Đêm Trường Tăm Tối

Chương 22




Tháng 3 năm 2004.

Đầu xuân, trời vẫn lạnh.

Ngoài trời, mưa lẫn với tuyết tí tách rơi, trong quán lẩu, ba người ngồi quanh chiếc bếp từ đang bốc khói nghi ngút, nghe Giang Dương thuật lại tiến triển trong mấy tháng vừa rồi.

Từ lúc lấy được báo cáo khám nghiệm tử thi, Giang Dương nhiều lần đến cục công an, yêu cầu lấy hồ sơ vụ án của Hầu Quý Bình, sau mấy lần bị Lí Kiến Quốc tìm cớ thoái thác, Giang Dương đã tìm gặp lãnh đạo cục công an, thủ tục trong tay anh đầy đủ, đúng luật, đúng quy định, bên công an đành giao bản photo tư liệu cho anh theo quy định.

Sau đó, anh bắt đầu công việc lập lại vụ án để điều tra lại. Có điều, trước khi làm việc đó, anh còn phải tìm một người kháng cáo.

Tất nhiên, viện Kiểm sát phát hiện ra điểm đáng ngờ, không cần người kháng cáo, nhưng từ trước tới nay các cơ quan chính quyền rất coi trọng sự đoàn kết, trong trường hợp không có người kháng cáo, mà anh tự ý lôi ra một vụ án cũ từ hai năm trước ra yêu cầu bên công an điều tra lại, sẽ khó tránh khỏi bị nghi ngờ là cố tình kiếm chuyện.

Thế là anh và Ngô Ái Khả đi một chuyến về quê của Hầu Quý Bình, định nhờ người thân của Hầu Quý Bình kháng cáo lên viện Kiểm sát huyện Bình Khang, nhưng gặp phải khó khăn.

Nhà Hầu Quý Bình ở một vùng nông thôn của tỉnh Giang Tô. Sau khi anh mất, đồn công an thông báo cho gia đình là Hầu Quý Bình đã cưỡng bức phụ nữ, xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái, cuối cùng vì sợ bị xử tội đã tự sát, không lâu sau, bà mẹ hoá điên, cả ngày đi lang thang trong làng, ăn rác bẩn, một thời gian sau nữa, không ai còn nhìn thấy bà, không biết đã đi đâu, cũng không biết còn sống hay đã chết. Bố anh là một thầy giáo trung học, luôn là tấm gương về đạo đức trong xã, nhưng vì sự việc của con trai, quá hổ thẹn không chịu nổi, không lâu sau cũng tự sát.

Hầu Quý Bình không có anh chị em, họ hàng trực hệ cũng đều không còn nữa, những người họ hàng khác đều lo lắng nếu kí tên vào đơn kháng cáo sẽ chuốc vạ vào mình, nên từ chối đại diện cho người thân của Hầu Quý Bình kháng cáo. Giang Dương và Ngô Ái Khả đã cố gắng làm công tác tư tưởng, bảo với họ rằng toàn bộ tư liệu anh đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần người nhà kí tên, sau này sẽ không cần ra mặt nữa, mọi việc đều do anh chịu trách nhiệm. Cuối cùng, có một ông cậu họ đã kí tên, còn vì thế mà cãi nhau với người nhà.

Sau khi lấy được đơn kháng cáo, Giang Dương lập tức lập lại vụ án trên danh nghĩa phòng Giám sát điều tra hình sự, yêu cầu bên công an điều tra lại.

Nhưng sau khi quyết định lập án được chuyển đến cục công an, đội trưởng Lí Kiến Quốc đích thân mang đến trả lại, yêu cầu anh hủy quyết định, nói là vụ án từ hai năm trước đã có kết luận, bây giờ chỉ dựa vào một bản báo cáo khám nghiệm tử thi mà yêu cầu lật án, thì sau này họ còn làm việc thế nào? Giang Dương ra sức dùng lí lẽ tranh luận, nói rằng báo cáo khám nghiệm tử thi và kết luận rõ ràng là không khớp, Hầu Quý Bình bị mưu sát, buộc phải điều tra lại toàn bộ để tìm ra hung thủ thật sự. Lí Kiến Quốc cười bảo việc này anh ta không quản, anh ta không có năng lực điều tra sự thật của một vụ án mạng từ hai năm trước, viện Kiểm sát có giỏi thì tự đi mà bắt hung thủ thực sự.

Trước thái độ như vậy, Giang Dương đành gặp kiểm sát trưởng Ngô, sau khi nghe toàn bộ sự việc, lúc đầu ông hơi do dự, sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này của cơ quan anh em, nhưng Ngô Ái Khả ở bên cạnh tích cực thuyết phục, thuật lại tình cảnh vì sự việc đó mà cả gia đình Hầu Quý Bình tan nát, chết cả, kiểm sát trưởng Ngô động lòng, đích thân cử người mang quyết định lập án chuyển đến cục công an.

Đối phương vẫn nể mặt kiểm sát trưởng Ngô, nên lần này không trực tiếp trả lại quyết định lập án, mấy ngày sau, cục phó cục công an gọi điện thoại hẹn Giang Dương cùng đi ăn tối.

Lãnh đạo đối phương có lời mời, anh không thể không đi.

Đi rồi mới biết, người mời bữa này là Lí Kiến Quốc, cục phó chỉ đi cùng. Đầu tiên Lí Kiến Quốc ngỏ lời xin lỗi, nói là trước đây thái độ không lịch sự, anh ta thừa nhận vụ án hai năm trước đúng là có sai sót, nhưng đó là vì Hầu Quý Bình chết ở trong hồ chứa nước, không có nhân chứng, vật chứng, không thể điều tra được, gần cuối năm cảnh sát hình sự phải chịu áp lực kiểm tra về các vụ án mạng, thêm nữa bởi vì Hầu Quý Bình đúng là đã cưỡng bức Đinh Xuân Muội, không còn cách nào khác mới phải đưa ra kết luận về nguyên nhân gây ra cái chết của Hầu Quý Bình là vì sợ bị xử tội nên tự sát.

Lí Kiến Quốc còn khuyên, vụ án đã qua đi hai năm rồi, không còn hi vọng điều tra ra được sự thật, lập lại vụ án cũng không có ích gì, chỉ khiến những cảnh sát hình sự tham gia vào quá trình phá án trước đây mất mặt, khó xử. Cục phó cũng khuyên vào, còn kể ra hàng loạt những áp lực công tác của công an hình sự.

Cuối cùng, Lí Kiến Quốc lấy ra mấy hộp thuốc lá và rượu biếu anh. Anh không muốn nhận, có điều trước mặt lãnh đạo bên công an, anh không thể từ chối thẳng, khiến đối phương mất mặt.

Sau khi về, Giang Dương kể lại tình hình cho Ngô Ái Khả nghe, một lần nữa anh lại rơi vào trạng thái vô cùng mâu thuẫn.

Một mặt, Hầu Quý Bình đã chết, bây giờ chỉ biết cậu ta chết vì bị mưu sát, lập lại vụ án để điều tra, chẳng qua cũng chỉ là để tìm ra xem lúc đó ai đã gϊếŧ cậu ta. Nhưng vụ án đã qua đi hai năm, nhân chứng, vật chứng đều không có, cho dù là điều tra lại cũng rất khó phát hiện ra hung thủ thực sự. Cưỡng bức phụ nữ có vết tϊиɦ ɖϊƈh͙, chứng cứ rõ ràng, đến Trần Minh Chương cũng không phủ nhận, có thể thấy nhân phẩm của Hầu Quý Bình không đáng để anh nhọc sức lật án cho cậu ta. Mặt khác, phó cục trưởng cục công an cũng đã có lời, đội trưởng đã xin lỗi, nếu anh cứ nhất mực làm theo ý mình, cương quyết yêu cầu lập án điều tra lại, thì sẽ thành ra một mình anh chống lại cả cục công an, sau này anh làm sao còn đứng vững ở Bình Khang được?

Nghe xong những sự việc trong mấy tháng vừa rồi của Giang Dương, Trần Minh Chương gật đầu cảm thông, anh ta đưa mắt nhìn Ngô Ái Khả: "Xem ra cậu Giang đã từ bỏ việc lập án, cô thấy thế nào?"

Lần này, chắc là do đã cùng trải qua gian nan trong mấy tháng vừa rồi, Ngô Ái Khả đã không còn nhuệ khí ban đầu - kiên quyết phải điều tra đến cùng nữa, đã cúi đầu trước hiện thực nan giải, cô cầm tay Giang Dương, nói với Trần Minh Chương: "Anh ấy đã cố gắng hết sức rồi, tôi cũng không ngờ lại khó khăn như vậy."

Trần Minh Chương thở dài: "Đúng thế, lật án sẽ động chạm đến rất nhiều người, rất khó khăn."

Giang Dương nói vẻ có lỗi: "Trước đây anh không ngại đắc tội với người khác, đưa cho tôi bản báo cáo khám nghiệm tử thi, bây giờ tôi bỏ cuộc, tôi... tôi thấy rất ngại..."

"Cho nên hôm nay cậu bỗng nhiên gọi điện thoại, nói muốn mời tôi ăn cơm?" Trần Minh Chương mỉm cười.

Giang Dương im lặng.

Trần Minh Chương xòe tay: "Thực ra cậu không cần tự trách mình, lúc đầu cậu đã đưa tiền cho tôi, tôi cung cấp tư liệu cho cậu là chuyện hiển nhiên." Anh ta lấy trong túi áo ra một chiếc phong bì, đưa cho Giang Dương, "Khi cậu nói mời tôi ăn cơm, tôi đã đoán ra chắc là cậu từ bỏ việc lập án, tiền tôi đã chuẩn bị rồi, trả lại cho cậu."

"Tôi không có ý đó." Giang Dương vội từ chối.

"Cầm lấy đi, trong này là tám trăm tệ mà cậu đưa cho tôi lúc đó, tôi không hề động đến, chỉ là đùa cậu chút thôi." Anh ta mỉm cười, "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi biết cậu đến với mục đích là lật án cho Hầu Quý Bình, tôi đã không hề nghĩ đến chuyện lấy tiền của cậu. Đùa với cậu như vậy là vì muốn thăm dò xem cậu có thật sự quyết tâm lật án cho Hầu Quý Bình hay không. Nếu cậu thấy sức nặng của việc này còn không sánh được với tám trăm tệ, tôi nhất định sẽ khuyên cậu đừng quản. Lúc đầu, thấy cậu kiên quyết như vậy, tôi mới quyết định giao bản báo cáo khám nghiệm tử thi cho cậu."

Giang Dương đỏ mặt nói: "Lúc đầu đúng là tôi rất kiên quyết, nhưng sau gặp phải những việc như vậy, tôi..."

Trần Minh Chương xua tay: "Tôi hoàn toàn hiểu rất rõ khó khăn của cậu, nếu tôi ở vị trí của cậu, chắc là đã bỏ cuộc từ lâu rồi, cậu cũng đã làm rất nhiều việc. Con người mà, thế nào cũng gặp những việc mà mình muốn theo đuổi nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Từ bỏ cũng tốt, kiên trì cũng tốt, rất khó nói thế nào là sai, thế nào là đúng. Kiên trì cũng chưa chắc đã thu được kết quả tốt. Trước đây, thời học đại học, tôi từng khổ sở theo đuổi một cô gái, ngay từ đầu đã bị cô ấy từ chối, nhưng tôi không bỏ cuộc mà kiên trì đến cùng, tin rằng thế nào cũng có ngày sẽ khiến cô ấy cảm động, kết quả người ta vừa tốt nghiệp đã ra nước ngoài, tôi thực sự muốn hỏi thế gian tình yêu là gì."

Câu chuyện đùa của Trần Minh Chương khiến cả ba người đều cười phá lên, Giang Dương và Ngô Ái Khả càng nắm tay nhau chặt hơn.

Lúc này, điện thoại di động của Trần Minh Chương đổ chuông, anh ta cầm điện thoại di động lên xem, nói xin lỗi, rồi quay người đi ra khỏi phòng nghe điện thoại, mấy phút sau, anh ta quay vào phòng, nói: "Không biết bữa lẩu này thêm một đôi đũa nữa có được không, tôi có một người bạn muốn đến ngồi cùng, bữa này tôi mời."

Ngô Ái Khả chế giễu anh ta: "Bác sĩ pháp y Trần trở nên hào phóng từ khi nào thế?"

"Này, tôi luôn rất hào phóng đấy!"

Giang Dương cười hỏi: "Người bạn này là ai?"

Trần Minh Chương nhìn ra cửa gọi to: "Bát Giới, vào đi. - Anh ấy tên là Chu Vĩ, là cảnh sát, các bạn có thể gọi anh ấy là Bát Giới, cũng có thể gọi anh ấy là Trư Bát Giới."