt, dù Ôn Ngọc có bao nhiêu thông minh cũng không đủ dùng, lo lắng gấp gáp, mộ hôi lạnh chảy dày đặc, "Lục Hiển, anh không được đối xử với tôi như vậy--"

Anh như mãnh thú, vận dụng sức chờ hành động. Khi dễ tiến lên, một mảnh vải mỏng ngăn cách, làm va chạm làn da mềm mại và thơm hơn, nhất thời ngừng trong giây lát, rồi tiếp tục, không nặng không nhẹ, vui đùa, "Không cho anh như vậy..."

"Vậy làm như thế này?" Ngón tay ác ý, mơn trớn trên vàng môi kiều diểm của cô, trêu chọc, từng chút tách ra, giống như tận tâm tận lực, như tìm kiếm báo vật giữa đường núi chồng chéo, quanh co ngoằn ngoèo, dục vọng trở lại, ánh sáng trong suốt trong bóng đêm, chiếu rõ sự xấu hổ cùng giận dữ không chịu nỗi của cô, càng thêm ác liệt vẽ loạn trên ngực cô, "Sao không nói lời nào? Không phải em là con quỷ nhỏ, mồm miệng lanh lợi, môt câu có thể là trái tim anh tức giận đến phát bệnh."

Cô cắn răng, "Anh đi chết đi, Lục Hiển anh đi chết đi!"

Dĩ nhiên Lục Hiển trả lời, nhưng mà vô cùng ác liệt, "Anh không thể chết được, còn chưa có được em, làm sao anh chết được? Muốn chết cũng phải chờ anh xong rồi hãy nói."

"Anh dám làm, tôi nhất định sẽ giết anh." Trời sinh khúm núm, một câu uy hiếp giống như lôi kéo, chua xót.

Lục Hiển cười nhẹ, bất quá,"Được, không bằng em dùng cái này giết chết anh*"

Anh cúi người, đụng vào cái môi nhỏ của cô, làm như trấn an, bàn tay che cái trán rộng của cô, tối nay ánh mắt như mặt nước ôn nhu, "Anh sẽ nhẹ nhàng, em đau một cái, sẽ trôi qua rất nhanh."

Ôn Ngọc nhíu mày, khinh thường, "Đau như tiêm chích sao?"

Lục Hiển cười to, lồng ngực rung rung, xoa xoa cái cổ và má của cô, nói: "Đúng thế, giống như chích, bất quá là lớn hơn, như trụ xi măng cứng rắn đi qua đám cháy, sao? Kinh sợ sao?"

Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không có kinh sợ, khiếp sợ thì nhiều. Kêu thiên lôi đánh chết anh đi, quái vật biến hóa."

Anh không thèm để ý, chuyên tâm cởi quần, cái "Quái thú" kia hay còn gọi là "Vũ khí sinh học" sổ lồng, không lễ phép, không chào hỏi liền chụp vào phía dưới cái bụng bằng phẳng của cô, làn da như tuyết trắng, nổi lên đầy gân xanh, quái vật hung hăn vặn vẹo, trắng và đen, sự mềm dẻo cùng hung ác, bao dung cùng xâm chiếm, so sánh mãnh liệt, nhìn thấy ghê người.

Lục Hiển nói: "Tiêu thư Ôn, chúng ta cùng dạo chơi trò chơi."

Hiện tại Ôn Ngọc tranh thủ lúc được tha lõng nói, "Lục Hiển, tôi sẽ hận anh, hận chết anh."

Lục Hiển động đầu gối, tiến một bước" Không sao, em hận tôi, tôi yêu em, trời sinh một đôi, vừa đủ tốt."

Đầu ngón tay đang thu thập chổ mê tình của cô, xoa nắn vuốt ve, tìm kiếm xâm nhập, hô hấp dồn dập, sự bình tĩnh và yên lặng của cô bị sự thâm nhập này, cứ liên tiếp lúc mạnh lúc nhẹ nghiền thành mảnh nhỏ, hóa thành bột mịn.

Số mệnh của cô đều đã bị ngón trỏ và ngón giữa của anh cầm, từ trên xuống dưới, chìm chìm nổi nổi, không biết khi nào kết thúc.

Trên vai anh, mắt cá chân nhỏ mảnh, đôi chân dài thẳng tắp vác trên vai, anh nói với Ôn Ngọc, nhìn anh, nhớ kỹ đêm nay.

Tìm kiếm, anh chú ý đến cô, nhưng chưa một lần thương tiếc, thắt lưng gầy gò đi phía trước, đột nhiên đưa thẳng xuống phía dưới, mạch máu toàn thân đều căng thẳng, kéo đến cực hạn, nguyên nhân nơi này, mọi chỗ vẫn chưa thai hết, lại có hy vọng, làm anh kinh ngạc, hít thở không thông, không có chỗ để trốn, chỉ có thể bị trói chặt trong đường tắt nhỏ hẹp.

Mà đau đớn là anh vì cô lại không thể xóa nhòa, là vỏ trai sinh châu, là giấy trắng dính bụi, là một đóa hoa trong nháy mắt bị bóp nát trong lòng bàn tay, đóa hoa bị xé rách, chất lỏng giàn giụa, máu đỏ tươi, dòng nước trắng như tuyết, từ từ chảy ra, bao nhiêu sao chổi thi nhau vẽ nên.

Cô đau đến nổi dương cổ cao lên, nhắm mắt lại, để mặc anh trong cơ thể cô phóng thích, rong ruổi trên con sông lớn, vừa thu lại phóng, vừa vào lại lui, va chạm không ngừng nghĩ, đem hết toàn bộ sức lực chém giết, người đàn ông kêu gào cùng hư vinh trong lòng nổi loạn, anh muốn thuần phục cô, ngay tại tối nay, cho dù vừa vặn thuần phục dục vọng sinh lý thân thể nam nử, nhưng vẫn yêu quý như cũ.

Một giọt mồ hôi, lắc lư từ trán anh rơi xuống xương quai xanh của cô, anh khẽ cắn môi dưới của cô, nói nhiều câu hỏi ép cô: "Có thích hay không? Uhm... Tiểu A Ngọc, muốn lần nữa không?"

"Không nói. Không nói anh im đi!"

Anh vừa xâm nhập vừa nhìn cô, một lần bị dồn nén đến khóc, xin tha, "Lục sinh, Lục sinh, anh tha cho tôi... Không được... Thật sự tôi không được..." Mỗi một chữ đều chứa đầy nước mắt, yếu đuối muốn đòi hỏi. Bởi vậy anh càng điên lên, càng cuồng, càng ra sức, tiến lên trước lại lên trước, như máy móc, chỉ trông vào sức lực, ... và bản năng.

Cánh tay cô vô lực bên cánh tay to khỏe của anh, gân xanh nổi lên - dữ dội, từng giọt mồ hôi chảy ra, thấm vào làm úa màu khăn trải giường.

"Lục sinh, anh đừng như vậy... Tôi đau quá... Tôi sẽ chết, thật sự sẽ chết..." Ôn Ngọc cắn mu bàn tay, cúi đầu khóc, trăm ngàn lần cự tuyệt.

Nhưng Lục Hiển quấn đi khóe mắt đầu nước mắt của cô, hưng phấn lạ thường, "Muốn chết cũng là anh chết. Không tin em không hòa hợp xem, Tiểu Hồ Ly, mạnh miệng..."

Ôn Ngọc đành phải bám lấy anh, bao vây lấy sự hung hãn tiến công và tàn nhẫn của anh, co rút lại, khẽ mút, nụ hoa sau 17 năm chờ đợi nở hoa, sau cưỡng bức đã nở rộ, không đây ước chừng là giải phóng sự phẩn nộ, thân thể cô mềm mại bị cái kia của Đại D chống đỡ tràn đầu, căng thẳng đến tột cùng, đồng thời ép chặt đến khít khao, cô thừa nhận đau đớn, anh cũng không thấy dễ chịu.

Đại D hôm nay mới học hỏi được, thuốc phiên Hải Lạc Nhân thì tính là cái gì, chính mình lại có thể chống đối "Thuốc phiện", Thử một lần đã nghiện, người nào có thể so được với Ôn Ngọc, chỉ một tiếng thở dài nhẹ nhàng linh hoạt, đều khiến tâm trí đàn ông điên đảo, mất đi lý trí.

Trán kề trán, mồ hôi thấm ướt khi trao đổi thân mật, đồng hồ trên tường điểm ba giờ, cuối cùng anh cũng đã hoàn thành, thở dài, "Ôn Ngọc, Ôn Ngọc..."

Ai đã sinh ra em xinh đẹp như vậy, đúng là tai họa nhân gian.