Đem Tất Cả Cuộc Đời Này Gom Lại, Chỉ Có Anh

Chương 8: Tin tưởng (H)




Tin tưởng?

Nó là một điều cần thiết, nhưng lại quá xa xỉ đối với bất kỳ một kẻ nào nơi sống mũi đều là hơi thuốc trắng,

Khìn cháy không tin bất cứ một ai.

Ở đây, chính là cái nơi mà người ta thực sự thấy được cái gì gọi là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, mạng người nói đắt thì đắt, nói rẻ lại quá rẻ mạt.

Dưới cánh rừng này, tự tay Khìn cháy loại bỏ cũng đã chẳng phải là ít ỏi gì.

Đối với Nam cận,

Một tên không cha không mẹ, lại vì tiền mà ngồi tù vài ba năm, như thế cũng chẳng có gì đảm bảo được sự trung thành của hắn,

Nhưng, ít nhất phép thử này cũng tương đối có giá trị.

Đã là một kẻ có tham vọng, một kẻ có chiếm hữu, chắc chắn có thể nắm được trong tay.

- -------

Biệt thự xây dở, đúng như cái tên của nó, chính là một căn biệt thự xây dựng ngổn ngang, và đương nhiên sẽ chẳng bao giờ có ngày hoàn thành.

Khu rừng này và rất nhiều khoảnh đồi núi khác đã được một " quan chức" phê duyệt cho Khìn cháy thuê để" trồng trọt" với thời hạn là 50 năm.

Hắn xây dựng nham nhở, tất cả mặt ngoài đều không quá hoành tráng, nhưng chỉ cần ở đây quá một thời gian, không ai không biết, những đường lối vòng vèo, hay từng viên gạch lát dưới sàn nhà kia, đều được bày trí vô cùng hợp lý và có thứ tự logic.

" Kho hàng" được đặt ngay trong chính tòa biệt thự này.

Tất cả các anh em làm ở " khu" nào, thì biết khu đó. Tất cả mọi sự liên hệ qua lại đều phải thông qua Khìn cháy khớp ráp.

Kể cả phòng Sắt kia, cũng chỉ có thể theo dõi mọi thứ trên mặt màn hình, còn chính ra như Nam cận, một vụn bột ma túy cũng không được sờ tới tay.

- ----------

Khìn cháy ra lệnh,

Nam cận và Thiên An bị hai tên thân cận với Khìn cháy lôi vào một căn phòng nhỏ lụp xụp gần đó, nơi này là một dãy phòng dài không hề có nóc, chỉ được che tạm bằng vài tấm tôn bạt tạm bợ, gió thổi qua từng kẽ còn có thể nghe thấy tiếng rít nhẹ.

Khìn cháy thong thả ngồi gác chân lên chiếc ghế duy nhất trong phòng,

Không mất quá ba mươi giây liền đã móc trong ví ra một chiếc bao cao su, kẹp giữa hai ngón tay giơ cao. Hất hàm về hướng chiếc giường cũ nơi góc tường:

- Làm đi.

Thiên An khó hiểu đến lắp bắp, nhưng đương nhiên Nam cận một lời cũng không cần nói thêm.

Hắn muốn chứng minh, bản thân anh đã nhuốm bẩn đến tột độ, cũng là chứng minh sự trung thành của anh đối với hắn.

Nhưng thật không ngờ, lại là thông qua cách này.

Ba mươi giây nữa trôi qua,

Khìn Cháy không có nhiều kiên nhẫn như vậy, trực tiếp quẳng chiếc bao cao su kia xuống dưới chân Nam cận,

Rút chiếc súng đã hết đạn kia ra khỏi lưng quần, chậm rãi tra lại đạn.

Một viên

Hai viên.

Nam cận cắn chặt răng.

Thời gian tất cả chỉ còn tính bằng giây.

Ba viên.

Khìn cháy vẫn không một lần ngẩng lên.

Hỗn độn.

- --------

Con người, có hai phần.

Con, và người.

Đôi khi, ranh giới này thật quá mong manh, quá đắng chát.

Nam cận hiện tại không thể giải thích, cũng không thể lựa chọn cho phần người ở lại.

Bốn viên đạn đã tra xong. Nếu họng súng kia vang lên.

Tất cả mọi chuyện sẽ thực sự chấm dứt.

Đáy mắt khẽ chuyển,

Nam cận xoay người,

Hoàn toàn không nhặt lấy chiếc bao cao su kia.

Ba.

Cả người Thiên An bị nhấc bổng,

Thiên An mờ mịt lắc đầu:

- Anh Nam!

- Anh Nam!

- Anh làm gì vậy!

Bịch.

Dằn người xuống giường,

Nơi khóe miệng hơi sưng kia, Nam cận thô bạo đặt trên đó một nụ hôn sâu, mút chặt cánh môi,

Thiên An mắt mở lớn khó tin.

Đôi bàn tay che lấy mắt cậu, nơi vành tai Thiên An, một đường liếm, một đường hơi, thoát ra hai từ rất nhẹ.

Nhắm mắt.

Xoạt.

Chiếc áo khoác chính tay Nam cận bọc lấy người lại bị mạnh bạo giật xuống, quẳng xuống sàn nhà.

Nam cận dời môi, mút mát xuống hai hạt đậu nhỏ trước ngực Thiên An.

Ư,,

Đầu ngực lạnh, tím tái trong gió, lại vì khoang miệng nồng ấm mà như muốn giãn hồng ra.

Thiên An run bật,! Thế nhưng ba kẻ kia vẫn còn đang đứng ngay đó, hướng những ánh nhìn đủ thứ khinh bỉ, đủ thứ dằn vặt về phía này.

Thiên An không muốn!

Cánh tay hốt hoảng tránh khỏi, đôi chân giãy dụa lung tung:

- Anh Nam!

- Anh sao vậy?!

- Buông em ra!

- Anh làm gì....

Ưm..

Miệng vừa bị hôn, đôi tay cũng đã bị bắt chéo vượt quá đầu.

Nơi giữa háng, quần đều đã bị tuột xuống tới bắp đùi, lộ ra cậu em nhỏ đang vì sợ hãi, vì lạnh giá mà co lại ngủ.

Thiên An hoảng hốt, nơi môi miệng cắn mạnh.

Phập.

Máu từ đôi môi Nam cận trào ra!

Nó ngơ ngác nhìn.

Nam cận quệt vết máu, vòng chân ngồi trên người Thiên An, lột chiếc áo dài tay trên người mình.

Thiên An giương đôi mắt nâu đậm nhìn nửa thân trần kia!

Không phải!

Không phải như thế!

Đôi cánh tay lập tức bị chiếc áo thun dài trói chặt lên thành giường.

Thiên An không thể giãy cho nổi nữa.

Nó sợ!

Anh Nam của nó không phải như thế này!.

Người mới cách đây vài tuần thôi còn cắt từng lọn tóc cho nó! Không phải như vậy!

Chiếc quần bị kéo tuột khỏi đầu ngón chân.

Cả người Thiên An phút chốc không một mảnh vải, run rẩy phơi bày.

Nam cận để mặc máu chảy trên môi như thế, cúi người,

Vùi xuống giữa chân cậu, mở mạnh.

Hậu huyệt khô khốc mở ra trước mặt, Nam cận một chữ cũng không nói thêm, đưa đầu lưỡi cố gắng liếm đến ướt át.

Thiên An gần như hét lên:

- Không không không!

- Anh Nam!

- Em xin anh!

- Em không muốn!

Lưỡi đùa giỡn quanh hậu huyệt, cố gắng liếm mở, tách từng nếp gấp chưa một lần khai phá mà sợ hãi co chặt,

Ngón tay vờn quanh mép huyệt, sờ nắn, cố gắng vành rộng lỗ nhỏ khít chặt kia, chèn một ngón tay sâu vào bên trong

Thiên An giật bắn người,

Hậu huyệt lập tức thít chặt.

Thiên An theo phản xạ từ chối dị vật, cố gắng vặn thân.

Thế nhưng thân eo kia đều bị kìm giữ, càng giãy dụa, ngón tay kia càng đâm sâu, chọc đến lung tung trong miệng huyệt,

Aaaaaaaaa!!

Nam cận đưa môi dời xuống cậu em nhỏ đang ngủ say của Thiên An, cố ý dời đi sự đau đớn kia, mút mát.

Nơi mẫn cảm nhất bị chạm động, lại được đầu lưỡi cẩn thận đảo quanh, cảm giác vừa khổ sở vừa sung sướng cùng lúc tác động, hậu huyệt không tự chủ mở rộng.

A.!!!!

Cậu em nhỏ vừa bán cương

Ngón tay thứ hai liền đưa đến khuyếch trương.

Là không hề có bôi trơn, là không hề có bất cứ thứ gì hỗ trợ

Nam cận gác đôi chân nhỏ lên vai, đẩy sâu côn th*t nhỏ kia vào cuống họng, ra sức an ủi, nơi giữa huyệt kéo hai mở ngón tay sang hai bên, đưa lưỡi chờm từ ngọn nấm đang run rẩy đã nhỏ chút dịch trơn kia, mút chườm xuống hai hòn ngọc đang xoăn lại vì đau vì sướng,

Đầu lưỡi trơn trượt, lần thứ hai rời khỏi dương v*t nhỏ, liếm xuống hậu huyệt.

Nam cận cố gắng liếm mút cẩn thận, nước bọt tràn ra lại vét lại vẽ vòng trên từng nếp gấp, tạo thành vệt ướt át.

Thiên An vừa có được chút sung sướng, lại bị ngón tay thứ ba nhồi vào.

Ngón tay Nam cận không quá lớn, nhưng ba ngón chèn vào cũng đủ khiến cho Thiên An cảm tưởng như mình sắp bị rách đôi, liên tục lắc đầu.

- Không!

- Đi ra!

- Trướng quá!

- Anh Nam

- Em đau quá!

- Làm ơn!

Đôi tay cột chặt vào thành giường ra sức giật tới, theo từng cú lộng tay điên đảo mà cố tình tránh né dưới thân.

- Anh Nam!

- Đừng!

- Dừng lại đi!

- A....

Nam cận nghiến răng đưa đẩy, sát nhập liên tục, hi vọng có thể khiến cho miệng huyệt kia xốp nở hơn.

Bởi lẽ không ai thay bằng anh, hiểu rõ được chỉ ba ngón tay mơn trớn mới một đoạn lỗ nhỏ này, sẽ không thể nào to lớn và đâm sâu bằng thứ côn th*t dưới háng kia.

Anh thực sự, là không đành lòng,

- --------

Thế nhưng trên băng ghế,

Khìn cháy làm sao có đủ kiên nhẫn nhìn cái cảnh âu yếm mãi không thôi này?

Khi ngón tay thứ ba mới chỉ tràn động được không bao lâu,

Khìn cháy lên nòng súng, chĩa về phía Thiên An đang nức nở trên giường:

- Nhanh.

Thiên An lúc này biết rồi.

Biết rõ ràng rồi,

Cái " làm" ở đây mà Khìn cháy nói là gì.

Họng súng kia,

Nó cũng biết là Nam cận bị ép!

Thế nhưng nó vẫn không muốn, hoặc ít nhất không muốn theo cách điên rồ này!

- -------

Nam cận rút lại những ngón tay khỏi nơi hậu huyệt hoàn toàn chưa sẵn sàng kia,

Đặt côn th*t của mình, nhổ nước bọt xuống đầu nấm, sóc đẩy vài ba cái.

Thẳng hậu huyệt kia.

Đâm đến.

......

Không!....

Thiên An bàn tay nắm chặt, móng tay cấu vào lòng bàn tay, rớm máu rồi.

Nơi hậu huyệt thực sự bị xé rách.

Máu nhỏ xuống hai ba giọt, lại rỉ thành đường trên nếp gấp mép ngoài.

A................!!!!!!

Tiếng hét thất thanh đứt quãng, trên trán Thiên An, gân xanh nổi một đường đau đớn,

Quá lớn,

dương v*t không đi vào hết được, dẫu rằng còn một đoạn phía ngoài, thế nhưng Thiên An đã cảm như mình thực sự bị xuyên thủng. Hậu huyệt co siết liên tục, hai tay bị trói căng cứng đến không muốn cử động.

Nam cận bị vách tràng kia co siết đến mức tưởng như sắp đứt đôi. Cũng là đứt đôi sự thống khổ dày vò trong tâm trí.

Nhưng, họng súng kia vẫn chỉa về phía này!

Thúc.

Lút cán rồi.

Thiên An cắn chảy máu môi mình.

Đau..

Đau quá....

Cậu không chịu được, không chịu được...

Một cú thúc điên cuồng,

Rút ra, mang theo máu đỏ.

Đẩy tới, mang theo máu đỏ.

- A....

- A....

- Không...

- Đau quá...

- Anh Nam...

- Đau quá...

- Không....đừng..,

Nam cận tai như ù đi, không còn muốn nghe thấy từng lời đau đớn ấy nữa,

Bởi vì họng súng kia, cũng bởi vì dục vọng chiếm đoạt đã sưng phồng tím tái, mỗi một khi thớ thịt trong vách tràng ôm bọc lấy, hôn mút lấy dương v*t này,

Nam cận đều phải muốn tự rủa lấy bản thân, nhưng sự kích thích theo bản năng của giống đực là không thể chối cãi

Từng nơ rôn thần kinh theo dòng máu nhỏ ngang tàn chiếm hữu cố dộng đến,

Tiếng ba- ba – ba vang lên, mang theo dịch nhớp nháp trộn lẫn cả máu và nước bọt kia dính đầy nơi kết hợp.

Vặn mở chân,

A....

Ưm...

Hự...

Một cú sát nhập, hậu huyệt sưng đẫy rách ra, lại vẫn cố nén chịu mà mút lấy, mà bao bọc.

Tiếng hét trên cổ đã khàn, mỗi một cú thúc chỉ còn lại tiếng hựm nhỏ, theo cái giật tay trói chặt trên thành giường giật xuống.

Khoái cảm xen lẫn bao nhiêu chua xót trong lòng.

Nam cận dùng hết sức toàn thân nhanh chóng thúc đến, mong cho cơn đau kia đừng quá kéo dài,

Nó cảm giác như những cú thúc sâu tới ruột kia, đều muốn đem nó xé tan làm từng mảnh nhỏ.

Hậu huyệt rách nát, lấy máu bôi trơn,.

Đôi mắt nheo lại, da đầu sung sướng và đau khổ đến tê cứng.

Bắn ra,

Tinh dịch quện đặc bắn tràn ra mép huyệt, bám lên từng cơn co rút điên dại

Nam cận thở từng nhịp dốc, ôm chặt lấy người,

Xin lỗi.

- -------

Nó bật khóc,

Trên bụng, dấu giày qua trận đánh của tên Xăm vừa nãy vẫn còn,

Quặn lên từng cơn xé lòng.

Nhưng, nó không khóc vì thế. Nó khóc vì trong lòng nó, đau. Đau đến tê dại.

Bị chính người mà nó thương mến, bày ra thân thể này, để mặc đó những kẻ đứng đó, xuyên từng ánh mắt đánh giá theo vết máu nơi dưới thân nó để lại ư?

Đau, đau lắm.

Nó nhục nhã, nó cảm thấy như, cả người nó, chỗ nào chỗ nào cũng đều bẩn.

Nó gần như lịm đi.