Đêm Trường Tăm Tối

Chương 11




Thứ sáu, ngày cuối cùng của tuần này, buổi chiều tan học sớm, trường học trống trơn.

Hầu Quý Bình ngồi một mình ở cửa lớp học, tay cầm một quyển sách, lòng u ám trĩu nặng.

Sau khi biết Cát Lệ vì có bầu sinh con phải thôi học, cậu đã tìm hiểu tình hình qua nhiều người, các giáo viên trong trường làng dường như không quan tâm lắm đến sự việc này, họ nói là trong vùng thường xuyên có các cô gái chưa đến tuổi thành niên lấy chồng, sinh con, rất bình thường. Theo họ, chỉ có gϊếŧ người đốt nhà mới là phạm tội, mới phải vào tù, một cô bé hơn mười tuổi có bầu, sinh con, chỉ cần cô bé không nói là mình bị cưỡng bức, thì chả có gì là ghê gớm, cuối cùng phía kia hoặc là cưới cô bé, hoặc là bồi thường tiền. Ở môi trường như vậy, Hầu Quý Bình rất khó phổ biến cho họ điều luật hình sự đối với trẻ mới mười bốn tuổi này.

Sự việc này cuối cùng nên xử lí thế nào, cậu vẫn cần hỏi ý kiến của Cát Lệ.

Trời dần chuyển sắc hoàng hôn, cậu gấp sách quay vào lớp học, phát hiện thấy Ông Mĩ Hương, cô bé rất cao ở dãy bàn cuối cùng vẫn còn ngồi ở đó.

Ông Mĩ Hương là học sinh nữ cao nhất trong lớp, mặt trái xoan, trông rất thanh tú xinh xắn, có thể dự đoán được mấy năm nữa sẽ trở thành một mĩ nữ. Cô bé dậy thì sớm, bây giờ ngực đã nhú lên, bắt đầu có đường cong, nhìn chung các cô bé ở lứa tuổi này thường cảm thấy ngại ngùng trước sự thay đổi của cơ thể, nên cô bé đi đường lúc nào cũng khom lưng, để phần ngực nhô lên không hiện rõ.

Sau khi tiếp xúc mấy tháng, Hầu Quý Bình đã sơ bộ hiểu được tình hình gia cảnh của học sinh.

Ông Mĩ Hương cũng như Cát Lệ, bố mẹ không rõ vì sao đều không còn nữa, trở thành trẻ mồ côi, sống cùng với ông bà. Ở nông thôn có rất nhiều những đứa trẻ như vậy, tính cách hầu hết đều hướng nội, ít nói, nói chuyện lúc nào cũng nhỏ nhẹ.

Lúc này, trong tay cô bé đang cầm một mẩu bút chì ngắn, trông rất nghiêm túc, đang viết gì đó kiểu như nhật kí. Thấy thầy giáo bước vào, cô bé ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi lại cúi đầu xuống, mặt không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục viết.

Hầu Quý Bình đóng một ô cửa sổ lại, quay đầu giục: "Ông Mĩ Hương, em vẫn chưa về nhà à?"

"À... em muốn ở lớp làm bài."

Hầu Quý Bình lại đóng tiếp một ô cửa sổ khác: "Thầy phải khoá cửa đây, em về nhà làm bài nhé, muộn rồi, một lúc nữa là trời tối rồi đấy, cuối tuần đừng ở trường nữa, về nhà với ông bà đi."

Ông Mĩ Hương nghe lời, chậm chạp cất sách bút vào ba lô, chậm chạp đứng lên, như thể cố tình để mỗi động tác đều thật chậm.

Hầu Quý Bình đóng ô cửa sổ cuối cùng lại, thấy cô bé vẫn ở nguyên tại chỗ, cậu nhìn ra cửa bảo: "Đi nào."

Hôm nay phản ứng của Ông Mĩ Hương rất chậm chạp, cô bé đứng dậy, vẫn rất chậm rãi, sau đó khoác chiếc ba lô nhỏ bằng vải lên, cúi đầu khom lưng, chậm rãi dịch bước ra cửa lớp.

Hầu Quý Bình khoá cửa cẩn thận rồi hỏi Ông Mĩ Hương đang đứng bên cạnh: "Cuối tuần rồi, sao em không về nhà sớm đi? Ông bà chắc là nhớ em rồi đấy."

Ông Mĩ Hương cúi đầu nói: "Em... tuần này em không về nhà."

"Tại sao?"

"Dạ... Em muốn ở trường."

Hầu Quý Bình ghé sát tới trước mặt cô bé, đột ngột nở một nụ cười như một người anh lớn rất hiểu em, nhưng lập tức nghĩ với một cô bé, vẻ mặt như vậy có lẽ không lịch sự lắm, cậu vội đứng dậy, ho một tiếng, bảo: "Có phải là em cãi nhau với ông bà không?"

"Không phải, không phải." Ông Mĩ Hương tránh ánh mắt của cậu. "Tuần này ông bà em rất bận, em không muốn thêm phiền hà cho ông bà."

Hầu Quý Bình mỉm cười: "Thôi được, thế thì tuần sau em nhớ phải về nhà nhé, thầy tin em là một cô bé hiểu chuyện, không làm người lớn lo lắng."

Ông Mĩ Hương khẽ gật đầu, cùng cậu đi ra khỏi trường, lúc sắp đến cổng trường, Ông Mĩ Hương bỗng dừng lại, ngập ngừng muốn nói gì đó, một lát sau mới lấy can đảm hỏi: "Thầy ơi, tối nay thầy ăn gì?"

"Thầy lên thị trấn ăn, em thế nào?"

"Em... em không biết, thầy ơi, em có thể..."

"Tất nhiên là không sao, thầy dẫn em đi ăn." Hầu Quý Bình đoán được suy nghĩ và ví tiền ít ỏi của cô bé, vui vẻ đồng ý ngay.

"Cảm ơn thầy!" Ông Mĩ Hương nở một nụ cười hiếm hoi trong ngày.

Họ cười nói vui vẻ rời khỏi trường, nắng hoàng hôn chiếu sau lưng họ, khiến bóng của hai người kéo ra rất dài.

Một chiếc xe hơi màu đen rất hiếm gặp ở nông thôn thời đó đỗ bên con đường đất nhỏ ngoài cổng trường, một thanh niên trẻ tuổi để đầu húi cua, tóc nhuộm vàng, dáng không cao tựa người vào xe, anh ta đang hút thuốc lá, vẻ rất sốt ruột, thấy họ đi ra khỏi trường, liền gọi to: "Ông Mĩ Hương! Ông Mĩ Hương!"

Ông Mĩ Hương nhìn anh ta rồi vội quay đầu đi, như thể không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước, Hầu Quý Bình dừng bước, nhìn về phía cậu thanh niên tóc vàng, người đó chạy tới, bực bội gọi thêm lần nữa: "Ông Mĩ Hương!"

Lần này Ông Mĩ Hương không thể giả vờ không nghe thấy được nữa, đành dừng lại, quay về phía cậu thanh niên tóc vàng, cúi thấp đầu.

Hầu Quý Bình nhìn cậu thanh niên: "Anh là?"

Anh ta vội giấu vẻ mặt bực mình, cố nặn ra một nụ cười: "Anh là thầy giáo phải không? Tôi là anh họ của Ông Mĩ Hương, đã bảo là hôm nay đưa nó lên phố huyện chơi, con bé này, lâu la như thế, đúng thật là trẻ con."

"Em... em muốn đi ăn cơm với thầy giáo." Ông Mĩ Hương có vẻ không hề muốn lên phố huyện.

Hầu Quý Bình biết hôm nay Ông Mĩ Hương đang giận dỗi, cuối tuần lên phố huyện chơi cũng tốt, liền khuyên: "Anh em đưa em lên phố huyện chơi, em cứ đi đi."

"Em... em không muốn lên phố huyện."

"Ông Mĩ Hương! Em bướng quá rồi đấy." Cậu thanh niên tóc vàng hạ thấp giọng, trừng mắt nhìn cô bé.

Ông Mĩ Hương sợ hãi lùi lại một bước, một lúc sau, đáp một tiếng rất khẽ, rồi bước đến bên cạnh người đó.

Hầu Quý Bình thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại nghĩ chắc là cô bé Ông Mĩ Hương này hôm nay tâm trạng không vui, đang dỗi, cuối cùng cậu vẫn mỉm cười vẫy tay: "Đi đi, chơi vui nhé!"

Ông Mĩ Hương không nói gì, cúi đầu.

"Đi theo anh!" cậu thanh niên tóc vàng gọi một câu, quay người đi về phía ô tô.

Ông Mĩ Hương đứng nguyên tại chỗ, quay đầu, yên lặng nhìn Hầu Quý Bình, thấy thầy giáo chỉ mỉm cười nhìn mình, không nói gì, mấy giây sau, cô bé chầm chậm quay người, đi theo cậu thanh niên.

Hầu Quý Bình không hiểu ra làm sao, đứng yên tại chỗ, khó hiểu nhìn Ông Mĩ Hương rời đi, cậu đột nhiên có một cảm giác đặc biệt, trong ánh mắt của Ông Mĩ Hương dường như có sự thất vọng.

Cậu thanh niên tóc vàng mở cửa xe, Ông Mĩ Hương đứng đó, chân cứng đờ, tay bám vào cửa xe, đột nhiên cô bé quay lại, nói to: "Thầy Hầu."

"Có việc gì không?" Hầu Quý Bình mỉm cười với cô bé.

"Không có việc gì, không có việc gì," cậu thanh niên tươi cười đáp lời, "mau lên xe, - chào thầy nhé."

Hầu Quý Bình dừng bước nhìn Ông Mĩ Hương lên ô tô, chiếc xe nổ máy, quay đầu, phóng về phía phố huyện, Ông Mĩ Hương ngồi ở ghế lái phụ, yên lặng nhìn cậu thanh niên, mắt ánh lên sự khó hiểu, ánh mắt tựa như một đường thẳng cứ kéo dài ra mãi, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Chiếc ô tô xa dần, rồi biến mất trong tầm mắt.

Hôm đó mặc dù Hầu Quý Bình có một cảm giác kì quặc, nhưng cuối cùng cậu cũng không làm bất cứ điều gì.

Cho đến sau này, cậu đã ân hận mãi vì hôm đó mình đã đứng yên tại chỗ không làm gì.

Nếu hôm đó được lựa chọn một lần nữa, cậu nhất định sẽ dùng hết sức mình ngăn cản chiếc xe.

Mắt Ông Mĩ Hương nhìn cậu, ánh mắt sâu hun hút cứ dài ra mãi khi chiếc ô tô xa dần, cậu vĩnh viễn không bao giờ quên.