Đêm Thao Thức

Chương 10




Sam nhấc điều khiển lên bấm tắt âm thanh khó chịu do cô phát thanh viên quá tươi tỉnh, quá hoàn hảo trong bản tin tối phát ra. Gã ngả người lên ghế thư giãn và nhắm mắt lại.

Cảm giác tội lỗi tận cùng bóp nghẹt lấy gã. Sam tự hỏi liệu mình có tắt thở hoàn toàn dưới sức nặng của tội lỗi ấy không nữa. Có lẽ đó chẳng phải là điều tồi tệ nhất trên thế giới này.

Trong mấy năm qua gã đã khá bình ổn đấy chứ, Sam thầm nghĩ. Cũng phải tốn nhiều công sức, nhưng rốt cuộc gã cũng đã có thể nhét tội lỗi ấy vào hố sâu mà vùi lấp lại. Dĩ nhiên gã có gặp vài vấn đề. Một trong số đó là gã đã phá hỏng cuộc hôn nhân của mình, nhưng đấy chẳng phải chuyện độc nhất vô nhị gì. Rất nhiều người sống sót qua chuyện này mà.

Tuy nhiên xét theo khía cạnh tươi sáng, gã nghĩ mình đã trở thành một cảnh sát khá tốt, kiểu cảnh sát mà Hugh Stenson hẳn sẽ tán đồng. Gã đã giữ gìn luật pháp ở Dunsley này. Gã chưa từng nhận hối lộ, nói thế không có nghĩa hối lộ là điều hết sức cám dỗ ở trị trấn nơi mà thu nhập có khuynh hướng từ trung bình đến thấp. Và gã cũng giữ bí mật cho mọi người, như Stenson đã từng dạy gã.

Dạo gần đây gã cũng từng nghĩ đến chuyện phục hồi lại thứ gì đó gần giống như là một cuộc sống có bạn bè. Tháng vừa rồi có đến sáu lần gã suýt nhấc điện thoại lên gọi cho cô. Nhưng gã cứ chần chừ mãi. Cô là cô gái đàng hoàng, lại xinh đẹp, là người phụ nữ giàu lòng trắc ẩn. Vấn đề là cô chỉ coi gã là bạn. Gã không rõ cô sẽ phản ứng ra sao nếu gã thử biến tình bạn giữa họ thành một thứ tình khác.

Gã nhìn vào điện thoại trên bàn cạnh ghế ngồi. Một điều quá rõ là, gã biết chắc giờ thì không thể gọi cho cô được nữa. Sự quay về của Irene Stenson đã làm thay đổi mọi thứ. Chỉ nhìn một lần vào đôi mắt ám ảnh đó thôi là bao tội lỗi trước đây gã từng cẩn thận chôn vùi lại được quật dậy khỏi mồ.

Gã biết rằng chẳng có gì gã từng gặt hái trong cương vị cảnh sát trưởng có thể bù đắp cho những việc gã từng làm mười bảy năm về trước.